Khi Gió Lại Thổi

Chương 24: Nhược Điểm






Từ Bộ Tư Lệnh đến dinh thự Cố gia ước chừng hai mươi phút chạy xe, không tính là quá lâu, nhưng nửa chừng có một đoạn đường núi lắc lư, cô Triệu lo lắng vết thương Cố Hiểu Mộng sẽ nứt ra, thi thoảng lại dặn dò Lão Lý, lái xe chậm hơn một chút, bình ổn hơn một chút.
Quá chậm rồi, bất mãn của Cố Hiểu Mộng đã tích lũy đến đỉnh điểm.
Trở lại dinh thự Cố gia, xe còn chưa ngừng hẳn cô đã vội vàng mở cửa, Lão Lý thấy vậy hốt hoảng vội vàng kéo thắng xe, Cố Hiểu Mộng theo quán tính va vào hàng ghế trước, không nghiêng không lệch, vừa vặn đụng trúng miệng vết thương trên cánh tay trái.
"Hiểu Mộng, cô không sao chứ!" Cô Triệu cả kinh thất sắc, nhẹ nhàng sờ cánh tay cô, cách một lớp áo khoác, cũng không biết bên trong có rướm máu hay không.
Cố Hiểu Mộng đau đến nhe răng toét miệng, lại không chịu dừng lại, cau mày đẩy tay cô Triệu, mở cửa xuống xe.
Cô Triệu đã lâu không thấy Cố Hiểu Mộng cuống cuồng đến như vậy, ngơ ngác nhìn cô có chút khó nhọc bước chân lên nấc thang ngoài nhà, một bước không đạp ổn, suýt nữa ngã xuống.
"Cẩn thận!" Một đôi tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy cánh tay Cố Hiểu Mộng, Cố Dân Chương lo lắng đau lòng nhìn con gái.
Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, vẻ mặt giống hệt như ngày cô nhìn thấu thân phận Lão Thương, đầy tức giận và thương tâm.
Một lát sau, bên trong thư phòng.

Cố Dân Chương cẩn thận khóa cửa lại, xoay người nhìn bóng lưng con gái.
"Hiểu Mộng, còn đau không?" Ông bước nhanh về phía Cố Hiểu Mộng, theo thói quen định vỗ vỗ vai con, chợt nghĩ đến vết thương của cô, lại buông tay xuống.
Cố Hiểu Mộng quay đầu nhìn ông, lạnh lùng nói: "Trận đòn này, chẳng lẽ không phải là mệnh lệnh của ngài sao?"
Vẻ mặt Cố Dân Chương chợt ngẩn ra, Cố Hiểu Mộng bổ sung nói: "Chị ấy không nói, là con tự đoán."
Cô dùng ngón tay gõ gõ tờ báo trên bàn, tự tin nhướn mi: "Tối hôm qua lúc Trương Tam Bắc đưa bữa tối đến cho con, còn mang theo một tờ báo cho chị ấy, con vốn dĩ còn bực bội, giờ là lúc nào rồi mà chị ấy còn tâm tình xem báo, hiện tại mới hiểu được, đây chính là tín hiệu gửi cho ngài đúng không?"
Đúng như Cố Hiểu Mộng suy luận, phương thức truyền tin của Lý Ninh Ngọc rất đơn giản —— Nếu kế hoạch đã thực hiện, liền kêu thủ hạ mua cho cô một tờ 《 Trung Hoa Nhật Báo 》, nếu kế hoạch có biến, vậy thì mua 《 Thân Báo 》.
Cố Dân Chương nhận được tin tức Trương Tam Bắc mua nhật báo, liền biết khổ nhục kế đã hoàn thành.
Ngay sau đó, chính là gọi điện thoại cho Sở Cơ Yếu tìm con gái, mượn cơ hội gây khó dễ, tra hỏi tình trạng gần đây của Cố Hiểu Mộng, cuối cùng Vương tư lệnh không thể không tự mình dẫn người hơn nửa đêm tìm đến ký túc xá, chuyện Cố Hiểu Mộng bị thương cũng hoàn toàn "bại lộ ".
"Sau đó ngài liền gọi điện thoại cho Uông chủ tịch, đúng không?" Cố Hiểu Mộng cười khổ nói, "Ngài không nói lời nào, chính là ngầm thừa nhận."
Cố Dân Chương hiển nhiên không ngờ Cố Hiểu Mộng sẽ nói thẳng trực tiếp như vậy, ông lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại vui mừng, cảm khái nói: "Đều đoán đúng rồi, không hổ là con gái ta."
"Làm con gái của ngài cũng không phải chuyện gì may mắn." Cố Hiểu Mộng nhìn về phía Cố Dân Chương, trong mắt mang theo vô vàn bi thương, "Lý Ninh Ngọc, Thẩm Ngọc Điệp, Số 76...!Con còn tưởng, con đã sớm là chiến hữu của ngài, nhưng có vẻ ngài lại không nghĩ vậy.
Phụ thân...!Không, đồng chí Lão Thương, ngài rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm con?"
"Ta chưa bao giờ nghĩ muốn giấu diếm con, chỉ là vẫn chưa tới lúc nói cho con biết." Cố Dân Chương mặt mày điềm tĩnh, song giọng điệu lại lộ ra áy náy.

"Đã một năm rồi! Chị ấy không có chết, ngài đã sớm biết không phải sao?" Cố Hiểu Mộng nở nụ cười thê lương, phụ thân cô lúc nào cũng dùng cái cớ đường hoàng như vậy, cô cắn răng ức chế phẫn nộ, "Chị ấy giả chết cũng là một phần kế hoạch của ngài, các người vẫn luôn gạt con!"
Nhớ tới thỉnh cầu trước đó của Lý Ninh Ngọc, Cố Dân Chương khẽ lắc đầu: "Lý Ninh Ngọc có thể sống sót, thực sự là điều bất ngờ, hoàn toàn không phải chuyện ta có thể lường được..."
"Vậy chị ấy rốt cuộc làm thế nào sống sót, làm sao bắt liên lạc được với ba, lại làm sao vào được Số 76, biến thành Thẩm Ngọc Điệp?!" Cố Hiểu Mộng liên tục đặt câu hỏi, hai mắt đỏ bừng.
"Với tư cách thượng cấp, ta chỉ có thể nói với con, đây là cơ mật, con không có quyền hỏi tới!" Ông nghiêm khắc nhìn con gái, sau đó dừng lại mấy giây, ngữ khí thoáng dịu lại, "Đây cũng là để bảo vệ con, an nguy của con đối với tổ chức cũng đồng dạng quan trọng như vậy."
Xem ra không cách nào lấy được chân tướng từ trong miệng phụ thân, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên vừa buồn cười lại vừa muốn khóc, cô lúc nào cũng được những người thân mật nhất tín nhiệm nhất bảo vệ, bọn họ dường như không tin tưởng bản thân đã đủ lông đủ cánh.
Cho dù đã trở thành Lão Quỷ, cô vẫn không cách nào cùng bọn họ kề vai sát cánh ở nơi đầu chiến tuyến.
Chỗ dựa ngày xưa, nay đã biến thành còng tay.
Cô nở nụ cười tự giễu: "Ba ba, còn nhớ ngày con chính thức gia nhập tổ chức, ba nói với con rằng, con đã là một gián điệp thành thục."
"Vậy con có còn nhớ không, ngày bước chân ra khỏi Cầu Trang, cũng ngay trong căn phòng này, ta đã từng nói, một gián điệp thành thục, phải biết giấu giếm thậm chí vứt bỏ tình cảm của bản thân!" Cố Dân Chương mặt mày nghiêm trọng, thương tiếc nói, "Con cắt đứt sự lệ thuộc đối với phụ thân, nhưng mà cắt không đứt tình cảm đối với Lý Ninh Ngọc, cô ấy chính là nhược điểm lớn nhất của con!"
"Cho nên, vì để con không có nhược điểm, ba lựa chọn lừa gạt, thậm chí đến tận đêm trước khi chị Ngọc tới Hàng Châu, ba vẫn còn hướng đạo con, để con tin tưởng chị ấy đã chết!" Cố Hiểu Mộng tức giận đứng lên, nổi nóng đến ho khan một trận, chất vấn, "Tại sao con lại có một người cha như vậy chứ?"
"Ta nói không đúng sao? Hơn một năm qua, mỗi một nhiệm vụ con đều hoàn thành hết sức xuất sắc, nhưng cứ hễ dính dáng đến Lý Ninh Ngọc, con liền rối loạn hoàn toàn! Vương Điền Hương Trương Tổ Âm là vì sao mà chết? Ba ngày nay con đã tự tiện làm bao nhiêu quyết định? Nếu Thẩm Ngọc Điệp thật sự là người của Số 76, những hành vi vô ích của con chính là đang phơi bày trái tim mình trước mặt địch nhân!"
"Nhưng sự thực chứng minh, trực giác và phán đoán của con là đúng." Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái, cười khổ nói, "Huống hồ nếu ngài sớm một chút nói cho con biết những chuyện này, con cũng sẽ không đến mức trở tay không kịp như vậy."
Giống như một năm trước, nếu sớm một chút biết được thân phận của Lý Ninh Ngọc, cô đã có thể sớm trở thành chiến hữu của chị ấy, nghĩ ra kế sách tốt hơn trước khi tình hình đi đến bước không thể vãn hồi, chuyện cũng sẽ không phát triển đến ngày hôm nay.

Nghĩ tới những chuyện đó, cô thở dài, quay lại nói: "Ngài luôn nói gián điệp phải đem tình cảm đặt sau lý trí, phải đoạn tuyệt tất cả cảm tình, nhưng lại quên mất, tất cả tín ngưỡng của con người, đều hình thành phía trên tình cảm."
Nghe được hai chữ tín ngưỡng, Cố Dân Chương kinh ngạc nhìn về phía con gái, im lặng không nói gì, chờ đợi cô nói tiếp.
"Ngay cả gián điệp ưu tú nhất trong lòng ngài, Lý Ninh Ngọc cũng vậy, mẹ con cũng vậy, bọn họ đều có cảm tình, lớn thì đối với lê dân bách tính, nhỏ thì đối với người thân bạn bè.
Mà con lựa chọn gia nhập tổ chức, tin tưởng tổ chức, cũng là bởi vì con sở hữu cảm tình, hướng về quang minh.
Con từ đầu đến cuối luôn cho rằng, một người không có nhân tính, không có cảm tình, tuyệt đối không thể trở thành người của chủ nghĩa cộng sản.
Bởi vì phần tín ngưỡng này, bản thân nó gánh vác hy vọng và khát khao của nhân loại đối với tương lai, bản thân nó đã mang theo tình cảm sâu đậm."
"Hiểu Mộng à..."
"Dựa theo luật, chuyện con không nên biết, con sẽ không hỏi nhiều nữa, nhưng mà xin tổ chức nhất định phải đảm bảo an toàn cho Lý Ninh Ngọc.
Lúc cần thiết, con thỉnh cầu tuỳ thời tiếp ứng."
Cô nhìn Cố Dân Chương, trầm mặc hồi lâu, bất chợt cười lên, ánh mắt chứa đầy bi thương cùng khẩn cầu: "Ba ba, con không thể lại mất đi chị ấy lần thứ hai...!Con thật lòng thích chị ấy."
Nói xong, nước mắt Cố Hiểu Mộng lã chã tuôn rơi, cô không biết phụ thân có thể hiểu được lời mình nói hay không.
"Ta sẽ dùng hết khả năng của mình, bảo toàn đại cuộc." Cố Dân Chương vươn tay ra, thay con gái lau đi nước mắt.
Ông không trực tiếp đáp lại Cố Hiểu Mộng, song cũng coi như đưa ra lời hứa —— Thiên tài như Lý Ninh Ngọc, vốn chính là một khâu quan trong trong đại cuộc, sinh mệnh của cô ấy so với hai cha con bọn họ càng trọng yếu hơn.

Về phần tư tình nhi nữ...!Chuyện của lớp tiểu bối, cứ mặc kệ nó đi.
Điện thoại trên bàn bỗng reo lên, Cố Dân Chương sờ ống nghe, Cố Hiểu Mộng cảnh giác liếc nhìn điện thoại, bước nhanh rời khỏi thư phòng, tự giác tránh đi việc công của phụ thân.
Chuông điện thoại reo mấy lần, Cố Dân Chương mới chậm rãi nhận máy, nói với đầu dây bên kia: "A lô, tôi là Cố Dân Chương."
"Cố hội trường, xin chào ngài, tôi là Lý Sĩ Quần." Đầu điện thoại bên kia truyền tới thanh âm tao nhã lễ phép.
"Lý Sĩ Quần?" Cố Dân Chương dừng một chút, giọng nói trầm ổn, thoáng lộ vẻ giễu cợt, "Làm sao, Số 76 các người đánh con gái tôi còn chưa đủ, hiện tại muốn tới điều tra cả tôi sao?"
"Cố tiên sinh hiểu lầm rồi, Lý mỗ gọi cú điện thoại này là vì muốn bồi tội với ngài, thỉnh cầu ngài thông cảm."
"Cố mỗ chỉ có một đứa con gái, nuông chiều từ bé, ngay cả kẻ làm cha như tôi cũng không nỡ đánh nó lần nào, các người thì hay rồi, đánh cho nó thương tích đầy mình!" Giọng điệu của Cố Dân Chương như không kìm được sự giận dữ.
"Vâng vâng vâng, Uông chủ tịch đã phê bình tôi rồi, bên phía tôi cũng đã nghiêm khắc xử phạt Thẩm Ngọc Điệp, xin ngài tha thứ, nhân tiện xin truyền đạt sự áy náy của tôi đến với Cố tiểu thư."
"Những lời khách sáo này vẫn nên miễn đi, nếu Lý chủ nhiệm không còn chuyện gì khác thì xin cúp máy."
"Chuyện là vầy, chỗ tôi có một số loại thuốc nhập khẩu chuyên dùng để trừ sẹo, có lẽ hữu dụng với thương tổn của lệnh ái, nếu ngài không ghét bỏ, buổi chiều tôi sẽ nhờ người đưa đến quý phủ!"
"Cố gia chúng tôi còn chưa đến nỗi thiếu chút thuốc kia của ông." Cố Dân Chương cười lạnh nói, "Lời cáo lỗi của Lý chủ nhiệm thì tôi xin nhận, thuốc thì không cần."
"Cố tiên sinh, đây là một chút tâm ý của Lý mỗ, mong ngài nhất định phải nhận lấy.
Nếu không tôi thật sự lương tâm bất an!"
"Aiz, vậy thì tùy ông."
Cúp điện thoại, Cố Dân Chương xoay chiếc nhẫn trên tay như có điều suy nghĩ, tựa hồ đang tính toán tiền cược cho cuộc giao dịch....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.