Hôm nay như bao ngày,chỉ khác hôm nay là chủ nhật.Không phải đi học,không phải thức dậy lúc sáng sớm,không phải gặp những khuôn mặt xem kịch...
Nếu như thế giới này chỉ toàn là màu đen huyền ảo.Sẽ không thức dậy để đón nắng sớm,sẽ không phải đối diện với những kẻ giả dối,sẽ không phải đau lòng vì một số chuyện của quá khứ,sẽ không nghe những lời chửi mắng của người đời,người thân.Giá như mãi mãi chìm vào bóng tối lạnh lẽo thì sẽ không có ai làm hại mình nữa...
Chiếc gương bị hơi nước làm đục mờ đi nhưng vẫn hiện rõ ràng đôi mắt sưng đỏ của Nhã Tĩnh.
Vệ sinh cá nhân và thay đồ.Nhã Tĩnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean xanh,chân mang giày sneaker trắng.Mái tóc nâu dài được thả bồng bềnh trên vai.Tuy mặc đồ đơn giản nhưng khí chất trên người Nhã Tĩnh khó lòng mà che giấu được.
Nhã Tĩnh dùng phấn che đi đôi mắt sưng đỏ của mình,son nhẹ môi Bourjois 04 cam đào,trông cô thật xinh đẹp,son phấn hay không vẫn khuynh quốc khuynh thành.
_____________________________________
Tại nhà sách lớn ở trung tâm thành phố.Tại khu tiểu thuyết,có một cô gái khuôn mặt làm hoa tu(hoa thẹn),khiến cho ai cũng mê đắm khuôn mặt ấy.Mái tóc được vén 1 bên lộ ra làn da xinh đẹp trước ánh sáng.Xung quanh cô gái ấy như tỏa ra vầng hào quang khiến cho không gian mọi thứ lu mờ đi.
Nhã Tĩnh lúc trước khi chưa xuyên qua đã niềm đam mê rất lớn với tiểu thuyết.Lúc rảnh rỗi thì chơi game,tham gia thể thao và cuối cùng là đọc tiểu thuyết.
Kế bên cạnh Nhã Tĩnh là một đống sách chừng 20 cuốn,lớn nhỏ.Toàn là tiểu thuyết như:Yêu em từ cái nhìn đầu tiên,Mùa hè bong bóng,Đạo tình,Ngủ cùng sói...(nhà sách lớn nên có rất nhiều sách của thế kỷ 21)
Xách gần 20 cuốn mà đi đến quầy thanh toán.Khi đã ra khỏi nhà sách thì Nhã Tĩnh chẳng còn biết đi đau nữa.Đang loay hoay suy nghĩ nên đi đâu thì điện thoại Nhã Tĩnh vang lên tiếng thông báoTing...
Thông báoKết quả 20 người lọt top học sinh giỏi trường Sunflower.
Quả không hổ danh là trường Sunflower! Việc gì cũng nhanh gọn lẹ cả
_____________________________________
Tại trường Sunflower
Các học sinh ai cũng quay quanh chiếc bảng thông báo điện tử,trên bảng là 20 người học sinh giỏi xếp từ cao đến thấp.Nhìn quan cảnh bây giờ rất giống với thời vua,chiếc bảng điện tử sẽ là bảng vàng và các sĩ tử sẽ quay quanh bảng vàng để mong mình sẽ là người có tên trong danh sách.
Nhã Tĩnh ở đằng xa mà không tiến lại chiếc bảng để xem kết quả.Vì...
-Nhìn xem,Trương Nhã Tĩnh được hạng 2 kìa
-Sao có thể như thế được.Chắc chắn là cô ta gian lận trong thi cử.
-Nhã Tĩnh chỉ thua Dĩnh Hạo có 0,5 điểm thôi sao?.
-Cô ấy thật giỏi
Đấy!khỏi cần chen chân vào thì cũng biết Nhã Tĩnh cô đứng hạng 2 rồi.
Khoan đã!Hạng 2 sau Dĩnh Hạo ư?Thật là tức chết mà.
Tiếng ồn ào của học sinh vang lên càng ngày càng lan rộng như chẳng có điểm dừng.
Nhã Tĩnh tức giận trong lòng và cũng thầm khinh bỉ họ.Lúc cô điểm kém,khá thì chê lên,chê xuống.Bây giờ điểm cai thì nghi ngờ cô gian lận.Bộ bọn họ thích đem cô ra nói sao?
Nhã Tĩnh chậm rãi mà đi đến đám đông.Mọi người khi thấy Nhã Tĩnh đi đến im lặng không nói nữa.Nhã Tĩnh khi đi đến trước mặt bọn họ,đem khuôn mặt khinh thường ra nhìn họ nhưng trái lại giọng nói rất dịu dàng,vô tội:
-Các bạn học à!Sao các bạn lại có thể nói tôi gian lận.Trong lúc thi,có 4 camera quan sát bốn góc phòng có 6 giáo viên canh chừng,như thế thì làm sao tôi gian lận được.Huống chi,danh tiếng trường Sunflower nghiêm khắc,ai bị tội đều phải chịu phạt.Bây giờ các bạn nói tôi như thế chẳng khác nào nói trường Sunflower không nghiêm khắc.Muốn đối phó với những kẻ nghi ngờ không nên tức giận, mà phải nói lý lẽ cho họ cứng họng lại.
Lập tức mọi người im lặng chẳng ai dám nói gì cả.Có lẽ trong lòng mọi người cũng thấy Nhã Tĩnh nói đúng.
Đang cười trong lòng thì một giọng nói ngọt ngào,yếu đuối vang lên khiến Nhã Tĩnh cảm giác bất an:
-Sao các người lại có thể nói chị tôi gian lận.Chị ấy được hạng 2 là nhờ thực lực của mình,chứ chẳng hề gian lận.Trương Tú Tinh dang tay ra bảo vệ cho Nhã Tĩnh.Đôi mắt chực rơi lệ.
Trương Tú Tinh cô không tin được.Tại sao Nhã Tĩnh được hạng 2 chứ?Trong khi đó cô chỉ có hạng 47 không lọt top 20.Thật không công bằng nhưng phải chấp nhận thôi.Nếu bây giờ mà tức giận thì Hạo Nhiên sẽ biết mình đang ghen tị và đố kỵ với chị ta.Bây giờ nên quan tâm chị ta để lấy điểm tốt từ Hạo Nhiên.
Nhã Tĩnh cười khinh Tú Tinh.Cô ta là đangMèo khóc chuột,giả từ bisao?Từ khi Nhã Tĩnh bước vào trường thì tôi đã thấy cô e lệ mà nép sát vào người Hạo Nhiên đi xem bảng điểm.Mà cô đang diễn kịch cho ai xem thế?Một vở diễn cô em gái đứng nhìn chị mình bị đàm tiếu xong hết vở kịch thì đi ra bảo vệ chị mình.Vở diễn như thế khiến tôi cảm thấy thật buồn cười.
Nhã Tĩnh giương ánh mắt buồn ra nhìn Tú Tinh giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời nói thì khác:
-Tú Tinh,chị giải quyết xong rồi em mói chạy ra bảo vệ chị.Sao từ đầu em thấy chị bị đàm tiếu mà không đi đến bảo vệ chị ngay từ đầu chứ?Em làm chị cảm thấy buồn lắm.Nếu ai nói Nhã Tĩnh tôi 2 mặt thì tôi chấp nhận.Vì dù sao tôi là đang đối xử theo cách ngày trước họ đối xử với tôi...
Ai cũng ngớ người khi nghe Nhã Tĩnh nói thế,họ như được thức tỉnh mà đồng loạt lên án Tú Tinh.Ai cũng quay lại nhìn Tú Tinh khiến cô ta bối rối và tức giận.Hạo Nhiên từ nãy giờ nhìn Tú Tinh không rời nên thấy việc cô đang tức giận,lo lắng nói đỡ cho Tú Tinh:
-Thật ta Tú Tinh đã muốn giúp em nhưng do người đông quá nên cô ấy chen chân vào không được.Chứ không phải như em nói đâu.
Đông quá nên cô ấy chen chân vào không đượcmột người giàu và nổi tiếng sống trong nhung lụa như Hạo Nhiên nà không vào được ư?Anh ta có thể nói con mèo là con chó mà không bị mọi người nói.Anh ta muốn gì thì có thứ đó,vàng bạc,châu báu và mỹ nhân.Anh ta như ánh nắng lấp lánh,sáng chói mà khiến người ta nhường bước cho anh ta đi.Một kẻ như thế mà không chen vào đám đông được à?
Nhã Tĩnh quay lưng về phía hai người đó,cất bước đi,bỏ lại một câu hờ hững:
-Mong là như Dự thiếu gia nói
_____________________________________
Trên cây liễu già sau trường học.Thân nó to lớn đến 10 người đang tay ôm không hết.Cành dài vươn ra như một bàn tay đang đón nắng sớm,lá xum suê kín mít đón nắng,phái dưới trở thành một bóng râm mát mẻ. Trên cây liễu già xù xì, chi chít những vết nứt,mẻ đó năm tháng,còn người tao ra mà thành.Từng đợt gió nhẹ nhàng làm nơi này thật mát mẻ,trong lòng.
Nhã Tĩnh ngồi dựa vào thân cây liễu già,chân duỗi thẳng ra,bàn tay thon trắng cầm cuốn tiểu thuyết Đạo Tình của Chu Ngọc nhưng ánh mắt hướng về nơi xa xăm,mộng ảo.
Mộc Ly Tâm là nhân vật chính trong truyện Đạo Tình,có tính cách mạnh mẽ,không chịu khuất phục,hành nghề siêu trộm.Vì thứ không nên ăn trộm mà ăn trộm bị Tề Mặc bắt. Kể từ đó Câu chuyện Chàng trai Hắc Đạo và Cô Gái Siêu Trômđược dệt lên,vượt thăng trầm,thoát cửa tử thần,vượt khó khăn gian lao mà đến với nhau.Tình yêu của họ khiến cho độc giả khâm phục.
Nếu Bạch Tuyết không xinh đẹp thì chẳng ai như hoàng tử,chú lùn mà quan tâm đến Bạch Tuyết,một người yếu đuối. Nếu khi không có khuôn mặt ấy,liệu cô ấy có được quan tâm không?Còn phù thủy và các nhận vật phụ khác đều chịu chết hoặc sẽ không được hạnh phúc. Chẳng lẽ kẻ mạnh mẽ lúc nào chịu thiệt thòi hơn kẻ yếu đuối,nhu nhược.
À không đúng,Mộc Ly Tâm mạnh mẽ nhưng có kết cục tốt đẹp. Còn Nhã Tĩnh tôi thì khác,mạnh mẽ hay yếu đuối đều không được hoàng tử để ý. Có lẽ tôi không nên trách ai cả,chỉ trách mình không được tác giả đối đãi tốt và cũng không phải là nhân vật chính trong truyện.
Đằng xa kia cách Nhã Tĩnh 500m có một nam nhân sơ mi trắng,quần tây đen đang đi đến Nhã Tĩnh.Anh ta sáng chói khiến không ai bì kịp.
Dự Hạo Nhiên đi đến,ánh mắt từ đầu nhìn xuống Nhã Tĩnh.Anh nói với giọng bất bình:
-Từ lúc tôi về tới giờ cô không hoan nghênh tôi thì phải
Anh là ai mà tôi phải hoan nghênh.Gặp anh như gặp cơn ác mộng vậy mà ác mộng thì muốn trách xa.
-Tôi lấy tư cách gì mà phải hoan nghênh anh?Tư cách là thanh mai trúc mã à?.
Thanh mai trúc mã ư?Cô ấy đang nhắc đến truyện quá khứ sao.
-Tư cách là một người bạn.
Bạn?
Đối với Nhã Tĩnh tôi.Định nghĩa của từ bạn là khó khăn sẽ giúp đỡ lẫn nhau,tha thứ cho nhau không lừa dối nhau,quan tâm nhau,chia sẽ buồn vui.Chứ không phải hết gía trị lợi dụng rồi thì lật mặt,vứt bỏ.Kẻ như Dự Hạo anh mà là bạn tôi thì đúng là heo leo cây được.
Nhã Tĩnh cười đểu Dự Hao Nhiên như anh nói thật khôi hài,hoang đường.
Dự Hạo Nhiên ngồi xuống,ánh mắt chăm chú như muốn soi rõ lỗ chân lông của Nhã tĩnh.
Anh cảm thấy Nhã Tĩnh thật khác.Không còn ánh mắt đầy sao nữa,không còn tóc thắt bím hai bên nữa,không còn giọng nói ngọt ngào...Tất cả đã khác,hiện tại thì cô gái này rất xinh đẹp,ánh mắt buồn làm ai cũng buồn theo.Có lẽ thời gian và tính cách con người đã làm cho Nhã Tĩnh khác hơn...
Có lẽ không ai biết rằng Dự Hạo Nhiên còn yêu Nhã Tĩnh vì có lẽ trong nguyên tác không hề ghi.
Dự Hạo Nhiên ánh mắt ấm áp,giọng nói nhẹ nhàng:
-Em thật khác so với quá khứ,học giỏi và còn xinh đẹp.Em rất hoàn hảoĐối với Dự Hạo Nhiên Nhã Tĩnh như ánh trăng bị các ngôi sao khác bao vây nhưng vẫn luôn tỏa sáng không hề bị lu mờ.
Nhã Tĩnh nhất thời được khen,đông cứng thân thể lại.Từ lúc mẹ mất đây là câu khen cô không phải là châm chọc.Không phải câu nóiNhã Tĩnh thất sủng như thế,tôi cũng muốn được như thế'.
Nhã Tĩnh cười khách sáo nói:
-Nhân sinh vô thập toàn.Con người khi sinh ra chẳng ai là hoàn hảo cả,cũng có tốt xen lẫn với cái xấu,cũng có xấu xen lẫn vẫn là xấu.Nếu sinh ra đã tốt thì ai ai cũng là người tốt,sẽ không có kinh phật,sẽ không có đố kị và ai ai cũng giàu có...
Nhã Tĩnh nhìn đồng hồ đã 1h30 rồi,cô vội chạy đi đến nhà hàng,chào tạm biệt Hạo nhiên.
Khi thấy bóng cô đã khuất xa khỏi tầm mắt.Anh đứng dậy,nói lạnh lùng,ánh mắt nhìn về phía cây đa kia:
-Ra đi.Trốn như vậy hèn lắm
_____________________________________
Trailer:Các người có muốn trả thù không?Nếu muốn thì phải đứng lên một lần nữa,mạnh mẽ và thay đổi vận mệnh.
_____________________________________
Vô Y:Hôm nay là sinh nhật của Nhã Tĩnh đấy mọi người:)