Khi Gió Lại Thổi

Chương 65: Bình Minh






Đêm khuya đầu thu, gió biển ôn hòa thổi phất qua mỗi một góc của đại học Hồng Kông, trên đường không một bóng người, lá cây lượn vòng theo gió.
Ký túc xá lác đác tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp, trở thành ánh sáng duy nhất của sân trường giữa đêm hôm khuya khoắt.
Một trong số đó, thuộc về Lý Ninh Ngọc —— Hiện tại có lẽ nên gọi cô là Lý Tri Cẩn mới đúng, con gái nuôi của Cố Anh - chủ tịch công ty tàu thuyền Cố thị chi nhánh Hồng Kông, cũng là giảng viên Khoa toán của Viện lý học Đại học Hồng Kông.
(*) viện lý học: bao gồm các khoa toán, vật lý, hóa học, khoa học địa chất, sinh vật,...!
Một năm rưỡi thấm thoát trôi qua, Lý Ninh Ngọc đã sớm quen với thân phận mới.
Cởi ra quân trang, đeo lên mắt kiếng, văn kiện cơ yếu trên bàn cũng biến thành luận văn và giáo trình.
So với những ngày đấu đá lục đục trong Uông Ngụy, cô càng thích hoàn cảnh đơn thuần trong sân trường hơn, có giáo sư chuyên tâm với học thuật, có học sinh tràn đầy nhiệt huyết, lúc nào cũng khiến cô nhớ tới cuộc sống ở Đức thời còn trẻ.
Dĩ nhiên, sinh hoạt sân trường giản đơn chỉ là để che giấu.
Mỗi chiều sau khi tan trường, Lý Ninh Ngọc đều phải đến quán bar trên đường Bạc Phù Lâm tiêu khiển một phen —— Không cần kinh ngạc, đó là sản nghiệp do Cố Anh đứng tên, cũng là điểm liên lạc bí mật của tổ chức.
Hầu như mỗi đêm cô đều phải tiếp nhận một xấp mật điện, thành thạo hoàn thành giải mã, sau đó thông qua liên lạc viên chuyển giao cho thượng cấp.
Đợi đến khi phá giải xong, thường thường đã qua nửa đêm.
Cũng bởi vì như vậy, Lý Ninh Ngọc mới đề nghị muốn dọn tới trụ ở trường học, cô không muốn quấy rầy vợ chồng Cố Anh và Lý Cảnh Sùng nghỉ ngơi.
Trong trường học người đến người đi, sẽ không ai để ý cô về muộn mỗi ngày, cho dù có, cũng chỉ xem như tiểu thư nhà giàu xinh đẹp độc thân không chịu được tịch mịch, hằng đêm ra ngoài mua vui mà thôi.
Hai giờ khuya, Lý Ninh Ngọc mới trở lại ký túc xá.
Bên trong phòng có chút oi bức, cô cau mày cởi hai nút áo, đẩy cửa sổ ra để gió tiến vào.
Gió mát không biết chữ, thổi loạn tập luận văn trên bàn, không nhiều không ít, vừa vặn ngừng ở trang 554.
554...!Lý Ninh Ngọc sờ số trang, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm.
Tính ra, từ lúc cô rời khỏi Hàng Châu đến nay, cũng đã 554 ngày rồi.
Ngày qua ngày, cuộc sống bận rộn lặp đi lặp lại, không có bất trắc, không có kinh hỉ, cũng không có bóng dáng của nha đầu hoạt bát kia.
Hết thảy đều quy về bình tĩnh, bình tĩnh đến mức vô vị, vô vị đến mức chỉ nhìn thấy một con số đã liên tưởng đến khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia.
Nỗi nhớ ẩn sâu dưới đáy lòng lúc ban ngày, vào thời khắc này lan tràn ra không chút kiêng kỵ, như có như không, không đau không nhột, lại khiến cho trái tim Lý Ninh Ngọc rối loạn.

Kỳ thực cô cũng không cố ý ghi nhớ ngày tháng, chỉ là trời sinh nhạy cảm với con số, thường thường lúc ý chí chủ quan còn chưa suy nghĩ đến, tiềm thức đã bắt đầu tính toán rồi.
Ví dụ như giờ phút này, trong đầu Lý Ninh Ngọc đang bắt đầu làm tính trừ: Mình và Cố Hiểu Mộng từ lúc gặp lại đến khi chia tay, tổng cộng trải qua 531 ngày, so với thời gian xa cách ít hơn 23 ngày, nếu trừ đi...!
Cô bỗng nhiên lắc đầu, tự giễu cười lên, cô đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại nảy sinh tâm tư thiếu nữ so đo tính toán như vậy.
Nếu bị Cố Hiểu Mộng biết, nhất định em ấy sẽ cười nhạo rất lâu.
Nhưng Cố Hiểu Mộng sẽ không biết.
Bọn họ đã mất liên lạc quá lâu rồi, cho dù ngoài mặt có quan hệ thân thích, cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại liên lạc.
Có thể thông qua Cố Anh định kỳ biết được tình huống của đối phương đã là vô cùng may mắn, sao còn có thể yêu cầu nhiều hơn.
554 ngày, Lý Ninh Ngọc có dự cảm, con số này sẽ còn tiếp tục gia tăng không ngừng, cho dù cuộc kháng chiến kéo dài 14 năm này đã sắp kết thúc.
Hai ngày trước, Mỹ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima, chấn động toàn thế giới; Một ngày trước, Liên Xô chính thức tuyên chiến với Nhật Bản; Mà ngay một giờ trước, cô vừa mới nhận được mật báo, trên đó bất ngờ viết tin tức nội các Nhật Bản cho mở cuộc họp khẩn cấp, chuẩn bị tiếp nhận yêu cầu đầu hàng vô điều kiện của các nước đồng minh.
Bình minh ngày đêm trông đợi, đang ở ngay trước mắt.
Khoảnh khắc phá giải được bức mật điện ấy, Lý Ninh Ngọc kích động ươn ướt vành mắt.
Cô thậm chí muốn lập tức trở về Hàng Châu, trở lại bên cạnh người cô yêu, ôm lấy em ấy, nói cho em ấy biết: Hiểu Mộng, chúng ta sắp thắng lợi rồi.
Nhưng mà điều này tuyệt đối không thể.
Theo chỉ thị tối nay của Diên An, nguy cơ nội chiến sẽ gia tăng cùng với sự sụp đổ của Nhật Bản, các đồng chí không thể buông lỏng cảnh giác.
Chiến đấu trên tiền tuyến sắp kết thúc, cuộc chiến trên chiến trường điệp báo vẫn phải tiếp tục, trạm Hồng Kông là như thế, trạm Hàng Châu cũng như vậy.
Thắng lợi ngay trước mắt, mà cô lại phải thất ước rồi.
Buổi tối 7 giờ ngày 10 tháng 8 năm 1945, ngay sau hôm Lý Ninh Ngọc nhận được tình báo, tin vui đặc biệt về việc Nhật Bản đầu hàng được phát thanh viên hưng phấn thông báo, lan truyền khắp Trùng Khánh.
Tin tức Nhật Bản sắp đầu hàng lan truyền nhanh chóng, Trùng Khánh đã bắt đầu diễu hành chúc mừng, quần chúng bên trong khu vực bị chiếm đóng cũng ồn ào huyên náo, mọi người không còn sợ bị quân Nhật trấn áp, đốt pháo khắp đầu đường cuối hẻm.
Bên trong Bộ Tiễu Tổng Tư Lệnh nhất thời bị một bầu không khí quỷ dị bao phủ, bên ngoài tiếng pháo nổi lên bốn phía, bên trong người người lo cho an nguy của mình.
Tiếng pháo tượng trưng thắng lợi giống như từng tấm bùa đòi mạng, biểu thị ngày tàn của bọn họ đang đến gần.
"Ngay cả loại tin tức này cũng phải nghe từ radio, các người còn có giá trị gì!" Vương Triêu Tông đá văng cửa Khoa Tình Báo, không nói lời nào, chỉ vào đám người chửi như tát nước, bao gồm cả người đang giáo huấn nhân viên trong khoa, Cố Hiểu Mộng.

Đối mặt chỉ trích thẹn quá thành giận của hắn, Cố Hiểu Mộng đập điện thoại, vứt văn kiện, nổi giận đùng đùng, phá cửa ra ngoài trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
Cô đè nén tâm tình kích động, một mạch chạy về nhà, chảy nước mắt lao về phía phụ thân: "Ba, ba nghe chưa, Nhật Bản đầu hàng rồi, chúng ta thắng lợi rồi!"
Cố Dân Chương ôm lấy con gái, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, đồng dạng lệ nóng doanh tròng, vì ngày này, bọn họ đã hy sinh vô số đồng chí, trả giá không biết bao nhiêu thứ.
"Hiểu Mộng, trời đã sáng rồi."
Ngày tiếp theo, toàn bộ thành Hàng Châu người người tự mình nghỉ việc, các báo tranh nhau xuất bản số đặc biệt.
Quân Nhật ra lệnh giới nghiêm toàn thành, dốc sức phủ nhận tin đồn, vẫn còn đang lừa mình dối người, giả trang thái bình.
Năm ngày sau, Thiên hoàng Nhật Bản chính thức tuyên đọc chiếu thư chấm dứt chiến tranh, tuyên bố đầu hàng vô điều kiện với toàn thể thế giới.
Quân Nhật trong phút chốc ý chí tan rã, chia năm xẻ bảy, quân cảnh không còn trấn áp nổi quần chúng sục sôi được nữa.
Hàng ngàn hàng vạn người dân xông lên đầu đường, người Trung Quốc bị áp bức quá lâu, cuối cùng ngày hôm nay đã có thể thỏa sức chúc mừng.
Phố lớn hẻm nhỏ dán đầy biểu ngữ chúc mừng thắng lợi, các cửa hiệu rối rít treo lên đèn lồng đỏ cát tường hỉ khánh.
Tiếng khẩu hiệu, tiếng hoan hô, tiếng chiêng cồng, tiếng pháo nổ, hòa vào làm một.
Cố Hiểu Mộng sống đến gần 30 tuổi rồi, đã từng thấy vô số buổi lễ lớn long trọng, nhưng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng chúc mừng hoành tráng như thế này, đây là thắng lợi thuộc về mỗi một người con của Trung Hoa.
"Ba, Trùng Khánh và Diên An có tin tức gì không?" Cô không phải không muốn ra đầu phố, gia nhập đoàn diễu hành chúc mừng của đồng bào, nhưng mà khoác trên người lớp da hán gian, chỉ sợ cô vừa ra khỏi nhà thì sẽ bị tấn công tập thể.
"Đới Lạp còn chưa có chỉ thị.
Diên An chỉ cho một chữ —— Đợi."
Cùng với việc Nhật Bản đầu hàng, chính phủ Nam Kinh cũng khẩn cấp tuyên bố giải tán, các đại hán gian hoảng hốt chạy trốn, không biết Trùng Khánh đến lúc nào mới tiếp nhận Hàng Châu, loại gián điệp hai mang như bọn họ, điều trước mắt có thể làm chỉ là chờ đợi.
"Vậy Hồng Kông thì sao?"
"Mọi chuyện vẫn như thường."
"Chị ấy nhất định cũng rất vui mừng."
Chắc hẳn đầu đường Hồng Kông hiện tại cũng biển người tấp nập, mà Lý Ninh Ngọc, có thể đã bị đám học sinh kéo vào đội ngũ diễu hành chúc mừng thắng lợi rồi, gương mặt nghiêm túc cũng tràn ra nụ cười vui sướng.
Cố Hiểu Mộng tưởng tượng hình ảnh như vậy, trong mắt tràn đầy ý cười ôn nhu, nếu có thể gặp được Lý Ninh Ngọc thì tốt rồi.
Nhưng cô cũng biết, trong thời điểm mấu chốt này, Lý Ninh Ngọc sẽ không trở lại, cô cũng không hy vọng chị ấy trở lại.
Nhưng cô thực sự quá nhớ Lý Ninh Ngọc, cho dù chỉ có thể nghe giọng nói của chị ấy một chút thôi cũng được.

Đã từng có một hai lần, nỗi nhớ dâng trào trong tim, Cố Hiểu Mộng đã chụp tay lên điện thoại, song cuối cùng vẫn không quay ra dãy số đó.
Điện thoại nhà mình ngày đêm bị nghe lén, mà bản thân trước đó lại cùng Thẩm Ngọc Điệp gọi điện thoại quá nhiều, chỉ sợ những người kia đã quen thuộc với giọng nói của chị ấy, bọn họ nói nhiều một câu thôi cũng sẽ dẫn tới nguy hiểm.
Đến mức, lần gần đây nhất nghe được thanh âm của Lý Ninh Ngọc, vẫn là từ tận Tết nguyên đán năm nay.
Lúc đó cả nhà cô cô gọi điện thoại đến chúc tết, đầu bên kia dịu dàng nói một câu "Chúc mừng năm mới".
Nhưng đúng vào lúc này, chuông điện thoại reo.
Cố Dân Chương trong nháy mắt khẩn trương lên, sắc mặt nghiêm túc nhấc ống nghe, nghe được thanh âm đầu bên kia thì chân mày giãn ra: "Không cần, không cần...!Yên tâm, bên này mọi thứ đều tốt, Hiểu Mộng cũng tốt.".
ngôn tình ngược
Nghe Cố Dân Chương nói, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên nảy sinh một dự cảm nào đó, cô chăm chú nhìn điện thoại, ánh mắt khẩn thiết.
"Cô cô bảo con nghe điện thoại." Cố Dân Chương cười đem ống nghe giao cho Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng run rẩy nghe điện thoại, chậm rãi dán lỗ tai lên, trong ống nghe rõ ràng truyền ra thanh âm mà cô ngày đêm tưởng nhớ —— "Hiểu Mộng, là tôi."
"Chị...!Chị họ." Cho dù người Nhật đã đầu hàng, Cố Hiểu Mộng vẫn cẩn thận ngụy trang, không dám kêu ra tên của Lý Ninh Ngọc.
"Sắp trở trời rồi, em và cậu phải hết sức bảo trọng." Dẫu có ngàn vạn lo âu, Lý Ninh Ngọc cũng chỉ có thể dung nhập tất cả vào trong câu dặn dò ngắn gọn này.
"Chị, em nhớ chị." Đôi mắt Cố Hiểu Mộng rưng rưng lệ nóng.
"Tôi cũng nhớ em." Lý Ninh Ngọc không hề che giấu sự nhớ nhung của mình.
Nói xong, hai bên đều rơi vào trầm mặc.
Cố Hiểu Mộng ôm ngàn vạn tâm tư, im lặng nghẹn ngào, xoa xoa nước mắt, đem điện thoại trả lại cho Cố Dân Chương.
Cố Dân Chương nhìn con gái, muốn nói lại thôi, lại tiếp tục cùng Cố Anh ở đầu dây bên kia nói chuyện kinh doanh của công ty chi nhánh.
Kháng chiến thắng lợi, vật giá lung lay, tàu thuyền vận tải trên biển ít nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Đặt điện thoại xuống, Lý Ninh Ngọc đi đến bên cửa sổ, nhìn tình cảnh náo nhiệt dưới lầu, trong lòng dĩ nhiên cao hứng, nhưng mà đi đôi với vui sướng, là lo âu sâu sắc.
Chính phủ Uông Ngụy bị tiêu diệt theo sự sụp đổ của Nhật Bản, thân là hán gian hàng đầu, tình cảnh của cha con Cố gia đáng lo vô cùng.
Lý Ninh Ngọc không lo lắng việc Quân Thống có đứng ra chứng minh cho bọn họ hay không, cô chỉ sợ tờ giấy chứng minh kia không cách nào phục chúng, lưu lại tai họa ngầm.
Mà thẩm tra chính trị chỉ là bước đầu tiên, sau khi trải qua thẩm tra, Cố Hiểu Mộng sẽ được Quân Thống bổ nhiệm như thế nào, là để cho em ấy tiếp tục ở lại Hàng Châu, hay là điều đi nơi khác? Chức vị chưa biết rõ, cũng đại biểu cho nguy hiểm không xác định.
Hiểu Mộng, em có biết, sắp trở trời rồi không.
Ngày 2 tháng 9, Nhật Bản chính thức ký văn kiện đầu hàng.
Ngày 5 tháng 9, quân đội Quốc dân Đảng lục tục tiến vào Hàng Châu.

Khu vực bị chiếm đóng khôi phục thắng lợi, nhân dân cả nước đều yêu cầu nghiêm trị hán gian.
Trong tiếng hô hào ầm ĩ, dinh thự nhà họ Cố bị bao vây canh gác tầng tầng lớp lớp, mọi thiết bị truyền tin đều bị cắt đứt, chủ tớ Cố gia trên dưới mười người đều bị giam lỏng trong nhà.
Ba ngày sau, quanh co khúc khuỷu một hồi, Cố Dân Chương và Cố Hiểu Mộng được chứng thực là nội ứng do Quân Thống phái đến, ngay lập tức khôi phục thân phận.
Không bị giáng chức, không có hoài nghi, thậm chí không trải qua bất kỳ cuộc thẩm tra nội bộ nào.
Công tác nằm vùng của Cố Hiểu Mộng hoàn thành viên mãn, được Đới Lạp khen thưởng, được trao tặng quân hàm thượng tá, lập tức điều đến Tổng bộ Cục Quân Thống ở Trùng Khánh; Cố Dân Chương thì đi đến Nam Kinh, vẫn phụ trách công tác kinh tế địa khu Hỗ Ninh Hàng.
Bởi vì bị cản trở truyền tin, Lý Ninh Ngọc nửa tháng sau mới biết được tin tức này.
Không biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì, thời kỳ quá độ này trôi qua một cách dị thường thuận lợi, dường như những lo lắng trước đó của cô đều dư thừa.
Buổi chiều sấm chớp rền vang, Hồng Kông mưa như trút nước.
Mặt trời treo cao trên không trung, mặc dù có mưa, nhưng không hề mát mẻ, chỉ khiến cho người càng oi bức phiền não hơn.
Ban ngày quán bar không có khách, Lý Ninh Ngọc đứng phía trước cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài mưa như thác lũ, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.
"Nghe nói Đới Lạp đặc biệt cầu kiến Tưởng Giới Thạch, tự mình viết chứng từ bảo đảm cho ân nhân của ông ta, Cố gia mới có thể được bỏ qua dễ dàng như vậy." Lý Minh Thành đứng ở sau lưng cô, giọng điệu cũng hết sức nghiêm túc, "Các gián điệp khác ở Uông Ngụy thì không may mắn được như thế, đều còn đang tiếp nhận điều tra."
"Em ấy không chịu khổ là được." Hóa ra là Đới Lạp ra tay, chả trách thuận lợi như vậy, chỉ là không ngờ ông ta lại coi trọng Cố Hiểu Mộng như vậy.
Đến Trùng Khánh, vừa là may mắn lại cũng là bất hạnh...!Lý Ninh Ngọc nở cụ cười khổ, có lẽ là cô đánh giá thấp người yêu của mình rồi.
"Được chim bẻ ná được cá quên nơm, em nói xem Tưởng đầu trọc liệu có đối với Đới Lạp..." Lý Minh Thành nghiêm túc nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, ánh mắt hơi có vẻ lo âu.
Cuộc đàm phán với Trùng Khánh đang được tiến hành, căn cứ theo tin tức anh nhận được, bên phía Diên An đã đề xuất với Tưởng Giới Thạch về việc triệt bỏ Quân Thống, còn chưa biết kết quả như thế nào.
Thế lực của Cục Quân Thống vô cùng khổng lồ, Đới Lạp công cao chấn chủ, cha con Cố gia hiện tại càng thân thiết với Đới Lạp, chỉ sợ tương lai càng nguy hiểm.
"Vấn đề Quốc Cộng chưa được giải quyết, cho dù Tưởng Giới Thạch sinh lòng kiêng kỵ, cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức tự chặt cánh tay vào lúc này." Lý Ninh Ngọc thở dài, "Huống hồ, đó cũng không phải là việc mà chúng ta có thể chi phối."
Trong dòng nước ngầm chảy xiết của chiến trường chính trị, người bình thường như bọn họ chỉ là một con cá nhỏ bé, cho dù là Cố Dân Chương, cũng chỉ là con cá to hơn một chút trong mắt những kẻ ăn thịt người mà thôi.
Thân là nhân viên điệp báo, điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là thích ứng với đủ loại dòng chảy nghịch lưu, cho dù ngay một giây sau bị đao chém đứt, thì trong một giây này, cũng phải dốc hết khả năng, lấy được tình báo cho tổ chức của mình.
"Em không lo lắng chút nào sao?" Lý Minh Thành đã thử nghe ngóng, nhưng mà Cố Dân Chương cũng chỉ biết con gái đi Trùng Khánh, không biết cụ thể nhậm chức gì, đã nửa tháng trôi qua, Cố Hiểu Mộng vẫn hoàn toàn không có tin tức.
"Anh, em tin tưởng Hiểu Mộng."
Lo lắng thì có thể làm sao, bây giờ trừ tin tưởng ra, Lý Ninh Ngọc không thể làm gì khác được nữa.
Cô tin tưởng, Cố Hiểu Mộng là tự nguyện đi đến Trùng Khánh.
Cô cũng tin tưởng, bất luận xảy ra chuyện gì, Cố Hiểu Mộng đều sẽ mang theo tín ngưỡng, chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.