Khi Em Mỉm Cười

Chương 79:




Edit: Tiểu Vũ
Ghế ngồi của Đồng Dao bị ai đó đạp từ phía sau, cả người cô lắc lư theo cú đạp, ngẩng đầu hỏi người phía sau: “Anh làm gì đó?”
“Là một người đội trưởng có trách nhiệm khuyến khích cổ vũ thành viên, sao lại bị em nói là lời ong tiếng ve rồi?”
“Không phải là anh không chơi Weibo sao?”
“Đây chính là nguyên nhân em không kiêng nể gì mà làm loạn trên đó?”
“… … … … … Cái gì mà làm loạn chứ, bài post vừa nãy không phải nói anh đâu.”
“À, thế nói tới ai?”
“… Đội trưởng ơi, người ta nói ý, bất cứ chuyện gì nếu đào đến tận gốc rễ lên đều không tốt đâu, người thích đào sâu mọi chuyện thường thường đều là những người có tình thương đặc biệt thấp, thật đấy.”
Đồng Dao ôm điện thoại di động trong áo, vừa tự lẩm bẩm “Lạnh thế này sao lại bật điều hòa thấp quá vậy” vừa lấy áo khoác đắp lên người, kéo mũ lên che kín mặt, cả người trưng ra vẻ “Không phải là em không muốn nói chuyện tiếp mà là điều hòa bật lạnh quá em không nói được”.
Phía sau truyền đến tiếng Lục Tư Thành lướt Weibo, Đồng Dao trốn dưới lớp áo lạnh run người, mãi đến khi âm thanh chơi Weibo biến mất cô mới yên lặng thở phào một hơi, lấy điện thoại ra mở Weibo, vừa nhìn đã thấy một loạt người tag Lục Tư Thành theo phong trào dưới bài đăng của cô, hai mắt cô nhếch lên, nhỏ giọng mắng: Mấy má fan này đúng là dưa nào cũng ăn, chuyện gì cũng biết mà, tất cả đều là thần tiên hết lượt rồi!
Lén lút lướt Weibo một hồi dưới áo khoác, 10 sau cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ mất… Trở lại trụ sở đã là 7 giờ tối, hôm nay mọi người đã trải qua một trận đấu khá là dễ dàng trước một đội từng là quý quân của mùa xuân thế nên ai lúc này tâm trạng ai nấy đều rất vui vẻ, mọi người ngồi trên salon chém gió thành bão. Sau đó mở điện thoại gọi ship đồ ăn, hôm nay lão K chủ chi, bởi vì MVP trận đầu chính là anh ấy.
Lão K: “smiling đại đại cũng là MVP mà.”
“smiling đại đại đã bị trừ 2 tháng lương rồi, ” Đồng Dao ngồi trên ghế ngẩng đầu lên: “Huynh đệ à, em xin các anh đó, em nhận được MVP chẳng qua là do họ muốn biết giữa em và Hứa Thái Luân xảy ra chuyện gì—— “
Còn chưa nói hết câu.
Đồng Dao cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đũng, cúi đầu nhìn xuống chiếc ghế đang ngồi, lại ngẩng đầu lên nhìn Lục Tư Thành đang ngồi đối diện… Người đó nhếch mi lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, sau đó giơ tay, dùng ngón cái chỉ chỉ cửa phía sau lưng mình: Em nhớ ra rồi? Tự giác đi ra ngoài đi, đừng để anh phải động thủ.
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao thành thành thật thật tắt di động, đứng lên.
Tất cả mọi người trừ Lục Tư Thành: “?”
Lục Tư Thành cũng đứng lên: “Đến thời gian giáo dục tố chất rồi.”
Tất cả mọi người trừ Lục Tư Thành: “…”
Ánh mắt mọi người nhìn Đồng Dao từ chẳng hiểu gì biến thành vô cùng đồng cảm, họ mở to mắt nhìn cô và Lục Tư Thành một trước một sau ra ngoài cửa… Đóng cửa lại, Lục Tư Thành dựa lưng lên cửa lộ ra dáng vẻ của “một kẻ làm quan”, anh nhấc mí mắt lên quét Đồng Dao một lượt: “Nói đi, à nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói.”
Đồng Dao suy nghĩ một chút, hình như cũng không chẳng có chuyện gì to tát cả, thế mà cô lại bị bộ dáng nghiêm túc của Lục Tư Thành dọa cho khẩn trương vô cùng.
Vì vậy cô dừng lại một chút rồi thành thật trả lời: “Lúc nghĩ giữa trận em gặp Hứa Thái Luân ở ngoài hành lang nhà vệ sinh, hắn ta hỏi em tại sao lúc livestream khi có người hỏi chuyện rạp chiếu phim không phủ nhận giúp hắn mà còn nói bóng gió khiến hắn gặp phiền phức.”
“Em trả lời thế nào?”
“Miệng của tôi, tôi thích nói gì thì tôi nói.”
“Ừm, cũng không ngu lắm.”
Lục Tư Thành nhìn cô một cái, nhớ lại chuyện mấy thành viên đội Đại Thanh quả thật có tìm đến bọn họ hỏi đông hỏi tây lúc nghỉ giải lao, mà ánh mắt vẻ mặt cũng không được tự nhiên… Người đàn ông hơi nheo mắt, biểu cảm trên mặt nhất thời không còn chút vui vẻ như trước nữa: “Sau đó thì sao?”
“Anh ta hỏi em nếu như anh ta cố ý thua trận sau thì em có thể im lặng không nói gì nữa không.”
Lục Tư Thành cười lạnh một tiếng.
“Có thể dựa vào bản lĩnh của mình để thắng thì tại sao phải để họ nhường chứ? Thế nên em nói không thể, sau đó cắn anh ta một phát, rồi chạy.”
Nụ cười lạnh trên môi Lục Tư Thành đột nhiên cứng đờ.
Nhanh chóng hạ khóe môi, vẻ mặt hiện lên biểu cảm không dám xác định, nhẹ giọng hỏi lại: “Cái gì cơ?”
——— Không biết vì sao mà cô cảm thấy giọng nói này của anh có chút gì đó sai sai.
Đồng Dao nuốt một ngụm nước bọt, ậm ừ một chút: “Em bỏ chạy.”
“Câu trước đó.”
“Em nói không thể.”
“Câu sau đó.”
“… Em cắn hắn một phát.” Đồng Dao nói, rồi vội vã bổ sung thêm, “Không phải anh không cho em đánh người sao? Thế nên em liền cắn, cắn người thì có thể mà? Cũng sẽ không cắn hắn chết.”
Lục Tư Thành hình như là không nghe được mấy lời bổ sung vô nghĩa kia của cô, nhắm đến trọng điểm rồi hỏi: “Lúc vào trận thứ 2, miếng băng gạc trên tay Hứa Thái Luân, là do em cắn?”
“Vâng——- a!”
“Cốc” một tiếng, Đồng Dao xoa trán lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt mông lung nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Tư Thành, nghe anh ném lại một câu “Đứng ở bên ngoài” rồi quay người mở cửa đóng cửa cái rầm—— Đồng Dao dán lỗ tai lên cửa, nghe thấy tiếng Lục Tư Thành tuyên bố bên trong rằng “Ai cũng không được mở cửa cho cô ấy”, cô sững người lại, không thể tin nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt một hồi. Lát sau, cô lại dán lỗ tai lên cửa: Bên trong không có chút động tĩnh nào cả.
Làm thật à?
Không được đâu?
Đồng Dao đi tới trước cửa sổ, dán mặt lên cửa kính nhìn vào trong—– Nhìn thấy Tiểu Bàn đang ngồi trước cửa, cô dường như bắt được cọng rơm mạng mà điên cuồng gõ gõ cửa, Tiểu Bàn quay đầu lại nhìn cô rồi sau đó cười ngây ngô.
Mở cửa cho em—– Đồng dao nói bằng khẩu hình miệng.
Tiểu Bàn vẫn tiếp tục cười ngây ngô, sau đó chỉ chỉ về phía Lục Tư Thành đang đứng quay lưng về phía họ cách đó không xa, lắc đầu.
Đồng Dao: “…”
Nhìn mọi người bên trong đi tới đi lui, còn cả con mèo đang nằm vui vẻ nhàn nhã kia nữa khiến con người đang đứng bên ngoài vừa chịu nắng nóng vừa phải nghe tiếng cục nóng điều hòa đều ong ong ong là cô đây buồn không thể tả. Cả một cái trụ sở, hình như không có ai để ý đến cô hết….
Cuối cùng, không thể làm gì hơn, cô đành ngồi ngốc trong sân làm thức ăn cho muỗi, thuận tiện mở điện thoại ra xem trực tiếp—–
Trực tiếp của Hứa Thái Luân.
[Bởi vì lần trước HUAWEI từng dùng cách đó đánh bài ZGDX nên tôi muốn thử xem, không nghĩ tới lại không có tác dụng.] Ngồi trước máy tính, anh ta vẫn là một tuyển thủ thân thiện dịu dàng kiểu mẫu. [Xin lỗi vì thua trận.]
Bình luận là một đống an ủi các kiểu “Không sao đâu” “Lần sau cố gắng lên” “Lần sau sẽ thắng mà”… Đương nhiên cũng có người hỏi có phải anh ta đang ác ý trả thù Đồng Dao không, bởi vì chuyện cô livesteam đợt trước. Đối với câu hỏi này, câu trả lời của anh ta là——
[Những lời đồn kia không phải là thật, không có chuyện hẹn hò với fan.] Hứa Thái Luân nói, [Thật ra smiling nói rất đúng, nếu như không làm thì sẽ không sợ bị nói—— Tình cảm của tôi và bạn gái rất tốt, không có khả năng thích người khác được, cô ấy đã rất buồn khi nghe thấy tin đồn này, tôi phải an ủi dỗ dành cô ấy rất lâu, may là bây giờ đã không sao rồi.]
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao hướng về màn hình làm một biểu tình nôn mửa.
“Mimi? Nó bị bệnh rồi, nhưng mà không nghiêm trọng đâu, ] Hứa Thái Luân nhìn bình luận hỏi, [Mèo ủ bệnh là gì? À, hóa ra là vậy, nó không bị thế đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi—– Tôi đã nhờ bạn đưa nó đi bệnh viện rồi.]
Nghĩ tới con mèo nhỏ giãy dụa trong túi vải vài hôm trước, Đồng Dao trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
[Đúng vậy, gần đây đều gặp chuyện không may—- Chuyện không may đúng là rất nhiều, trận thứ 2 ngày hôm nay cũng thua tệ, đáng lẽ không nên chạy đến đường giữa 2 lần kia, đồng đội ở đường giữa kêu gọi tôi nói nếu thành công thì sao, không nghĩ tới… À, không phải tôi đang đổ lỗi cho đồng đội đâu, chỉ là hiện tại cảm thấy rất buồn! Không cần an ủi tôi, là tôi làm không tốt… Tặng quà? Không cần tặng đâu, thi đấu như vậy thì không đáng được nhận quà.]
Giọng nói nhàn nhạt của anh ta vang lên khiến khu vực bình luận hiện lên một đống icon khóc lóc thương tâm, yêu thương an ủi các loại—- Nhưng mà ghê tởm nhất chính là, vừa mới nói chưa dứt mồm câu “Không đang nhận được quà” thì Hứa Thái Luân đã mở trang chủ của Givenchy xem mẫu T-shirt mới nhất rồi…
Đồng Dao bị sét đánh đến mức sắp không nhận ra nhân sinh quan rồi.
Thế nhưng lại bởi vì bị sét đó đánh nên cô tìm được chút hứng thú—–
Cô chống cằm ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài sân lẳng lặng xem Hứa Thái Luân hát kịch nửa tiếng, chờ đến khi nhà nhà lên đèn thì Đồng Dao nghe thấy tiếng xe điện của anh shipper chạy vào trong tiểu khu. Đồng Dao tắt điện thoại duỗi cổ ra ngóng—–
Đứng lên, đi tới gần shipper nhận đồ, anh shipper thấy cô cũng quen mắt nên không nghi ngờ gì mà đưa đồ cho cô: “Trời nóng thế này nhiều muỗi lắm, một mình em ra ngoài này làm gì?”
“Em hóng gió.”
Đồng Dao nhận lấy mấy túi đồ trong tay anh shipper, không chút ấp úng nói.
Anh trai shipper đi rồi Đồng Dao mới mang theo phần ăn dành cho 7 – 8 người tới trước cửa, “Hello” một tiếng: “2 lựa chọn cho mọi người, 1: mở cửa cho em vào; 2: để em ở ngoài này cho muỗi cắn chết còn các anh thì ở trong đó chết đói. Tự chọn đi!”
Một phút sau, cửa mở.
Đồng Dao cười híp mắt giơ đồng đồ ăn đóng hộp trên tay lên, nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc đứng bên cánh cửa: “Lục tiên sinh, đồ ăn của anh?”
Lục Tư Thành mở cửa, Đồng Dao đưa hết túi đồ ăn vào trong tay anh, luồn lách như một con cá trạch vào nhà, nhảy lên sofa ôm chặt con mèo béo đang ngủ say, cả người toát lên vẻ xấu xa “có đánh chết em em cũng không đi đâu hết”… Lục Tư Thành không để ý tới cô, xoay người mang đồng đồ đến bàn ăn.
Đồng Dao lại trơ mắt nhìn.
Trong chốc lát, cô cảm thấy điện thoại của mình rung lên.
[fhdjwhdb2333: Biết sai chưa?]
Đồng Dao mông lung ngẩng đầu liếc nhìn người nào đó ngồi bên bàn ăn cách đó không xa, người đàn ông đang vắt chéo chân nghiêng người dựa vào ghế, một tay chống cằm một tay cầm điện thoại… Ánh mắt của anh hạ xuống, vừa lạnh nhạt vừa chuyên chú nhìn điện thoại, ánh sáng từ điện thoại hắt ra chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh.
Tiểu Bàn: “Thành ca, ăn đi.”
Lục Tư Thành không ngẩng đầu: “Không đói.”
Tiểu Bàn: “Anh vừa mới nãy còn đói mà.”
Lục Tư Thành vẫn không ngẩng đầu lên: “Qua cơn đói rồi.”
Tiểu Bàn: “Anh đang nhắn tin với ai đấy? Phụ nữ?”
Lục Tư Thành hơi dừng lại, sau đó “Ừ” một tiếng.
Cả bàn ăn vốn dĩ đang náo nhiệt thoáng cái im bặt, mọi người trợn to mắt nhìn đội trường nhà mình, người đàn ông nhấc mí mắt lên quét bọn họ một vòng: “Nhìn cái gì, anh không thể nói chuyện với phụ nữ à?”
Mọi người lắc đầu như trống bỏi.
Đồng Dao: “…”
[zgdx, smiling: … … … … Em biết rồi, em sai rồi, sai rồi!]
[fhdjwhdb2333: Sau này nếu gặp phải tình huống như thế thì phải làm gì?]
[zgdx, smiling: Quay đầu bỏ chạy? Báo cảnh sát? Gọi người đến cứu?]
[fhdjwhdb2333: Gọi người nào?]
[zgdx: Được rồi mà, được rồi mà, em biết rồi.]
[fhdjwhdb2333: Gọi ai?]
[zgdx, smiling: Anh.]
Đồng Dao ném điện thoại đi, giống như nó là một hòn lửa nóng bỏng tay vậy.
Nhưng ánh mắt lại không nhịn được cứ liếc nhìn về phía nó… Cho đến khi điện thoại sáng lên vì nhận được tin nhắn mới——
[fhdjwhdb2333: Tới đây ăn cơm.]
Đồng Dao xoa xoa lỗ tai, đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh bàn thì không biết từ lúc nào, đội của nhà cô đã để điện thoại xuống rồi, lúc này anh đang cầm đôi đũa nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh… Sắc mặt thong dong bình tĩnh, khóe môi hơi mỉm cười, tựa hồ tâm tình không tệ chút nào.
—— Chẳng giống người vừa ngây thơ gây sự trên Wechat tẹo nào, cứ bức bách người khác đến mức họ tan rã lòng quân, đến mức họ phải nói ra lời anh muốn nghe mới thôi.
Anh thật sự chẳng phải người tốt gì cả.
… … … … … Tuyệt đối là thể loại mặt người dạ thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.