Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi

Chương 4:




7.
Ký ức đã qua.
Thấy mọi người lần lượt kéo đến đông đủ, đạo diễn bắt loa chào đón những vị khách quý đến, hồ bơi ở biệt thự được mở, mọi người thoải mái sử dụng.
Tiết San San là người đầu tiên thay một bộ bikini hai mảnh cực kỳ se.xy, nhiệt tình gọi mọi người nhanh chóng xuống lầu.
Đến lúc thấy tôi, trên mặt cô ta là một ánh mắt chán ghét:
“Mạn Mạn, áo tắm như đồ lặn này của cậu chẳng có chút se.xy gì hết. Không nói là áo tắm người ta còn tưởng cậu đi câu cá đó.”
Tôi nhún vai, cà khịa: “Ban đêm toàn gió độc, tôi đang giữ sức khỏe cho mình, sợ trúng gió méo mặt.”
Sóng comment tràn ngập tiếng cười:
[Lâm Mạn đúng là người biết điều, bị nói móc cũng không để ý. Ha ha ha ha.]
[Có ai để ý lúc Tiết San San đảo mắt thì kính áp tròng cũng bị lệch đi không? Không chừng bị làm cho tức chết.]
[Bộ chỉ có tôi là người duy nhất thất Lâm Mạn điện nước đều có đủ hả, so với cô kia thì cô ta cũng đẹp ghê, cute vờ lờ.]
Tiết San San đang chuẩn bị cạnh khóe tôi thì trông thấy Cố Kim Nghiễn đang bước xuống, lập tức đổi thành khuôn mặt cười giả tạo chạy đến”
“A Nghiễn, tớ…”
Cô ta trượt chân một cái, nặng nề ngã bên chân anh ta.
Cố Kim Nghiễn chống eo ngồi xổm xuống, bắt đầu mò mẫm dưới mặt đất như đang tìm thứ gì đó.
Tiết San San nắm lấy mắt cá chân mình, thở d.ốc cả nửa ngày, không nhịn được hỏi: 
“Anh đang tìm cái gì vậy?”
Anh ta móc trong túi ra một tờ khăn giấy, lau lau dưới sàn nhà.
“Chẳng qua là tôi đang thắc mắc, rõ ràng chỗ này không có nước đọng, sao cô có thể té được vậy?”
Khán giả từng trêu đùa rằng, ngay cả khi trái đất bị xâm chiếm thì Cố Kim Nghiễn vẫn là thẳng nam cuối cùng trên trái đất này.
Tiết San San chết trân tại chỗ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhờ Cố Kim Nghiễn kéo mình đứng dậy.
Tôi ở bên cạnh trông thấy hết, không nhịn được cười thành tiếng.
Trán Cố Kim Nghiễn giật một cái, ngoắc ngoắc tay với tôi: “Lại đây.”
“Làm gì?” Tôi bất đắc dĩ đi qua, cảnh giác nhìn anh ta sợ bị trả thù bất ngờ.
“Áo tắm còn chưa kéo khóa hết.”
Anh ta bất đắc dĩ quay người tôi lại, túm mái tóc dài của tôi qua một bên: “Ngốc thật chứ, kéo khóa cũng không xong.”
Đầu ngón tay sượt qua cổ tôi, có hơi nhột nhột khiến tôi không nhịn được run hết người.
“Đừng nhúc nhích.” Anh ta giơ tay giữ tôi lại, hơi thở lướt qua bên tai khiến tôi phân tâm.
Sóng comment lúc này đồng loạt là tiếng thét:
[Chỉ là kéo khóa thôi mà có cần dựa nhau gần như thế hông, Nghiễn ca có ý đồ gì cũng rõ ràng quá rồi đó mà.]
[Cứ nghĩ Nghiễn ca là sát thủ lãng mạn, không ngờ anh ý lại là cao thủ tình trường! A a a a a a.]
[Cẩn thận thiệt chứ, còn biết vén tóc lên nữa chứ, có ai hiểu hông?]
[Ánh mắt Nghiễn ca nhìn chăm chú luôn, ảnh hiểu thế nào là điều khiển bằng ánh mắt đó nha.]
“A Nghiễn, quần áo em cũng chưa kéo khóa hết nè, anh có thể …”
Tiết San San cắn môi, mặt nhăn nhó chạy đến bên cạnh.
“Không thể…”
“Có thể, sẽ được mà.”
Thấy khóa đã kéo xong, tôi đẩy Cố Kim Nghiễn ra rồi nhanh chóng bỏ chạy. 
Rốt cuộc thì anh ta không sao, tôi mới là người có sao.
8.
Tôi tìm được cái ghế, ngồi nhìn mọi người chơi đùa dưới hồ bơi. 
Một lúc sau, có một thiếu niên đẹp trai đến.
Là Tống Gia, bạn cặp với Hà tỷ.
Cậu ta là người mẫu đã từng hợp tác với rất nhiều tên tuổi lớn, hiện là người mẫu có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới, dành được không ít trái tim của các nữ minh tinh trong giới.
Đáng tiếc là, chuyện ngày xưa của cậu ta tôi đã nghe qua không ít, nên chẳng có tí hứng thú nào.
“Cái này tôi cố tình lấy cho chị.” Cậu ta đưa cho tôi chai nước ngọt, chuẩn bị ngồi xuống cạnh tôi: “Không biết chị thích vị nào nên tôi lấy đại.”
“Cám ơn.”
Tôi cười một tiếng, đang chuẩn bị tìm cớ để lịch sự từ chối, đột nhiên có bàn tay chẳng biết từ nơi nào xuất hiện giật sạch những chai nước.
“Đều là nước lạnh, cô ấy không uống được.”
Cố Kim Nghiễn đặt mông ngồi xuống cạnh tôi, lạnh lùng nhìn Tống Gia, giọng nghiêm túc: “Còn nữa, đạo diễn gọi cậu lại có chút chuyện cần bàn bạc.”
Tống Gia giật mình, không ngẩng đầu bỏ chạy.
Trên sóng comment ai cũng há hốc mồm:
[Há há há há đau lòng cho Tống Gia một giây, khí thế trong mắt Nghiễn ca mạnh quá mạnh, cậu ta sợ đến chóng mặt luôn rồi.]
[Công lực lừa người của Nghiễn ca ngày càng đỉnh chóp rồi, đạo diễn vừa nãy còn đang ngồi xổm góc nhà cũng dính đạn lạc.]
[Tống Gia: Đầu tiên, tôi không trêu chọc gì anh hết mà (thét chói tai) (uốn éo) (uốn éo dưới đất)]
[Nghiễn ca sao chạy tới nhanh dữ vậy? Ai nói cho tui biết đi, ca ca với Tiết San San là thế nào?]
[Lầu trên mời, tôi mới từ bên Tiết San San qua, cô ta một mực quấn lấy Nghiễn ca nhờ dạy bơi, anh ta còn nói: Quần áo cô hở quá, tôi sợ đứng cạnh cô tôi bị report, người ta tiêu chuẩn kép lắm, tôi khóc ngất mất.]
Tôi đứng dậy, tựa như trông thấy quỷ:
“Anh không ở cùng với Tiết San San, chạy qua đây làm gì?”
Anh ta trầm mặc dựa vào ghế, đột nhiên nắm cổ tay tôi.
“Em hy vọng tôi ở lại với cô ta sao?”
“Tôi…”
Cảm xúc ấm áp truyền đến, tôi có hơi ngẩn người.
Anh ta thấy tôi im lặng, lại dùng sức kéo sự chú ý của tôi lại. Tôi bị mất trọng tâm, cả người ngồi xuống đùi anh ta, toàn bộ sức lực dựa vào đôi tay anh ta đang dừng ở eo tôi để không bị té sấp mặt.
“Tôi làm sao mà em lại ghét tôi?”
Anh ta nhích lại gần hơn, gần đến nỗi môi tôi gần chạm vào chóp mũi anh ta.
Gò má tôi nóng lên, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực: 
“Tôi chính là ghét anh, anh nhanh…”
Di động Cố Kim Nghiễn để trên bàn đột nhiên rung lên hai cái.
Dường như là cùng một khoảnh khắc đó, anh ta lấy tay chặn lại ánh sáng trên màn hình, đẩy tôi đứng lên.
“Em thấy rồi?”
Tay anh ta siết chặt di động, cau mày nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thấy cái gì?
Não tôi còn chưa kịp load, đang muốn hỏi lạ thì thấy anh ta xoay người đi nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nức nở của Tiết San San.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.