Khí Phi Hồ Sủng

Chương 107:




Editor: Puck - Diễn đàn
Ly Mặc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không nói cũng không sao, cho dù là ai chỉ điểm cho ngươi, đều là người trong sơn trang này, ta liền giết toàn bộ người trong sơn trang này, luôn có một!”
Di Nguyệt không nghĩ tới Thủy nhi trúng độc như vậy lại không chết, tức giận trong lòng càng thêm không có chỗ nào phát tiết, vừa đúng Hiên Viên Mị canh chừng Thủy nhi, không cần nàng, mà nàng cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân kia, hơn nữa Ly Mặc lại đang điều tra hung thủ hạ độc, nàng có phần không yên lòng, cho nên vẫn đi theo bên cạnh Ly Mặc.
Lúc này, lời Ly Mặc vừa ra khỏi miệng, trở tay một cái, liền túm Di Nguyệt trong tay, nhẹ nhàng vung lên, Di Nguyệt giống như búp bê bằng vải rách, bị hung hăng đập xuống đất.
Tu vi của Di Nguyệt cũng không thấp, nhưng Ly Mặc ra tay, nàng lại không có một chút năng lực phản kháng nào, hơn nữa nàng cũng sẽ không phản kháng hắn!
“Khụ khụ…” Trong miệng Di Nguyệt càng không ngừng phun ra máu, nhưng nàng lại giống như không có cảm giác, chỉ sững sờ nhìn Ly Mặc, đối diện với tầm mắt lạnh như băng của hắn, toàn thân run lên, mắt lộ ra một tia sợ hãi, trong lòng chỉ có một ý tưởng, đó chính là chủ nhân đã biết, hắn nhất định sẽ hận nàng, hận không thể giết chết nàng!
“Chủ nhân…” Di Nguyệt nhìn hắn, tất cả trong mắt đều là cầu xin, không phải cầu xin hắn đừng giết nàng, chỉ cầu xin hắn đừng hận nàng!
Ly Mặc cũng không phải ngốc, Thủy nhi vốn không quen biết người trong sơn trang, cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích, sẽ không có ai mạo hiểm tính mạng đi hại nàng, trừ Di Nguyệt!
Cảm tình của Di Nguyệt đối với hắn rõ ràng như vậy, hắn làm sao có thể không nhìn ra? Chỉ có điều trong lòng hắn, Di Nguyệt giống như những nữ nhân ấm giường khác cho hắn, không có bất kỳ vết tích, hắn càng sẽ không thương tiếc!
“Chủ nhân, Di Nguyệt biết rõ sai rồi…” Nước mắt chớp động trong mắt Di Nguyệt, nàng không muốn hắn hận nàng!
Việc đã đến nước này, gã sai vặt kia cũng không giấu giếm được nữa, chịu đựng đau đớn kịch liệt, mở miệng nói, “Chủ nhân, Di Nguyệt cô nương chỉ vì thích chủ nhân mà thôi, hạ độc nữ nhân kia cũng là vì tốt cho chủ nhân, nữ nhân kia dây dưa không rõ với những nam nhân khác, sao xứng với chủ nhân? Chủ nhân đừng bị nữ nhân kia mê hoặc!
“Vì tốt cho ta?” Ly Mặc nheo mắt nhìn Di Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo như rắn, cười lạnh nói, “Thật đúng là lý do đường hoàng!” Giống như khinh thường nhìn Di Nguyệt, lạnh giọng nói, “Di Nguyệt, cho dù không có Thủy nhi ta cũng sẽ không thích ngươi, ngươi, cái gì cũng không phải!” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Di Nguyệt như rớt vào hầm băng, lạnh đến phát run, trong đầu chỉ còn lại lời nói vô tình lạnh như băng của hắn, cái gì cũng không phải, cái gì cũng không phải là! 
Mấy lưỡi gió đánh úp về phía Di Nguyệt, chỉ một thoáng máu tươi chảy dài trên cổ tay cổ chân Di Nguyệt, ngã xuống đất, tứ chi cuối cùng không dùng được lực, nhưng nàng lại vô tri vô giác, ánh mắt trống rỗng, giống như choáng váng, nhưng mà nước mắt lại giống như có ý thức tự chủ không ngừng chảy ra ngoài.
Ly Mặc không hề liếc nhìn nàng một cái nào nữa, phân phó người ném gã sai vặt kia và Di Nguyệt vào hang rắn, sau đó đi tới Li viện.
Li viện, Hiên Viên Mị dịu dàng ôm Thủy nhi vào trong ngực, thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, Thủy nhi nhìn hắn một cái, hơi yếu ớt cười nói, “Yên tâm đi…Mấy ngày nữa sẽ tốt!”
Hiên Viên Mị nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói, “Thủy nhi, nếu như cho ta thêm một cơ hội ta vẫn sẽ yêu nàng, cũng sẽ khiến nàng yêu ta!”
Thủy nhi nhẹ nhàng cọ xát trên vai hắn, “Ta biết rõ…” Nàng cũng chưa bao giờ hối hận.
Hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau, lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp như vậy, Ly Mặc nhìn bức họa trước mặt, cảm thấy hơi chói mắt, giống như hai người này vốn nên ở chung một chỗ, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhúng tay vào.
Đột nhiên, cánh tay Hiên Viên Mị căng thẳng, cặp mắt hẹp dài híp lại, môi mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra lạnh lùng, cuối cùng tới thời điểm tính sổ! Cảm thấy tồn tại của Ly Mặc, đường cong khóe miệng Hiên Viên Mị dần dần mở rộng!
Thủy nhi không hiểu nhìn hắn hỏi, “Sao vậy?”
Hiên Viên Mị dịu dàng cười cười, dịu dàng nói, “Không có gì.” Sau đó lại hỏi, “Thủy nhi, ban đầu vì sao nàng không yêu Ly Mặc vậy?”
“Hử?” Thủy nhi nhìn hắn nhíu nhíu mày, cảm giác Hiên Viên Mị không nên hỏi vấn đề này mới đúng, chỉ có điều nàng vẫn đàng hoàng đáp lại, “Không có duyên phận đi!”
Hiên Viên Mị nhíu mày, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, “Tại sao không có duyên phận?”
Thủy nhi càng thêm kỳ quái nhìn hắn, đưa tay sờ trán của hắn, Hiên Viên Mị buồn cười kéo tay nàng xuống, đặt vào bên môi hôn một cái, thúc giục, “Ta muốn biết, nói mau.”
Thủy nhi nhíu mày, thở dài nói, “Nhớ lần đầu tiên ta bị thương chứ?”
Nhìn Hiên Viên Mị gật đầu, Thủy nhi tiếp tục nói, “Lần đó nếu như không phải bởi vì những người khác vào không được kết giới, ta đã sớm chết rồi! Lần đó người chủ sự sau lưng là Vương Hậu, nếu như là chàng, chàng sẽ xử lý Vương Hậu như thế nào?” dieendaanleequuydonn
Hiên Viên Mị nghĩ tới tất cả những vết thương lớn nhỏ trên người Thủy nhi, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, ban đầu hắn chỉ muốn khiến Thủy nhi yêu hắn, để cho nàng cam tâm tình nguyện  liều mạng cứu hắn đi ra ngoài, cho nên không có bao nhiêu cảm giác, nhưng bây giờ nghĩ lại lại không nhịn được đau lòng, giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo, “Róc xương lóc thịt!”
Thủy nhi nhíu mày khẽ cười nói, “Đây chính là công chúa Tiên tộc!”
“Vậy thì như thế nào?” Hiên Viên Mị khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng nói, “Cho dù là địch với tất cả người tứ giới, ta cũng sẽ không để cho nàng chịu uất ức!” Cho dù muốn bắt nạt, cũng chỉ có hắn mới có thể bắt nạt!
Tầm mắt khẽ rủ xuống, che lại một tia đau lòng xẹt qua đáy mắt, nhưng mà, hắn vẫn khiến cho nàng bị thương!
Thủy nhi không phát hiện ra hắn tiếc nuối, khẽ cười một tiếng, đáp án như vậy là trong dự đoán, cho nên nàng cũng không giật mình, chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, đưa tay ôm lấy hông của hắn, nhẹ nói nói, “Lúc ấy Ly Mặc chỉ tiễn nàng ta trở về Tiên tộc! Tình yêu của hắn có chỗ bảo tồn, cho nên ta cũng sẽ giữ vững lý trí, ta biết rõ hắn không thích hợp với ta người ích kỷ như vậy, trong tiềm thức cũng sẽ không cho phép bản thân mình mình đi yêu hắn, Ly Mặc giống như Thượng Quan Lăng, ta cho dù yêu, cũng sẽ không yêu khắc sâu, một khi chạm vào cấm kỵ của ta, ta cũng sẽ bất cứ lúc nào xoay người rời đi, thật ra thì bọn họ cũng không có lỗi gì, chỉ không thích hợp với ta mà thôi!” Nàng muốn quá nhiều, bọn họ lại làm không được nhiều như vậy, cho nên tự nhiên không cách nào kết hợp hoàn mỹ.
“Vẫn là ta tốt nhất có đúng không?”
Thủy nhi nhìn dáng vẻ vui vẻ của hắn, bĩu môi nói, “Chàng ngốc nhất!”
Hiên Viên Mị nhíu mày nói, “Ta đây gọi là thông minh, không phải lừa gạt Thủy nhi tới tay sao?”
Thủy nhi nhìn hắn chăm chú một lát, hừ nhẹ nói, “Còn thông minh? Là kẻ ngu ngốc nào vốn định lợi dụng ta, kết quả đến cuối cùng lại nói ‘Thật ra thì ta ra hay không ra cũng không có quan hệ quá lớn’, còn có, tên ngu ngốc nào quỳ xuống về phía một nữ nhân ngu xuẩn, lại còn dám cụt tay vì ta, bị một nữ nhân ngu xuẩn đùa được xoay quanh, còn dám nói thông minh!” Thủy nhi càng nói càng kích động, tức giận  nhìn chằm chằm một con hồ ly, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện ban đầu hắn cụt tay.
Hiên Viên Mị vội vàng vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, dụ dỗ nói, “Đều là lỗi của ta, ta ngốc nhất, nàng đừng kích động, cẩn thận lại hộc máu…” Nhìn nàng phun nhiều máu như vậy, hắn cũng sắp đau lòng muốn chết, thật vất vả khá hơn một chút, cũng đừng tức giận, sớm biết hắn cũng không nên hỏi nhiều như vậy, vốn chỉ muốn chọc tức Ly Mặc, kết quả không nghĩ tới lại chọc tức đến Thủy nhi rồi! die~nd a4nle^q u21ydo^n
Thủy nhi hừ nhẹ một tiếng, “Đó cũng là do bị chàng chọc tức đến hộc máu đấy!” 
“Ừ, đều là lỗi của ta!” Hắn mỗi lần nhận lầm ngược lại đặc biệt dứt khoát. 
Thủy nhi nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, tức giận gì đều tiêu mất, nàng cũng không muốn hộc máu nữa, tư vị kia quả thật không dễ chịu, hơn nữa mấy ngày nay, hắn sợ rằng còn khó chịu hơn nàng, nàng cũng không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ tự trách của hắn.
Ly Mặc nhìn hai người, tất cả trong mắt đều là phức tạp, thì ra là hắn và nàng sở dĩ lỡ mất, là bởi vì hắn yêu không được đủ, không cách nào làm cho nàng yên lòng đi yêu hắn, nếu như…” Về sau hắn thật lòng yêu nàng, nàng còn có thể cho hắn cơ hội này không?
Nửa đêm, Hiên Viên Mị định âm thầm đứng dậy, nhưng người trong ngực lại ôm chặt hông của hắn, toàn bộ dính trên người hắn, nhìn dáng vẻ này của nàng, khóe miệng Hiên Viên Mị không nhịn được nhếch lên, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Thủy nhi cảm thấy trên môi hơi ngứa ngáy, còn hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với cặp mắt đỏ như máu kia, bất mãn lầm bầm, “Làm cái gì?”
Nhìn dáng vẻ mơ hồ đáng yêu của nàng, Hiên Viên Mị không nhịn được hôn nàng một cái thật sâu, cũng cuối cùng lại khiến cho Thủy nhi tỉnh táo lại, ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Hiên Viên Mị vuốt ve cánh môi của nàng, nhẹ giọng nói, “Ta đi điều tra xem, xem một chút xem Ma Linh ở đâu, nàng tiếp tục ngủ đi!”
Hai mắt Thủy nhi sáng lên, “Chàng đã khỏe rồi sao?”
“Ừ.” Hiên Viên Mị thay nàng kéo chăn, hôn lên nàng trán, đang định xuống giường, lại bị Thủy nhi kéo lại.
Thủy nhi đưa tay ôm hắn, không chịu buông tay, “Ta cũng đi!”
Hiên Viên Mị do dự một chút, gật đầu nói, “Được!” Để cho nàng một mình ở đây hắn cũng không quá yên tâm, mặc dù Ly Mặc không tổn thương được nàng, nhưng vẫn để cho nàng ở trong tầm mắt của hắn, hắn mới tương đối yên tâm.
Tìm trọn cá sơn trang một lần, nhưng không phát hiện ra tung tích của Ma Linh, Thủy nhi ôm cổ Hiên Viên Mị, cau mày nói, “Ly Mặc có thể lừa gạt chúng ta không?” Bởi vì độc của nàng còn chưa hoàn toàn trừ hết, cho nên Hiên Viên Mị không để cho nàng xuống đất. 
Hiên Viên Mị nhắm mắt suy ngẫm, nhẹ giọng nói, “Viên ngọc châu kia đúng là của Ma Linh, nhưng cũng không loại bỏ khả năng này!” 
Theo lý thuyết, Ly Mặc ở trong sơn trang, nếu như bắt Ma Linh cũng có khả năng phải mang thằng bé đến trong sơn trang mới đúng, dù thế nào đi nữa hắn và Thủy nhi cũng không ra khỏi kết giới được, hắn ta vốn không cần lo lắng bọn họ sẽ cứu Ma Linh đi, hơn nữa còn bất cứ lúc nào cũng có thể lấy Ma Linh tới uy hiếp bọn họ, nhưng cũng không loại bỏ khả năng Ly Mặc nhốt Ma Linh ở chỗ khác!
Thủy nhi thở dài một tiếng, “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Hiện giờ Ly Mặc đã không phải là đối thủ của Hiên Viên Mị rồi, nhưng nếu như Ma Linh thật sự ở trên tay hắn, bọn họ lại không thể không cố kỵ!
Hiên Viên Mị không nói gì, trực tiếp ôm nàng lên giường, “Nghỉ ngơi trước, ngày mai lại nói!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Thủy nhi, nàng tìm ta có chuyện gì sao?” Ly Mặc nhìn trên mặt thiên hạ dần dần khôi phục sắc máu, mặt tràn đầy phức tạp.
Thủy nhi cũng không khách khí với hắn, trực tiếp yêu cầu nói, “Ta muốn thấy Ma Linh!”
Tầm mắt Ly Mặc rơi vào trên mặt nàng, dừng một chút mới lên tiếng, “Sau khi chúng ta thành thân, ta tự nhiên sẽ để cho nàng thấy hắn!”
Thủy nhi tựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, híp mắt xem xét kỹ lưỡng hắn ta, lại nhìn không thấu lời hắn ta nói là thật hay giả, không để lại dấu vết nhíu nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.