Khi Nam Chính Yêu Nữ Phụ

Chương 8: Vị hôn phu




Nhà hàng Happy được coi là nơi tổ chức tiệc lớn ở thành phố A,nơi đây máy rất hiện đại,đồ ăn được chế biến một cách công phu,kĩ lưỡng và bắt mắt,nơi đây có thể đủ cho 500 vị khách,có quầy rượu và có rất nhiều loại rượu quý.
Tại đại sảnh, chỉ mới 6h30 mà đã có rất nhiều khách đến,ai cũng khoác trên mình những chiếc áo đắt tiền,người thì gợi cảm với những chiếc đầm bó sát hay trễ vai,lưng.Người thì thục nữ,nhẹ nhàng...Ai cũng khoác cho mình những chiếc áo khác nhau nhưng có thể thấy họ là những người có địa vị trong giới thượng lưu và là những người luôn mang mặt nạ để nói chuyện.
Người cười chuyện thế gian
Kẻ đặt điều bậy bạ
Người xưng mình giàu có
Kẻ nói dối đủ điều 
Người đào hoa phong lưu
Kẻ tâm địa rắn rết...
Khuôn mặt,địa vị,cư xử của họ khác nhau nhưng chung quy là họ đang cố giấu con người thật của mình...
Trương Tú Tinh đứng trên lầu nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp của buổi tiệc mà tâm tình vui vẻ. Hôm nay cô ta chọn cho mình chiếc đầm đuôi cá dài đến mặt đất, chiếc đầm màu trắng tinh khôi hở vai thon gọn của cô ta, mai tóc đen của cô ta được búi lên giấu vào trong mái tóc,mái thưa được chải gọn gàng, hai bên mai thưa là những sợi tóc được cô ta thả tự do mà rũ xuống đôi quai xanh tinh xảo. Trông cô ta vừa trong sáng,thục nữ và không kém phần gợi cảm.
Tay cầm ly rượu vang đỏ mà lắc nhẹ ly,nước rượu vang và đập vào ly trông thật đẹp .Nhìn mọi người ở dưới đang cười đùa mà mỉm cười đắc ý,thầm nghĩ"Hãy nhìn xem,gia đình hạnh phúc và yêu thương,quần áo hàng hiệu đắt tiền,anh họ hết mực yêu thương,tiếng thơm vang vọng.Tất cả những thứ này chỉ xứng đáng với một người quyền quý như Trương Tú Tinh tôi".
Tú Tinh mỉm cười đắc ý như một kẻ chiến thắng.Đang cười thì phía dưới sân khấu vang lên giọng nói trung niên:
-"Xin chào các vị quan khách có mặt tại buổi tiệc ngày hôm .Cảm ơn mọi người đã đến,để chúc mừng 15 năm thành lập công ty chúng tôi.Nên để ăn mừng tôi mong mọi người ăn uống nhiệt tình và vui vẻ.Sẵn đây,tôi muốn long trọng thông báo với mọi người một tin vui là nhà chúng tôi sẽ đính hôn với con trai nhà Dự".
Vừa dứt lời phía dưới sân khấu ồn ào lên,tiếng xì xào bàn tán.Một số ý kiến cho rằng:
-"Thế còn con gái lớn thì sao chứ?"
-"Thử nghĩ xem,còn gái nhỏ làm biết bao là chuyện tốt cho nhà,còn con gái lớn thì ngược lai.Làm sao mà họ có thể đứa miếng thịt ngon cho cô còn gái lớn tiếng xấu vang xa chứ"
-"Nhưng đều là con cả mà"
-"Gia đình đình Họ Dự cơ đấy"
...............................
Trương Tú Tinh từ trên đi xuống bộ đang thướt tha,yểu điệu thục nữ mà từ từ đi xuống cầu thang.
Ai cũng nhìn cô ta say đắm với nhan sắc của cô ta. Cô ta bây giờ tưởng tượng mình là nữ vương đứng trên cao.
Mọi người còn đang nhìn Tú Tinh thì một người trong đám đông la Lên " nhìn kìa " Lập tức ai ai cũng quay lại nhìn về phía tay người kia.
Một cô gái với mái tóc nâu xoăn phía đuôi,mái lệch làm cô gái ấy trưởng thành hơn.Chiếc đầm đỏ ôm lấy cơ thể hoàn mĩ của cô gái đôi giày cao gót đò.Đôi môi đỏ mọng,đội mắt đen sắc sảo,sống màu thanh tú.Cô ấy xinh đẹp đến khó tin.Từng đường nét trên cả thể đẹp hoàn hảo.Cô gái ấy ở đây khiến bao bông hoa phải nhường bước và nhân vật chính làm nền.
Trịnh Hy ngẩn ngơ cầm ly rượu vang,do ngẩn ngơ nên ly rượu vang đỏ đổ xuống sàn nhà mà anh thì chẳng màng quan tâm tới ly rượu .Giờ đây trong mắt chỉ có bóng dáng yêu kiều của Nhã Tĩnh mà thôi.Anh giờ đây chỉ muốn ôm cô vào lòng để không ai nhìn cô hay mở tưởng gì đến cô.
Dĩnh Hạo nhìn cô từ xa.Hôm nay cô đẹp như ánh nắng ấm áp lúc sáng sớm,như ánh trăng nhẹ nhàng mà chiếu xuống muôn vật.Anh chỉ muốn bước đến bên cô và cắp cô đi không cho ai có thế thấy cô.
Lạc Quân thì ngược lại với hai người kia.Anh chẳng dám mơ tưởng gì cả với cô. Có lẽ đơn giản...vì anh đâu có quyền mơ tưởng cô.Khi cả hai người đều anh em...
Ông Trương khi thấy đứa con gái của mình không ai quan tâm đến.Ông ta lên tiếng phá tan cái khung cảnh đáng ghét như 20 năm về trước:
-"Nào,mời mọi người cùng nhập tiệc".
Lập tức ai cũng quay lại với công việc bàn việc làm ăn của mình,một số khác thì to mò về thân phận của cô gái mà không hề biết đó chính là thiên kim đại tiểu thư Trương Nhã Tĩnh.
Nhã Tĩnh đi đến bàn ăn nơi có quá nhiều đồ ăn ngon,bánh ngọt: Dorayaki,Torayaki,Matcha,Crêpe,Ice Cream...
Nhã Tĩnh vừa ăn vừa nhâm nhi ly rượu vang trông cô bây giờ chỉ có đồ ăn thôi.Chẳng màng quan tâm đến ai cả.
"Cạch.."Một đoàn người từ cửa đi vào,thân tây trang đen từ đầu đến chân,theo sau là một nam nhân cũng vest đen. Cả người anh ta toát lên vẻ kiêu ngạo của vị đế vương.Mày kiếm,mắt phượng,đôi môi khá mỏng,sống mũi cao,thân hình cao lớn khoảng 1m8...
Một số người khác thì sợ hãi,người thì vui vẻ mà xem kịch trong đó có tôi.
-"Đây là Dự Hạo Nhiên mà"
-"Một giám đốc của công ty xe và cũng là giám đốc của công ty giải trí Dự Nhiên".
-"Đúng là trai tài gái sắc".
Trong mắt bọn họ Trương Tú Tinh và Dự Hạo Nhiên là trai tài gái sắc,kim đồng ngọc nữ nhưng với Trương Nhã Tĩnh tôi họ là"Trai Hai Lòng Gái Hai Mặt".
Trương Tú Tinh thì bề ngoài hiền lành nhưng bên trong thì tâm đã thối nát,còn Dự Hạo Nhiên khi thấy một vật gì đó không còn giá trị thì vứt đi mà không nghĩ xem ní đã từng gắn bó với mình.
Lúc tôi 6 tuổi khi biết mẹ mình vì ông ta mà chết,ông ta lại ghét bỏ tôi dù tôi là con ông ta.Dự Hạo Nhiên lúc đó 10 tuổi,khi biết tôi không ai yêu thương,anh ta đã lạnh nhạt với tôi dù tôi và anh đã từng là bạn bè,thanh mai trúc mã.
Lúc 8 tuổi Tú Tinh được đưa về nhà và cũng lúc đó tôi trở nên vô hình trong con mắt của cái gia đình đó.Cái gia đình xây dựng từ máu của mẹ tôi và từ những câu khinh bỉ của mọi người.Dự Hạo Nhiên đã nắm tay Tú Tinh trước mặt tôi tươi cười như cười nhạo tôi.
Trai Hai Lòng Gái Hai Mặt mới là cái biệt danh xứng đáng với họ.
_____________________________________
Trailer:"Từ lúc tôi được hình thành ông chỉ đổ ra một chút mồ hôi,công sức.Chứ ông chẳng bao giờ quan tâm tôi khi ốm đau,bệnh tật.Kể từ ngày ông thấy tôi bị xe đụng mà không hề quan tâm dù là rất nhỏ...thì tôi đã không còn xem ông là người cha rồi.Kể từ giờ này,ngày này,tháng này,năm này,đời này kiếp này,sinh lão bệnh tử thì tôi Trương Nhã Tĩnh chẳng còn quan hệ gì với gia đình họ Trương nữa và cũng như ông chẳng còn là cha tôi nữa" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.