Khi Gió Lại Thổi

Chương 12: Đối Lập






Lý Ninh Ngọc đã đi một nước cờ hiểm, cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới Trương Tam Bắc sẽ mua trúng loại bánh kem quả hạch này.
Ăn bánh này vào ắt sẽ bị ngạt thở vì dị ứng; nhưng trực tiếp từ chối thì lại sợ Cố Hiểu Mộng phát hiện.
Hất đổ bánh kem tuy rằng nguy hiểm, nhưng chỉ cần động tác phản ứng tự nhiên, nhất định có thể che đậy.
Chỉ có thể trách bản thân quá sơ ý, không dặn dò Trương Tam Bắc kỹ lưỡng, nhưng sai lầm nghiêm trọng hơn cả chính là, ngày trước cô đã phạm vào đại kỵ trong nghề —— Gián điệp không nên bại lộ nhược điểm của bản thân trước bất kỳ ai, vậy mà cô lại thành thật nói ra tiền sử dị ứng của mình cho Cố Hiểu Mộng.
Nếu không phải vậy, hôm nay cũng không cần cố tìm cách vứt cái bánh kia.
"Chỉ mong em ấy không sinh nghi." Lý Ninh Ngọc ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, ngụy trang của bản thân có thể ung dung lừa gạt đồng nghiệp cũ ở Tiễu Tổng, nhưng muốn lừa gạt Cố Hiểu Mộng, thực sự quá khó.
Hơn một giờ trôi qua, Cố Hiểu Mộng vẫn chưa về.
Lý Ninh Ngọc đứng ngồi không yên, cất bước ra khỏi lầu Đông.
Trong sân chỉ có vài thuộc hạ đang trực, cầm đầu là Trương Tam Bắc thì đứng cạnh xe hút thuốc.
Cô nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Cố Hiểu Mộng đâu, việc này khiến trong lòng cô nảy sinh một ý niệm, có chút lo lắng bất an.
"Cố Hiểu Mộng đâu?" Lý Ninh Ngọc đi tới sau lưng Trương Tam Bắc, thanh âm lãnh đạm hỏi.

Thấy trưởng quan đi ra, Trương Tam Bắc vội vàng đứng lên, đem nửa điếu thuốc ném xuống đất, nuốt nước miếng nói: "Báo, báo cáo Sở trưởng, Cố Hiểu Mộng vào tòa nhà phía Tây rồi."
"ばか (Ngu ngốc)!" Lý Ninh Ngọc trước nay khinh thường mắng chửi người, đối với cô mà nói, đối thoại với kẻ ngu chỉ tổ lãng phí tinh lực.
Nhưng từ ngày trở thành Thẩm Ngọc Điệp, vì để sát với bối cảnh du học Nhật trong hồ sơ, cũng vì để tạo khác biệt với tính cách nguyên bản, cô tận lực học không ít từ để mắng người.
Một gián điệp hàng đầu, trước tiên cần phải là diễn viên hạng nhất.
Cái lạnh của Lý Ninh Ngọc, là hàn băng ngàn năm, thanh lãnh mà đạm mạc, cao ngạo lại cô độc, trong mắt bao giờ cũng lộ ra bi thương cùng thương xót; Còn cái lạnh của Thẩm Ngọc Điệp thì lại là sát khí mười phần, tự cho mình thanh cao, khinh thường nhập bọn với người khác, nhìn như núi băng, song lại là núi lửa còn hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, có thể giây phút này cô vẫn còn cười, nhưng ngay một giây sau, họng súng của cô liền sẽ đặt lên trán đối phương.
"Vâng! Vâng!" Trương Tam Bắc còn chưa kịp xoa dịu nỗi sợ hãi sau khi bị chửi một tiếng trước, giờ đã lại đụng phải họng súng, hắn hốt hoảng giải thích, "Cố Hiểu Mộng nói muốn đi lầu Tây dạo một vòng, không cho phép tôi đi theo, tôi nghĩ cô ấy cũng không chạy được, cho nên mặc kệ.
Sở trưởng, không phải nói đây là thiên kim của Cố hội trường, chúng ta không thể giam giữ sao, cô ấy lại là một Sở trưởng thiếu tá, tôi nào dám cãi lệnh..."
"Cô ấy đi vào bao lâu rồi?" Lý Ninh Ngọc mặt mày âm trầm hỏi.
"Đã hơn nửa tiếng..." Trương Tam Bắc lắp bắp, lâu như vậy cũng không báo cáo với trưởng quan, tiêu rồi, lần này trở về nhất định tiêu rồi!
"Phế vật!"
Quăng lại một câu, Lý Ninh Ngọc xoay người bước nhanh vào tòa nhà phía Tây, Trương Tam Bắc vội vàng đi theo.
Nhưng mà đại sảnh lầu Tây cũng không một bóng người.
Trương Tam Bắc đang rầu máu, liền thấy trưởng quan đi về phía bức điêu khắc lớn đằng sau cầu thang, nhẹ nhàng đẩy một cái lên khe hở, một cánh cửa nhỏ lập tức xuất hiện —— Hóa ra Cầu Trang này lại có một phòng ngầm dưới đất! Trương Tam Bắc ngẩn người nhìn, xem ra Thẩm Ngọc Điệp sáng sớm tới Cầu Trang thăm dò, đúng là đã phát hiện không ít.

Thấy trưởng quan đi vào cửa ngầm, hắn đang định theo sau, cửa nhỏ kia lại lập tức đóng lại.
"Xùy!" Trương Tam Bắc đụng bẹp lỗ mũi, không nhịn được phun một cái lên bức bích họa.
Hai tên thủ hạ trố mắt nhìn nhau, không biết làm sao cho phải.
"Nhìn cái gì!" Trương Tam Bắc tức giận phát tiết lên bọn họ, "Đàng hoàng đứng chờ đi!"
Thời gian đã qua một năm, Lý Ninh Ngọc lại lần nữa bước vào tầng ngầm dưới lòng đất này, tâm tình khó tránh khỏi có chút phức tạp.
Trước đó ở lầu Đông tuy rằng cũng thường tức cảnh sinh tình, nhưng phần lớn đều chỉ nghĩ tới những hình ảnh khá bình thường, ví dụ như Cố Hiểu Mộng, ví dụ như Kim Sinh Hỏa, Bạch Tiểu Niên cùng Ngô Chí Quốc.
Nhưng mà vừa tiến vào lầu Tây, cảm giác lại lập tức bất đồng, chỉ riêng trong phòng thẩm vấn, nhiệt độ đã lạnh hơn bên ngoài mấy phần, bên ngoài trời còn nắng chang chang, bên trong lại lạnh như hầm băng.
Lý Ninh Ngọc nắm chặt lan can mới có thể giữ cho tay mình ngừng run, cô bước xuống theo từng nấc thang, mỗi lần xuống một bậc, hàn ý quanh thân lại tăng thêm mấy phần, đủ mọi ký ức đen tối ùa vào trong đầu cùng khí lạnh thấu xương —— Đây cũng là nguyên nhân cô không lựa chọn thẩm vấn Cố Hiểu Mộng trong phòng thẩm vấn.
"Lý Ninh Ngọc..." Giọng nói của Cố Hiểu Mộng vang lên, âm thanh không lớn bị phóng đại trong phòng thẩm vấn, vang vọng khắp nơi, nghe càng thêm chấn động mà đáng sợ.
Lý Ninh Ngọc cứng người, cô không biết Cố Hiểu Mộng rốt cuộc có dụng ý gì, quả nhiên vẫn bị nhận ra sao?
"...!chính là chết ở chỗ này." Cố Hiểu Mộng dừng lại ước chừng bốn năm giây, mới nói ra nửa câu sau.

Sợ bóng sợ gió một trận, Lý Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Cố Hiểu Mộng cũng từ góc khuất đi ra, biểu tình không nhìn ra vui giận, chỉ lẳng lặng đối mặt với cô.
Hai người cách nhau mấy mét, đứng đối diện mấy giây đồng hồ, Lý Ninh Ngọc mở miệng trước: "Nơi này âm khí quá nặng, Cố sở trưởng nên trở về lầu Đông thì hơn."
"Thẩm sở trưởng, cô nói xem, người chết liệu có biến thành quỷ không?" Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên hỏi.
"Không biết." Lý Ninh Ngọc mặt mày lãnh đạm.
"Nếu đã không có quỷ, vậy thì lấy đâu ra âm khí?" Cố Hiểu Mộng cười, "Thẩm sở trưởng đây không phải là tự mình mâu thuẫn sao."
"Nơi này chết nhiều người như vậy, cho dù tôi không tin quỷ thần, cũng ít nhiều cảm thấy xui xẻo." Lý Ninh Ngọc quay lại hỏi, "Cố sở trưởng hỏi tôi vấn đề này, chẳng lẽ tin tưởng trên đời có quỷ?"
Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái: "Tôi là người theo thuyết vô thần."
Nói xong, lại ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt Lý Ninh Ngọc: "Những người đã chết ở Cầu Trang, nếu như biến thành quỷ, e rằng đời đời kiếp kiếp đều phải bị cầm tù tại đây, chẳng thà ngược lại xem cái chết như một sự kết thúc, sớm ngày giải thoát."
"Giống như Lý Ninh Ngọc sao?" Lý Ninh Ngọc dùng ngữ điệu cực kỳ khinh thường, "Cô ban nãy lại kêu tên cô ấy, là do tức cảnh sinh tình sao?"
"Cứ xem như là vậy đi." Cố Hiểu Mộng khẽ thở dài, "Phần lớn chính là tiếc than, thiên tài như Lý thượng tá, đến khi bị vu hãm lại cũng khó tránh khỏi cái chết, nếu một ngày nào đó tôi cũng lưu lạc đến bước đường này, vậy phải làm sao để bảo vệ bản thân đây?"
"Không ngờ Cố sở trưởng lại là người đa sầu đa cảm như vậy, cô đang sợ sao?"
"Không sợ." Cố Hiểu Mộng nói, đi về phía trước một bước, bước vào bên dưới ánh mặt trời từ trần nhà chiếu xuống, luồng sáng ánh vào gương mặt cô, khiến cho người không nhìn rõ được biểu tình, "Tôi không giống cô ấy, trong lòng tôi không có quỷ, tự nhiên không sợ."
"Trong lòng không có quỷ?" Lý Ninh Ngọc không nhịn được giễu cợt, "Nhưng tôi vẫn chưa kết thúc điều tra đâu! Cô lấy đâu ra tự tin?"
"Vậy thì tiếp tục đi, bắt đầu thôi, ở ngay chỗ này." Cố Hiểu Mộng mặc kệ cô, tự đi sang bên tìm cái ghế ngồi xuống, "Thẩm sở trưởng, cô có thể tiếp tục hỏi rồi."
"Cố Hiểu Mộng, cô nên nhìn rõ tình hình, là tôi đang thẩm vấn cô, thẩm vấn ở đâu, không tới phiên cô quyết định." Lý Ninh Ngọc sải bước đi đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, một tay khoác lên ghế dựa sau lưng cô, cúi người xuống nói, "Hiện tại, tôi là dao thớt, cô là thịt cá."
"Nhưng cô thật sự đang thẩm vấn tôi sao?" Cố Hiểu Mộng không hề né tránh, ngược lại nghiêng người về phía trước, chỉ thiếu chút nữa liền đụng vào mặt Lý Ninh Ngọc, khí thế hùng hổ, đổi khách thành chủ, "Thẩm sở trưởng vì sao lại luôn đối với tôi hạ thủ lưu tình? Rõ ràng hống hách ép người, nhưng trong mọi vấn đề đều chỉ đến điểm là dừng, tuy tôi vào nghề thời gian không lâu, nhưng cũng đã chứng kiến quá nhiều nhân tâm, cô là người thứ hai khiến tôi không thể nhìn thấu.
Cho nên, mục đích của cô đến tột cùng là vì cái gì? Là đồng tình, hay là có mưu đồ khác!"
Lý Ninh Ngọc bình tĩnh chờ cô nói xong, nhàn nhạt trả lời: "Tôi chỉ là thói quen với phương thức thẩm vấn kiểu này mà thôi.

Cố sở trưởng bắt gián điệp lâu quá rồi, trông gà hóa cuốc, nhìn cái gì cũng phức tạp."
"Chỉ mong là tôi suy nghĩ nhiều.
Tôi còn tưởng rằng Thẩm sở trưởng là người của Đới Lạp, đặc biệt nương tay cho tôi, là vì muốn lôi kéo thu mua tôi, nhằm thay thế vị trí của Cô Châu ở trạm Quân Thống Hàng Châu." Cố Hiểu Mộng ngồi xuống lại, nói một đoạn suy luận cố làm ra vẻ huyền bí.
"Cố sở trưởng có trí tưởng tượng phong phú như vậy, không đi làm nhà văn thật đáng tiếc." Lý Ninh Ngọc bị suy luận của Cố Hiểu Mộng chọc cười, "Tổ chức nào không biết phải trái như vậy, dám thu mua thiên kim của Cố phó hội trưởng chứ?"
Không muốn tiếp tục chơi trò đánh đố với Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc xoay người giẫm lên bậc thang, lại đột nhiên quay đầu nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi thì lên đi."
Cố Hiểu Mộng nhìn bóng lưng đối phương, dùng thanh âm gần như nỉ non mà niệm: "Linh hồn ta và linh hồn người gần gũi nhau đến thế, phảng phất như tay trái tay phải trên cùng một thân thể.."
"Cô nói gì?" Lý Ninh Ngọc dường như không nghe rõ, dừng bước lại hỏi.
"Không có gì." Cố Hiểu Mộng cũng đứng lên, "Đi thôi, Thẩm sở trưởng, tôi đói rồi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Chú thích:
Linh hồn ta và linh hồn người gần gũi nhau đến thế,
Phảng phất như tay trái tay phải trên cùng một thân thể.
Chúng ta thân mật ấp ôm, say mê cùng vỗ về,
Phảng phất như cánh trái cánh phải của chim câu.
Chỉ tiếc thay giông tố kéo đến, vực sâu không đáy
Xuất hiện chắn ngang giữa hai cánh chim trời.
"Linh hồn ta và linh hồn người gần gũi nhau đến thế" - Marina Ivanovna Tsvetaeva
(Dịch thơ là một trải nghiệm rất thốn, dở thì chịu mà không chịu thì cũng chịu).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.