Khi Em Mỉm Cười

Chương 85:




Edit: Tiểu Vũ
Thông báo của đội Đại Thanh vừa được đưa ra, giới thể thao điện tử lại có thêm một trận địa chấn nhỏ.
Đến kẻ ngu cũng biết đội Đại Thanh luôn dựa vào Hứa Thái Luân để cầm chịch trận đấu, Hứa Thái Luân là động cơ vận hành của cả đội, không có tuyển thủ đi rừng này thì Đại Thanh nhiều nhất cũng chỉ có thể ở giữa lằn ranh trụ hạng thậm chí có thể sẽ rớt xuống giải hạng hai… Lần quyết tâm xử phạt cấm thi đấu này, rõ ràng là như lấy dao xẻo thịt trên người xuống mà.
Vậy nên việc làm này đã khiến những người vốn cho rằng bản chất của các CLB trong nước là ” đặt lợi ích lên trên hết” thực sự kinh ngạc. Hầu hết mọi người đều chỉ cảm thấy CLB sẽ đưa ra mấy hình phạt không nặng không nhẹ kiểu “nể tình công lớn, yêu cầu sửa đổi” “trừ tiền lương”, thế mà không ngờ cuối cùng đội Đại Thanh lại cam lòng BAN tuyển thủ người Hàn này nguyên một mùa giải. (1 mùa giải = 1 quý thi đấu)
Do đó về cơ bản thì đa số mọi người đều tỏ ra ủng hộ hành động này của đội Đại Thanh, các phương tiện truyền thông đua nhau đăng tin tức tích cực này lên, xem như là một đội đi đầu làm gương cho các đội còn lại——
[Ác giả ác báo, giết gà dọa khỉ, không cần biết thế nào, đợt sóng gió này tôi ủng hộ Đại Thanh.]
[Haizzz, trụ hạng quen rồi, thoáng cái leo lên quý quân làm tôi có chút không quen, thôi cứ BAN bạn carry kia đi rồi lại về trụ hạng! ——- Trích lời quản lý của đội Đại Thanh.]
[Một đội nhỏ mà còn có thể có quyết tâm như thế, mấy đội vừa và lớn cũng nên học tập chút đi nào.]
[Hy vọng lần này mọi người sẽ có những hành động thiết thực để ủng hộ đội Đại Thanh, khen bằng miệng thôi thì có ích gì, người ta thật sự bị tổn thất lợi ích đó…]
[Lầu trên rảnh vl, danh tiếng của CLB cũng rất quan trọng đấy, năm sau tìm được 1 đi rừng phù hợp cho đội hình 5 người Trung, rồi cứ chơi như bình thường, không bết bát lắm thì các fan đã vui lắm rồi, đúng không? Tưởng tầng lớp quản lí toàn người thiểu năng chắc, chí ít thì tôi đây đă trở thŕnh fan rồi đây này!]
Trên đây.
Những lời bình luận như thế này nhiều không đếm xuể, thậm chí trên Tieba của một blogger thể thao điện tử có tiếng nào đó, có đủ các bài liên quan đến chuyện này, có bài nghiêm túc phân tích hiện trạng của các câu lạc bộ thể thao điện tử trong nước, cũng có bài tiếp tục gọi hắc Hứa Thái Luân, không xem thì không biết, sau khi tìm hiểu cặn kẽ mới phát hiện ra mấy lời nói hành động như nhập nhằng với fan, nhục mạ đồng đội, động tí là đe dọa kiểu “nếu không xx thì tôi không thi đấu” của người này không phải chỉ có một lần, yêu sách với fan hâm mộ đòi các quà tặng xa xỉ cũng là chuyện như cơm bữa———
Bài đầu tiên bóc phốt Hứa Thái Luân đã có hơn năm nghìn lượt bình luận, một loạt bình luận mới đây chính là quần chúng ăn dưa điên cuồng tag những tiểu tỷ tỷ fan của Hứa Thái Luân mà họ từng gặp trên Tieba, một só trong đó xuất hiện trả lời [Lúc đó mắt tôi bị mù, đã thoát fan]; một số khác thì trả lời rằng [Chúng tôi đang rất đau lòng, đừng tag chúng tôi nữa, xin chân thành cảm ơn]; phần còn lại thì im lặng từ đầu tới cuối.
Hứa Thái Luân chính thức trở con chuột qua đường bị người người nhà nhà chán ghét của LPL.

Trong căn phòng trống trải.
Chiếc điện thoại bị vứt ném lên giường không ngừng vang lên, nào là tin nhắn, Weibo, WeChat, rồi cuộc gọi đến——
Nhưng mà bên trong phòng, một cô gái tóc túm lên, chân đi dép, tay đang nhét bộ quần áo cuối cùng vào valy—— Đối với chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh liên hồi, cô dường như không nghe thấy gì.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều loạn lên hết cả, có vẻ như đang vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, trên tường có nhiều vệt loang lổ, khắp nơi đều là dấu vết bị xé đi thứ gì đó từng được dán lên… Từ nhừng phần nham như chưa được xé sạch thì có vẻ như nó là tranh ảnh hoặc poster; những sợi dây treo ảnh cũng chẳng còn lại gì; trên gương trang điểm vẫn còn dán vài tấm băng rôn cổ vũ “Đại Thanh cố lên” mà các fan từng làm, trên đó còn có cả chữ ký ký vội của tuyển thủ…
Tất cả chúng dường như đã từng được giữ gìn rất cẩn thận.
Cô gái trẻ đóng valy lại, lạnh nhạt đứng lęn nhěn quanh căn phòng giờ đã trở nên trống trải… Cuối cùng tầm mắt cô dừng lại ở một valy cỡ lớn khác sau lưng mình——-Bên trên là mấy ổ cứng di động, trogn đó tất cả đều là video ghi hình trận đấu suốt nửa năm qua của đội Đại Thanh; bên dưới ổ cứng di động là tất cả những tấm hình, poster đã gỡ từ trên tường xuống, trong ảnh, có năm người thanh niên mặc cùng một màu áo, bọn họ đang cười, bọn họ ôm lấy nhau, bọn họ đứng trên sân khấu cúi đầu chào cảm ơn khán giả, bọn họ ngồi trước máy tính, reo hò khi thắng trận, chán nản khi bị thua…
Từng tấm từng tấm đều được chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp, sau đó chọn lựa, chỉnh sửa, rồi in ra.
Sau đó nữa thì được cất giữ như bảo vật quý giá.
——- Thế mà giờ đây chúng lại như đống rác rưởi nằm trơ trọi trong chiếc valy.
Chiếc điện thoại trên giường vẫn đang reo.
Cô gái có tên tài khoản Weibo là “Quả Quả” đi đến cạnh valy, giơ chân định đóng valy lại, lúc này ánh mắt cô đột nhiên dừng trên cuốn sổ dày cộm trong valy… Cô khựng lại, không đóng valy nữa, mà quyết định cúi người cầm quyển sổ lên, lật ra trang đầu tiên, trang đầu tiên của quyển sổ, chính là tấm hình của người đang bị LPL ghét nhất, anh ta mặc đồng phục của đội Đại Thanh, cười tươi rói——
Đây là trận thắng đầu tiên của Hứa Thái Luân sau khi đến LPL, chính gia nhập chiến đội Đại Thanh, anh đang cười rất tươi.
Phía dưới tấm ảnh, là các dòng chữ tiếng anh tiếng trung tiếng hàn được viết bằng bụt dạ quang: Anh Thái Luân, sinh nhật vui vẻ!
Lật sang các trang tiếp theo, cũng vẫn là ảnh chụp người đó cùng các dòng chữ của nhiều người khác nhau—– [Hứa Thái Luân là tuyệt nhất  ] [Cảm ơn vì đã đến bên chúng em] [Thiên thần Thái Luân bé nhỏ của chúng em, mùa hè này thi đấu cố lên nhé] [Cảm ơn anh vì đã đưa em tới thế giới Liên Minh Huyền Thoại tốt đẹp này, em đã xem qua rất nhiều phong cảnh đẹp, nhưng cuối cùng em vẫn lựa chọn dừng lại bên cạnh anh]…
Trang cuối cùng.
[Dù sau này có ra sao thì em vẫn sẽ luôn ở bên anh—– Quả Quả.]
Phần ngày tháng bên dưới cùng là ngày 31/8/2016, vẫn còn chưa tới, bởi vì đây là một phần nhỏ trong các phần quà sinh nhật mà fan chuẩn bị cho Hứa Thái Luân, cuốn sổ này đã được làm từ tháng hai năm nay, được cẩn thận chuyển tới hơn 40 thành phố bằng dịch vụ chuyển phát nhanh, ghi lại vô số những dòng chữ chúc mừng fan tự viết, cuối cùng lại quay trở về chỗ của Quả Quả… Quyển sổ rất dày, bên trong đều là những lời chúc, kỳ vọng của các fan muốn giành tặng anh vào ngày sinh nhật.
Nhưng mà hiện tại chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Quả Quả buông quyển sổ lại trong valy, lúc này, điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn… Cô dừng lại, tốt cuộc vẫn xoay người cầm điện thoại lên, đọc hết một lượt mấy trăm tin nhắn được gửi đến trong vài giờ qua———
[Quả Quả cậu không sao chứ? QAQ]
[Weibo bị xóa hết rồi, chị muốn rời khỏi giới này hả? Đừng mà, huhuhu…]
Rời khỏi, đương nhiên là phải rời khỏi rồi.
[Không hiểu sao cô lại phải làm như vậy.]
[Không phải đã nói sẽ không công khai mấy chuyện này ra ngoài rồi sao? Thật không ngờ người phản bội Hứa Thái Luân lại là cô… Cô cũng đã phản bội lại chúng tôi, tên phản đồ này.]
[Hứa Thái Luân bị cấm thi đấu rồi.]
[Chúng ta sẽ không nhìn thấy anh ấy nữa.]
[Nhờ ơn của cô đấy.]
[Cô đúng là một người phụ nữ độc ác.]
Từ lúc nào mà cô đã biến thành thế này rồi? Bởi vì thích, mù quáng theo đuổi, vậy nên dù đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta cũng vẫn thản nhiên đón nhận sự thật, thậm chí còn giống như một kẻ điên, che chở cho anh ta, giúp anh ta giấu giếm—— Là không chịu thừa nhận thần tượng trong lòng mình thực ra là người như vậy sao? Hay chỉ đơn giản không muốn thừa nhận ban đầu là mắt mình bị mù?
[Anh ta là một thằng khốn nạn, không xứng đáng đâu, bỏ đi Quả Quả, nếu như lúc đầu biết anh ta chính là loại người đó thì tôi đã không làm fan của anh ta rồi, chơi game giỏi nấy giỏi nữa cũng không làm fan đâu.]
Mà mình cũng là kẻ đã chen chân vào hạnh phúc của người khác, đê tiện, đê tiện và khốn nạn là một cặp mà không phải sao?
[Thứ năm này là trận đấu cuối cùng của anh ta, cô có đến không?]
Ánh mắt của Quả Quả dừng lại ở tin nhắn cuối cùng.
Rất lâu.
Dường như đã hạ được quyết tâm gì đó, cô vào WeChat, vào chỗ mua vé—— Ngón tay đặt trên điện thoại khẽ run, chợt nhớ lại lần đầu tiên quyết định đến xem trực tiếp một trận đấu của LPL, đó là một buổi sáng thứ hai đầu tuần, cô dậy từ sớm, tắm rửa gội đầu trang điểm rồi cùng mấy người bạn đã hẹn trước đến Strabucks ngồi, hết chờ lại đợi, trông mòn mỏi mắt cũng đợi được đến 12 giờ trưa, sau đó cô ôm chặt điện thoại, tim đập rộn lên, chờ đến khi điện thoại vừa nhảy sang 12 giờ là giành giật nhanh như chớp, chỉ vì cô muốn có một vé ở hàng đầu…
Còn lần này, hôm nay đã là thứ 4 rồi.
Lúc vào giao diện mua vé, trận đấu hôm thứ 5 giữa Đại Thanh và HUAWEI đã chỉ còn lại vài vé ở hàng ghế cuối, Quả Quả suy nghĩ một chút rồi chọn bừa 1 ghế ở hàng cuối, chọn ghế, xác nhận thông tin, đặt mua.
Trước mắt phảng phất như quay lại ngày hôm đó, sau khi giành được vé ở hàng đầu, cô đã nhảy nhót vui mừng hào hứng ôm lấy mấy cô bạn thân, cảm giác vui sướng lúc đó không biết biết phải hình dung thế nào, trong đầu đều là——-
Ngày đó mình nên mặc cái gì nhỉ?
Mình phải trang điểm thật đẹp!
Anh ấy không nhìn thấy cũng không sao, dù gì thì mình phải thật là xinh đẹp!
Hứa Thái Luân, em thật sự thật sự, rất hạnh phục khi gặp anh.


Thứ 5.
Lại là một ngày thi đấu vòng bảng của LPL giải mùa hè.
Sáng sớm nay Đồng Dao nhận được thông báo về nhiệm vụ trả lời phỏng vấn liền quan đến chuyện của Hứa Thái Luân, vậy nên cho dù hôm nay không phải là ngày thi đấu của ZGDX, cô cũng vẫn phải chịu khó mà rời giường, ngồi lên xe chuyên dụng của câu lạc bộ, chạy tới địa điểm thi đấu mà cô đã quá đỗi quen thuộc.
… Mang theo cả lời chúc Lục Tư Thành khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa: “… Đây là trận đấu cuối cùng của Húa Thái Luân đấy, ở nhà thi đấu giờ này chắc đang có hàng ngàn hàng vạn fan, em chạy đi trả lời phỏng vấn không sợ bị fan của anh ta đánh chết à?”
“Nói rất hay, cảm ơn lời chúc của anh, vậy anh có muốn đi cùng để bảo vệ đường giữa nhà anh không?”
“Anh không muốn đâu,” người đàn ông cầm cốc cà phê, mặt không cảm xúc, nói, “Anh cũng sợ chết lắm.”
…Cái đồ đàn ông già nghiện game, không biết sự lãng mạn anh hùng cứu mỹ nhân gì cả.
Đồng Dao trợn trắng mắt khinh bỉ đến tận khi tới nơi tổ chức thi đấu, còn một lúc nữa mới đến thời gian phỏng vấn, vậy nên cô đeo khẩu trang ngồi trong khu vực khán giả xem trận đấu của Đại Thanh và HUAWEI—– Không biết là tinh thần của Hứa Thái Luân thật sự không tốt, hay là anh ta cố ý, trận này anh ta chơi không tốt. Lý Hoàn Thạc không phụ sự kỳ vọng của mọi người cho ăn ta cạp đất liên hồi, trận đấu này giống như trận đấu giữa một đội mạnh và một đội trụ hạng vậy, tính cả thời gian giải lao thì chỉ mất 1 tiếng rưỡi là xong trận Bo3 giữa 2 đội.
Trận đấu kết thúc, khu vực fan của đội Đại Thanh hoàn toàn yên tĩnh, sự yên tĩnh này mang đến một bầu không khí rợn tóc gáy—— Giống như đây không phải là trận đấu chào cảm ơn của cá nhân Hứa Thái Luân, mà là của cả đội Đại Thanh.
Là đội dành chiến thắng, các thành viên của HUAWEI chủ động đến bắt tay với Đại Thanh, sau đó đến khu vực gần khán đài nhất của sân khấu, cúi người cảm ơn người hâm mộ, lúc khom người, Lý Hoàn Thạc nhìn thấy Đồng Dao đang ngồi trong một góc, đeo khẩu trang chỉ để lộ nửa sống mũi và hai con mắt, ngay lập tức cậu ta cười như một thằng ngốc vẫy tay với cô…
Phía sau bọn họ, các thành viên đội Đại Thanh yên lặng rời sân.
Đồng Dao thấy sắp đến thời gian phỏng vấn rồi lại cảm thấy hơi đói nên nghĩ bụng muốn sang tòa nhà bên cạnh mua bánh ngọt ăn, lúc này ngoài trời mây đen kéo đến, bầu trời nổi cơm mưa, cô hỏi mượn dù từ nhân viên, sau đó một mình đi ra ngoài.
Bởi vì hiện tại đang trong thời gian nghỉ ngơi, khán giả rất đông, sợ bị nhận ra rồi không thể ra ngoài được, Đồng Dao đi từ cửa hông nhà thi đấu ra ngoài, đi một vòng rồi chuẩn bị đi đến chỗ mua bánh——- Con đường cô đi đáng lẽ ra phải không có ai đi mới đúng, thế mà khi che ô đạp nước đi tới phía sau tòa nhà thì lại nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm dưới mái hiên tòa nhà.
Đồng Dao vừa nhìn đã sợ bắn tim, suýt chút nữa đã quẳng luôn cái ô trong tay đi——— Cho đến khi cô tới gần, phát hiện ra người đang ngồi dầm mưa ướt sũng kia không những là một người sống, mà còn là một người quen.
“… Bạn gái gì ơi?”
Đồng Dao đứng bên cạnh cô gái, nghiêng cây dù trong tay che kín đỉnh đầu cô ấy, do dự một chút  rồi hỏi——
“Cô không sao chứ?”
Xung quanh đột nhiên trở nên rất an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào.
Một lúc lâu, khi cô gần như cho rằng cô gái này không buồn để ý đến cô, ngẩng đầu nhìn nhìn cái ô của mình, dằn lòng xuống cúi người định đưa ô cho cô ấy, thì đối phương cuối cùng cũng động đậy, cô ấy ngẩng đầu, cả khuôn mặt ướt nhẹp, không biết rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt… Cô ấy híp mắt nhìn Đồng Dao, một hồi lâu rất lâu sau, dùng giọng nói hơi khàn khàn nhỏ giọng nói: “Là chính tay tôi đã hủy hoại anh ấy sao?”
“…”
“Một cây làm chẳng nên non.” Đồng Dao nhét ô vào trong tay cô ấy, “Đã hối hận như vậy, tại sao lúc trước còn làm.”

Mười phút sau.
Đồng Dao cả người ướt nhẹp ngồi một mình trong tiệm bánh gặm bánh mì lướt Weibo, vốn định xem xem fan của đội Đại Thanh có suy nghĩ gì về việc rời đi của Hứa Thái Luân, nhưng xem một hồi thì đột nhiên run lên, ngón tay ấn vào bài đăng mới nhất trên Weibo.
Cô đọc kỹ bài đó.
Sau đó ngay cả hành động nuốt bánh mỳ cũng nghẹn ứ, trong lòng không biết đang có tư vị gì, chỉ là hình như lòng đột nhiên có chút chua xót… Thích một người, ghét một người, đôi khi không thể nào mà rõ ràng như hai màu trắng đen được.
Khoảng chừng mấy tiếng sau, gần như chỉ cần là người có lăn lộn trong giới thể thao điện tử thì đều nhìn thấy một bài Weibo như thế này ở ngay trang đầu tiên——-
[Tên Anh:
Con người quá tham lam.
Lúc bắt đầu em chỉ muốn nhìn anh thêm một chút, lâu dần biến thành muốn qua lại với anh, cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn chiếm anh làm của riêng nhưng đôi lúc em không thể dằn lòng được, rồi dần dần em bắt đầu bất mãn, bắt đầu kén chọn, bởi vì em không cách nào bắt được điều mình muốn nên em bắt đầu trở nên lo lắng gắt gỏng, quá khích cuồng loạn…
Khi chúng ta bất tri bất giác dựa vào danh nghĩa của tình yêu mà làm ra hết thảy những chuyện trái với đạo đức rồi ràng buộc lẫn nhau, hẳn là em nên nghẫm lại ý nghĩ lúc ban đầu, lúc ban đầu đó em chỉ muốn dịu dàng đứng trong biển người, chờ mong anh cũng dịu dàng mà nhìn em một lần.]
… Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Từ thần tượng một cách đơn thuần, rồi dần dần lún sâu vào.
Càng lúc càng muốn được nhiều hơn, cuối cùng trên con đường theo đuổi đó đã em đánh mất luôn tình cảm thuở đầu, quên luôn cả thứ mà lúc đầu mình muốn theo đuổi—– Thật ra chỉ là muốn nhìn thấy anh tỏa sáng rực rỡ trên sàn đấu mà thôi—— Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, em đã quên đi cả chuyện đơn giản này.
Che lại hai mắt mình.
Để mặc cho sự sa đọa, xấu xa, đố kị, ghê tởm nảy sinh, trở thành một kẻ xa lạ mà đến chính mình cũng xem thường.
Kéo theo cả anh, cùng anh bước trên con đường vạn kiếp bất phục, tự nhận lấy quả báo.
Đến lúc đầu hoài niệm chính mình của ngày xưa, chỉ bởi vì có thể nhìn thấy anh từ phía xa mà vui sướng đến nổi nhảy cẫng, hoài niệm cả sự tỏa sáng của anh trên sàn đấu nữa, nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi——-
Tự nhận lấy quả báo?
Quả thực đúng là như vậy——–
Sớm biết kết quả, hà tất lại làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.