Khi Nam Chính Yêu Nữ Phụ

Chương 4: Cắt đứt




Mở mắt ra, mọi vật ở đây vẫn như vậy, vẫn là căn phòng trắng tinh khôi. Đều đó khiến Nhã Tĩnh rất chán nản, vội lê tấm thân mệt mỏi vào phòng vệ sinh để bắt đầu một ngày mới.______________Lạc Thiên__________
Các tiết học trôi qua thật nhẹ nhàng khiến thời gian như chạy chậm lại. Cô giáo chủ nhiệm nhìn quanh lớp và bắt đầu cất giọng:
"Ngày x tháng x trường ta tổ chức 1 cuộc thi để tìm ra 20 học sinh giỏi nhất trường. Vì vậy cô mong các em cố gắng học bài để lọt top 20"
Cả lớp xì xào bàn tán về cuộc thi này. Ai cũng cố gắng học bài, một số khác thì không.
Nhã Tĩnh trầm ngâm suy nghĩ gì đó xong nở nụ cười bí hiểm:
_____________________
Nhã Tĩnh gọi một suất mì ý ăn. Đang nhấm nháp mì ý thì Nhã Tĩnh phát hiện có người đang nhìn mình. Vội ngẩng đầu lên thì không ai khác đó chính là anh họ Lạc Quân.
Lạc Quân tự nhiên mà ngồi xuống bàn, không xin phép gì cả. Ban đầu Nhã Tĩnh cũng mặc kệ nhưng những ánh mắt như thiêu đốt Nhã Tĩnh. Căm phẫn, ghen tị, tức giận đều chiếu vào Nhã Tĩnh, làm Nhã Tĩnh khó chịu. Thế mà Lạc Quân vẫn vô tư ăn như chẳng xảy ra chuyện gì cả. Quá khó chịu với những ánh mắt này Nhã Tĩnh vội lên tiếng:
"Anh họ Lạc Quân, anh có thể ngồi chỗ khác được không?". Đúng! Nhã Tĩnh cô đang đuổi người đấy. Nếu anh ta mà còn ở đây thì chẳng khác nào cô sẽ bị nướng chín mất.
Lạc Quân bây giờ mới để ý, có rất nhiều ánh mắt nhìn Nhã Tĩnh. Nhưng muốn đuổi anh đi à? Đâu có dễ đâu chứ. Lạc Quân lên tiếng:
"Lúc trước, Nhã Tĩnh cô cũng cũng đeo bám tôi mà. Bây giờ lại đuổi tôi đi chỉ vì những ánh mắt ấy ư.". Lúc kia, Nhã Tĩnh cứ đeo bám Lạc Quân suốt, ai cũng sỉ nhục Nhã Tĩnh thế nhưng Nhã tĩnh vẫn mặt dày đeo bám.
"Cạch"buông chiếc đũa xuống và ngước lên nhìn Lạc quân. Đôi mắt đen đầy ưu thương ấy khiến Lạc Quân như chìm sâu vào đó. Nhã Tĩnh lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như lá rơi nhưng cũng đủ làm Lạc Quân nhói:
"Đơn giản thôi, vì tôi đã không yêu anh nữa". Chịu nhiều lời sỉ nhục thế mà Nhã Tĩnh cô vẫn yêu anh ta thì cô thật là ngốc hết thuốc chữa rồi.
Dường như mọi thứ xung quanh Lạc Quân đã tan biến, tiếng cười, nói, bước chân đã biến đi. Chỉ còn lại lời nói lạnh lùng của Nhã Tĩnh là vang bên tai anh...Đau?Đau vì lời Nhã Tĩnh nói"Tôi đã không yêu anh nữa". Tất nhiên anh phải vui khi Nhã Tĩnh buông tha anh chứ. Cớ sau anh thấy mất thứ gì đó quan trọng.
Thoát khỏi những suy nghĩ của mình, anh ngước lên nhìn Nhã Tĩnh thì phát hiện Nhã Tĩnh đã đi mất rồi. Vội đứng lên đi tìm Nhã Tĩnh thì Nhã Tĩnh đã lẫn vào đám đông rồi. Lạc Quân kêu tên Nhã Tĩnh nhưng Nhã Tĩnh vẫn không ngoái đầu lại dù chỉ một lần.
__________________________
Tại một toà nhà cao tầng lớn nhất nhì đất nước A này, có 1 nam nhân đang ở tầng 43, nơi cao nhất của toà nhà. Và đó không ai khác là tên tổng tài Dĩnh Hạo, kẻ quyền lực và giàu có của đất nước A này.
Dĩnh Hạo nhìn chăm chú tập tài liệu trên tay, mệt mỏi để tài liệu xuống, anh xoa nhẹ mi tâm của mình và từ từ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi...Anh nhìn thấy Tú Tinh đang cười và trên tay cầm tách cà phê đang nghi ngúc khói. Đưa tay lên, anh đón ly cà phê ấy và đưa vào môi nhấm nháp. Anh ngước mặt lên cười tươi thì Dĩnh hạo hốt hoảng"Choang..."Ly cà phê rớt xuống vỡ vụn. Khuôn mặt của Tú Tinh nay đã thay thành khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Tĩnh. Nhã Tĩnh cười lạnh, giọng nói như thần chết đòi mạng:
"Chết đi...."
Dĩnh Hạo choàng tỉnh khỏi cơn mơ, mệt mỏi đưa tay xoa nhẹ thái dương và nghĩ thầm"Từ lúc Nhã Tĩnh cắt đứt mối quan hệ với anh thì lúc nào anh cũng mơ thấy Nhã Tĩnh. Có đôi lúc đi một mình trên đường nhưng anh lại có cảm giác Nhã tĩnh đang đi theo anh, quay ra thì chẳng thấy ai cả. Có đôi lúc nhắm mắt lại là anh lại thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Tĩnh, hình ảnh của Nhã Tĩnh cứ xuất hiện trong giấc mơ và ngoài đời. Nên anh thường xuyên tìm đến thuốc ngủ nhưng đều vô dụng...
Đôi mắt nâu ánh lên vẻ mệt mỏi. Dĩnh Hạo tức giận:
"Rốt cuộc em đã làm gì tôi?"
_____________________________
Ngoài trời, mưa rơi rì rào mang theo từng hơi lạnh đến. Mưa đem đến âm thanh"lộp...độp" "tách...tách"khiến âm thanh hoà vào nhau như một bản nhạc dưới trời mưa. Giờ đây,ngoài đường không một ai cả, chỉ còn tiếng mưa và những ngọn đèn đường thắp sáng...
Trong chung cư An Dĩ, tại căn phòng 17, Nhã tĩnh nhắm mắt và từ từ đi đến vòi sen, mặc cho dòng nước lạnh chảy khắp cơ thể hoàn mĩ của mình.
Nhã Tĩnh cô đã cắt đứt tình với Lạc Quân, người anh họ"nhẫn tâm" và"lạnh giá". "Lạnh giá"vì chưa bao giờ anh ta cười với cô thật lòng, chưa bao giờ quan tâm tới cô. "Nhẫn tâm" vì Lạc Quân đã chà đạp món quà của cô và tâm của cô...
5 năm trước....
Tại một khu vườn sau trường học. Gió nhẹ nhàng thổi, nắng chiếu nhẹ nhàng trên cỏ xanh, những chú chim đậu trên cành liễu già cất tiếng hót líu lo...Khung cảnh thật thơ mộng và lãng mạn làm sau. Cũng tại nơi này một cậu bé trai khá chững chạc và một cô bé dễ thương, tóc thắt bím 2 bên, khuôn mặt trái xoan rất đáng yêu. Nắng nhẹ nhàng chiếu vào cậu bé trai, chỉ thấy đôi mắt hổ phách rất đẹp, khuôn mặt điển trai hứa hẹn lớn lên sẽ làm con gái mê mệt. Còn cô bé kia thì có đôi mắt to, má hồng, môi chúm chím như quả anh đào mọng nước, đôi mắt như ánh sao đêm xinh đẹp nhưng cậu bé trai kia thì đâu hề quan tâm tới cô bé xinh đẹp trước mặt...
Nhã Tĩnh đưa ra 1 chiếc hộp được bọc nơ đỏ xinh đẹp cho cậu bé Lạc Quân, 2 má cô bé ửng hồng trông thật đáng yêu, khi làm bánh cho người mình yêu thương. Lạc Quân đứng nhìn chằm chằm chiếc bánh còn Nhã Tĩnh thì trong lòng vui vẻ nghĩ rằng"Chắc anh họ vui lắm". Trái ngược với những gì Nhã Tĩnh nghĩ thì Lạc Quân cầm chiếc bánh lên ném xuống đất. Không gian im lặng, gió chẳng thổi, chim chẳng hót, nắng bị mây che khuất. Nhã Tĩnh còn chưa định hình được thì Lạc Quân lạnh lùng lên tiếng chẳng có tình người:
"Cô lấy tư cách gì mà yêu tôi chứ. Người như cô...tôi chẳng thèm"
Lạc Quân một mạch đi thẳng để lại Nhã Tĩnh với hai hàng lệ nhoà nước mắt. Giờ đây trước mặt Nhã Tĩnh chỉ còn đau đớn và hận thù Tú Tinh...
_______________________
Kết thúc quá khứ đau đớn, bi ai. Nhã Tĩnh bước ra nhà tắm, mặc quần áo và đi đến chiếc giường nhỏ từ từ nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt rơi xuống thấm đẫm giường trắng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.