Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao

Chương 19:




Vài ngày sau anh xuất viện về nhà, mọi tham vọng ấp ủ của anh cuối cùng đã bị cướp mất vĩnh viễn. Bác sĩ phải dùng nhiều thuốc hơn để giúp anh giảm đau. Anh được chuyển lên lầu vĩnh viễn, vào một giường bệnh gần cửa sổ phòng khách.
Tiếp theo là chuỗi ngày mặc toàn đồ ngủ, râu ria rậm rạp, thều thào nhờ vả và miệng không ngừng cảm ơn hết người này đến người kia vì tất cả những gì hộ làm giúp anh. Một buổi chiều, anh chỉ vu vơ về phía giỏ đựng quần áo để ở góc phòng và hỏi tôi: “Đó là gì vậy?”
“Đó là giỏ đựng quần áo?”
“Không, bên cạnh nó kìa.”
“Em chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì bên cạnh nó cả.”
“Đó là mảnh tự tôn cuối cùng của anh. Nó rất nhỏ.”

Ngày hôm sau, tôi tự vào nhà. Mọi người không muốn tôi bấm chuông vì sợ đánh thức anh dậy. Các chị anh đang ở đó cùng những anh chồng làm ngân hàng và ba đứa trẻ, tất cả đều là con trai. Chúng chạy ùa đến tôi và hô vang cô là ai cô là ai cô là ai, rồi cứ chạy vòng quanh lối vào như thể phổi chúng là một nguồn tài nguyên tái tạo tăng lượng dồi dào. Tôi đã gặp các chị của anh, nhưng chưa từng gặp mấy đứa con hay cha của chúng.
“Cô là Hazel,” tôi đáp.
“Cậu Gus có bạn gái,” một trong những đứa trẻ nói.
“Cô biết cậu Gus có bạn gái,” tôi nói theo.
“Cô ấy có ‘núi đôi’,” một đứa khác nhận xét.
“Vậy sao?”
“Tại sao cô có nó?” Đứa đầu tiên vừa hỏi vừa chỉ vào giá ô-xy của tôi.
“Nó giúp cô thở,” tôi trả lời. “Cậu Gus thức chưa?”
“Chưa, cậu còn đang ngủ.”
“Cậu đang sắp chết,” một đứa nữa nói.
“Cậu đang sắp chết,” một đứa khác khẳng định, giọng đột nhiên nghiêm trọng. Không khí chợt chìm vào im lặng và tôi tự hỏi mình cần phải nói ra sao. Nhưng rồi một trong số bọn trẻ đá vào chân đứa khác và chúng lại bắt đầu rượt đuổi nhau, té chồng lên nhau rồi lại chạy vào trong bếp.
Tôi vào chào ba mẹ Gus ở phòng khách và gặp hai ông anh rể của anh, Chris và Dave.
Thú thật là tôi không biết nhiều về hai người chị cùng cha khác mẹ của anh, nhưng cả hai đều ôm tôi. Chị Julie đang ngồi trên mép giường, nói chuyện với anh Gus đang ngủ bằng chất giọng đúng kiểu người ta hay nói với một em bé sơ sinh đáng yêu, “Ôi, Gussy Gussy, em Gussy Gussy bé bỏng của cả nhà.” Em Gussy của cả nhà? Liệu họ đã có được anh?
“Chuyện gì vậy, anh Augustus?” Tôi lên tiếng, cố gắng có một hành vi phù hợp.
“Em Gussy đẹp trai của cả nhà,” Chị Martha nói, nghiêng người về phía anh. Tôi bắt đầu thắc mắc liệu anh thực sự buồn ngủ hay anh đã đặt một ngón tay lên máy bơm truyền thuốc để tránh Sự Tấn Công của Hai Bà Chị Sốt Sắng này.
Một hồi sau anh tỉnh dậy và điều đầu tiên anh nói là, “Hazel,” khiến tôi lấy làm hạnh phúc, như thể giờ đây tôi cũng là một thành viên trong gia đình anh. “Chúng ta ra ngoài,” anh khẽ khàng. “Được không vậy em?”
Chúng tôi cùng đi. Mẹ anh đẩy xe lăn, các chị, anh rể, ba anh, mấy đứa cháu trai và tôi lần lượt theo sau. Đó là một ngày hè nhiều mây, không có gió và nóng bức. Anh mặc áo thun màu xanh hải quân dài tay và quần dài thể thao bằng vải nỉ. Không hiểu vì sao mà lúc nào anh cũng thấy lạnh trong người. Anh muốn uống nước nên ba anh quay vào nhà lấy cho anh ít nước.
Chị Martha cố gắng bắt chuyện với anh Gus, chị quỳ xuống cạnh anh và nói, “Mắt em lúc nào cũng đẹp như vậy.” Anh khẽ gật đầu.
Một trong hai ông anh rể đặt tay lên vai Gus và hỏi, “Sao, có thấy không khí trong lành không?” Anh Gus nhún vai.
“Con có cần uống thuốc không?” Mẹ anh hỏi, cũng quỳ xuống tạo thành vòng tròn vây quanh anh. Tôi lùi lại một bước, ngắm nhìn lũ trẻ chạy băng qua một thảm hoa để đến một bãi cỏ trong khuôn viên sau nhà. Ngay sau đó chúng bắt đầu chơi trò đẩy nhau té xuống đất.
“Mấy con!” Chị Julie lơ đãng mắng.
“Chị chỉ hy vọng rằng,” chị Julie nói, quay lại với Gus, “lớn lên chúng sẽ trở thành những chàng trai thông minh, chín chắn như em vậy.”
Tôi nén lòng để nói rành rọt từng tiếng. “Anh ấy không thông minh đến mức đó đâu,” tôi nói với chị Julie.
“Cô ấy nói đúng đó chị. Hầu hết những người đẹp mã lại ngu ngốc, nên như em là vượt quá mong đợi.”
“Phải, chủ yếu là sự nóng bỏng của anh thôi,” tôi nói.
“Nóng bỏng mắt luôn đó!” Anh trêu.
“Thế nên anh bạn Isaac mới bị mù,” tôi nói.
“Đó là tấn bi kịch khủng khiếp. Nhưng anh có thể là gì với vẻ đẹp chết người này đây?”
“Anh không thể làm gì hết.”
“Bởi vậy nên đây là gánh nặng của anh, khuôn mặt đẹp trai này.”
“Chưa kể đến thể hình của em đó,” anh rể Dave cũng hùa vào.
“Thật đấy, đừng để em nói đến thân hình nóng bỏng này. Cá là anh không muốn nhìn thấy em cởi đồ ra đâu, anh Dave. Nhìn em khỏa thân là cô em Hazel Grace đây hết thở được luôn,” anh nói, hất đầu về phía chiếc bình ô-xy.
“Được rồi, đủ rồi mấy con,” ba anh nói. Và đột nhiên ông vòng tay ôm tôi và hôn lên tóc tôi, thì thầm, “Bác tạ ơn Chúa mỗi ngày cho cháu, con gái à.”
Dù sao, đó là ngày tốt lành cuối cùng tôi ở bên anh Gus cho đến khi Ngày Tốt Lành Cuối Cùng thực sự đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.