Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 5:




Hôm sau là cuối tuần, được nghỉ học.
 
Đúng 8 giờ sáng, người đại diện gọi điện tới.
 
Khương Bảo nhìn một cái rồi chặn luôn số của đối phương, cô có thói quen cài đặt chế độ tránh làm phiền trên điện thoại, những số không lưu trong danh bạ sẽ trực tiếp bị chặn, như vậy sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều.
 
Tuy cô không ngờ có ngày sẽ tự tay block luôn chính mình, nhưng thói quen hiện tại vẫn không thay đổi, đi thay đổi cài đặt.
 
Khương Bảo gửi một tin nhắn báo cho đối phương biết là mình sẽ nghỉ quay phim, từ nay về sau không cần thông báo công việc cho cô nữa, cô tuyên bố bản thân chỉ muốn chăm chỉ học hành, tuyệt không có chút hứng thú với việc tham gia girlgroup gì gì đó.
 
Hiện tại đám người Lâm gia chắc đang phát điên lên, có điều chẳng ai liên lạc được với cô.
 
Khương Bảo lưu số của Triệu Uyên Thanh, hôm qua dưới sự hướng dẫn của đối phương đã đăng kí Wechat, có điều trong danh sách bạn bè cũng chỉ có 1 người là đối phương.
 
Rửa mặt xong cô đi ra cổng trường ăn sáng, sau đó lên xe buýt.
 
Ngày hôm qua Triệu Uyên Thanh đã nói muốn đưa cô đi kiếm tiền.
 
Trước kia Khương Bảo là kiểu người xa cách, lãnh đạm, vẫn luôn chỉ có một mình, quan hệ với những người khác rất ít, hiện tại trừ bỏ anh hai và anh năm, cô không tìm được một người đáng tin.
 
Chung quy là vì chuyện này cũng quá quái đản.
 
Nếu cha cô còn sống thì sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng ông cụ đã qua đời mười mấy năm rồi, dẫu sao thời điểm có đứa con đầu tiên ông đã 40 tuổi, hút thuốc, uống rượu, chơi gái có đủ, anh cả lớn hơn cô những 25 tuổi, cũng coi như là nhắm mắt xuôi tay. 
 
Gặp nhau ở trước sân vận động như đã hẹn, Triệu Uyên Thanh hỏi: “Cậu thật sự không tham gia nữa à?”
 
Còn mình thì bị loại, tối hôm qua người đại diện thông báo cô đã bị thay thế, loại chuyện này thường xuyên xảy ra, mặc dù cô có thất vọng nhưng cũng không cảm thấy gì cả.
 
Lâm Xán thì khác, cô là tự mình chủ động rời khỏi, thật quá đáng tiếc.
 
Khương Bảo gật đầu, cô không muốn nhắc đến chuyện này nữa, hỏi: “Cậu nói đi kiềm tiền, rốt cuộc là làm cái gì?”
 
Sân vận động của Ninh Thị kí hợp đồng với bên ngoài quanh năm, thường có báo cáo về các hội thảo.
 
Hôm nay có một “Hội thảo thương mại Trung – Pháp” với quy mô rất lớn, cần một số lượng lớn người mẫu triển lãm, đây không phải lần đầu tiên Triệu Uyên Thanh tới nơi này, cứ như cũ liên hệ xong xuôi với người phụ trách, đi cùng cô còn có ba cô gái khác.
 
Các cô tuy đã gia nhập girlgroup, nhưng girlgroup này không được nhiều người biết đến, người đại diện vẽ ra bao nhiều lời ngon tiếng ngọt, đã kí hợp đồng với rất nhiều cô gái có khao khát gia nhập giới giải trí.
 
Công ty nói phải chi tiền cho các cô luyện vũ đạo và thanh nhạc, cho nên không có lương cơ bản, trừ khi có vai diễn trên sân khấu, thì ngoài ra mỗi ngày chỉ trợ cấp 30 tệ tiền ăn cơm.
 
Các cô muốn sống thì tự mình buộc phải có nguồn thu bên ngoài, tuy hợp đồng không cho phép làm thế, nhưng bình thường công ty cũng sẽ chẳng quan tâm, dẫu sao cũng không lấy đâu ra nhiều buổi tập luyện diễn xuất như thế.
 

Khương Bảo đơ như phỗng khi nhìn thấy đồ mặc của người mẫu triển lãm là chiếc sườn xám xẻ tà cao ôm sát.
 
Khi biết là đi làm việc này, cô đã phải tự mình làm công tác tư tưởng rất lâu, cô tuyệt đối sẽ không mặc cái loại quần áo này!
 
Khương Bảo nói: “Các cô đi đi, công việc này không phù hợp với tôi.”
 
Triệu Uyên Thanh sửng sốt: “Không phải cô bảo đang rất thiếu tiền sao? Tuy là đồ ban tổ chức cung cấp có hơi nhỏ, nhưng đây là công việc đứng đắn.”
 
“Có lẽ tôi có thể làm những công việc khác.” Khương Bảo do dự nói.
 
Cô biết chơi golf, lái phi cơ, khả năng cưỡi ngựa cũng tương đối xuất sắc,  đây đều là những kĩ năng cần thiết trong giới thượng lưu, nhưng trong trường hợp này chúng không có tác dụng gì cả.
 
Khương Bảo từng giành được tiền thưởng mấy trăm ngàn đô la trong một cuộc thi đua ngựa. Cô xếp thứ 23 trong Hiệp hội đua ngựa Mĩ, trình độ có thể xem như tuyển thủ cấp quốc gia, cô đã tham gia rất nhiều cuộc thi đua ngựa.
 
Lúc ấy cô còn trích ra 150 ngàn tiền thưởng, anh hai thêm vào 10 triệu đô la, mua một trang viên với bãi cỏ và đường đua, đặc biệt cho cô dùng làm chỗ tập luyện.
 
Cô cũng từng là quán quân trong một cuộc thi tiếng Pháp do trường tổ chức, nghĩ tới đây cô chợt nảy ra một ý, hỏi: “Hôm nay là hội thảo Trung – Pháp, vậy có cần phiên dịch không? Tôi có thể làm công việc này.”
 
Triệu Thanh Uyên nhìn cô không dám tin: “Cô biết… tiếng Pháp, thật hay giả vậy?”
 
Khương Bảo gật đầu, đều đều nói: “Tiếng Pháp của tôi khá tốt, hẳn là đủ để đảm nhiệm công việc phiên dịch.”
 
Triệu Uyên Thanh rất bất ngờ, có điều dựa vào hai ngày tiếp xúc ngắn ngủi này, có thể thấy Lâm Xán là người nghiêm túc, không thể nói đùa kiểu này được.
 
Đối phương toát ra sự kiêu ngạo từ trong cốt tuỷ, nhưng lại không làm người khác chán ghét, ngoại hình xinh đẹp, nhảy cũng rất giỏi.
 
“Vậy được, tôi có quen người phỏng vấn phiên dịch lần này, có thể giúp cô một tay.”
_______
 
Tô Tuyết là người chịu trách nhiệm phụ trách bộ phận phiên dịch lần này.
 
Vị trí lần này nhu cầu rất lớn, mỗi gian hàng đều cần có một phiên dịch, có điều nửa tiếng trước bốn sinh viên cùng trường nói là vướng phải hoạt động thể thao do trường tổ chức, canh rất nghiêm ngặt không thể tới được.
 
Tô Tuyết muốn điên lên, có chuyện không nói sớm, thế này quá là vô trách nhiệm, cô chỉ đành tạm thời tìm thêm người nhưng thực sự vẫn không đủ, nói tiếng Anh tốt cũng được nữa.
 
Nhận được tin nhắn của Triệu Uyên Thanh, cô nhắn kêu người đi phỏng vấn mau chóng lên phòng làm việc ở lầu một.
 
Triệu Uyên Thanh đưa Lâm Xán xem tin nhắn, hỏi: “Cậu đi một mình không sao chứ?”
 
Khương Bảo: “Chỗ này nhiều người như thế có thể xảy ra chuyện gì, vậy tôi đi đây.”
 

Triệu Uyên Thanh: “…”
 
Cô vốn định cho đối phương nghĩ thoáng một chút, không được nhận cũng đừng có thất vọng.
 
Khương Bảo gõ cửa hai lần rồi mới đi vào.
 
Tô Tuyết đang nói chuyện với ai đó, cô hơi thất vọng khi nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi bước vào. Cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn kĩ cô gái trước mắt, hỏi: “Sinh viên?”
 
Bởi vì chuyện lúc sáng, ấn tượng của cô đối với sinh viên lúc này không được tốt lắm.
 
Khương Bảo thật thà nói: “Không phải, tôi là học sinh cấp 3.”
 
Tô Tuyết: “…”
 
Giỡn nhau đó hả?
 
Khương Bảo nhìn ra được băn khoăn của đối phương, nói tiếp: “Xin cô yên tâm, tôi chắc chắn có thể đảm nhận công việc này.”
 
Lần này cô không dùng tiếng Trung, mà là tiếng Pháp.
 
Tô Tuyết sửng sốt, đàm thoại với đối phương bằng vài câu tiếng Pháp, chậm rãi bị làm cho kinh ngạc.
 
Cô tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Pháp, lại còn từng đi du học, thế nhưng cô gái trước mặt này nói chuyện còn lưu loát hơn cả mình!
 
Cha của Khương Bảo có một phần tư huyết thống nước Pháp, mùa hè hàng năm cô đều đến Pháp ở một tháng, bảo mẫu chăm sóc cô lúc nhỏ cũng là một phụ nữ Pháp. 
 
Khương Bảo ung dung hỏi: “Vậy tôi có thể đảm nhận công việc này rồi chứ?”
 
Tô Tuyết: “Đương nhiên có thể… Cô tới quầy hàng C1, bây giờ đi làm việc luôn, chuyện là… lúc trước tôi trả mấy sinh viên đại học một ngày là 1200, có điều khẩu ngữ của cô rất tốt, tôi có thể thêm 500, một ngày 1700.”
 
“Cảm ơn, tôi sẽ nghiêm túc làm việc.”
 
Nói xong cô liền đi ra ngoài, để lại trong phòng làm việc một người vẫn chưa kịp hoàn hồn.
 
Khương Bảo đi tới quầy hàng C1, vừa khéo người mẫu triển lãm ở đây là Triệu Uyên Thanh, thấy Khương Bảo đi tới liền an ủi cô: “Không sao đâu lần sau sẽ có cơ hội, đợi tôi xong việc sẽ mời cậu đi uống trà sữa nha.”
 
“Cậu hiểu lầm rồi, bây giờ tôi là phiên dịch của gian hàng này.”
 
30 phút sau, Triệu Uyên Thanh nhìn Lâm Xán lưu loát xổ ra một tràng tiếng Pháp, cảm thấy quá là vi diệu.
 
Người phiên dịch ở hai quầy hàng bên cạnh sau khi chờ cố vấn người Pháp nói xong còn phải suy nghĩ một lát mới có thể phiên dịch, nhưng Khương Bảo hoàn toàn có thể phiên dịch ngay lập tức, hiển nhiên là lợi hại hơn nhiều.
 
Lâm Xán đã trở thành nữ thần của cô, xung quanh dường như còn phát ra ánh hào quang.
 
Buổi hội thảo kết thúc lúc 6 giờ tối, hậu trường chật ních người.
 
Tiền lương của người mẫu triển lãm và phiên dịch viên được thanh toán thống nhất, ba ngày sau phòng tài vụ sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của từng người.
 
Khương Bảo ghi thẻ ngân hàng của Triệu Uyên Thanh, Lâm Xán không có thẻ của chính mình.
 
Triệu Uyên Thanh nói: “Cậu lợi hại thật đó Lâm Xán, tụi tôi đứng cả ngày cười muốn liệt cơ mặt mới được có 1000 tệ, cậu ngồi thôi mà đã 1700 rồi!”
 
Khương Bảo có chút bối rối: “1700 là nhiều lắm hả?”
 
“Đương nhiên là nhiều rồi!” Một cô gái khác nói lớn.
 
Khương Bảo im lặng.
 
Người phụ trách là Tô Tuyết đi tới, cô và Triệu Uyên Thanh là đồng hương, chào hỏi vài câu, lại nhìn Khương Bảo cười hỏi: “Cô bé ngày mai em vẫn còn tới chứ?”
 
Khương Bảo nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Em không nghĩ khối lượng công việc tư vấn lại lớn như vậy, uống ba bình nước mà cổ họng vẫn còn đau, em cảm thấy cần phải tăng thêm thù lao.”
 
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều im lặng.
 
Mấy cô gái trong girlgroup đều cảm thấy Lâm Xán chắc là điên rồi, 1700 mà còn chê ít!
 
Tô Tuyết suy nghĩ rồi hỏi: “Em có thể dịch song song không?”
 
Khương Bảo: “Tất nhiên có thể, em hiểu rõ tất cả từ vựng liên quan đến hợp đồng giao dịch.”
 
Kiểu dịch hiện trường song song này đòi hỏi phải có vốn từ vựng chuyên ngành lớn, mà hồi đại học chuyên ngành của Khương Bảo chính là kinh tế học.
 
Tô Tuyết: “Vậy được, nếu em có thể làm tốt thì một ngày 5000 có được không? Thời gian làm việc sẽ ngắn lại một nửa.”
 
Khương Bảo gật đầu: “Cảm ơn chị, em sẽ nghiêm túc làm việc.”
 
Đây là lần đầu tiên cô làm loại công việc này, có điều hồi nãy có tra sơ trên Baidu, trong lòng cũng nắm rõ được đôi chút. Phiên dịch tiếng Pháp dựa trên độ chuyên nghiệp, nghề nghiệp để báo giá thì 5000 vẫn còn hơi thấp so với giá thị trường một chút. 
 
Mấy cô gái trong girlgroup cả kinh, nửa ngày mà đã 5000 tệ?! Hơn nữa tại sao Lâm Xán vẫn là bộ dáng như đúng rồi thế kia?
 
Khương Bảo đi vào nhà vệ sinh, Tô Tuyết hỏi Triệu Uyên Thanh: “Người bạn này của em là từ đâu ra vậy? Thành tích của cô ấy chắc tốt lắm hả, hay là lớn lên ở nước ngoài.”
 
Trên người đối phương có một loại kiêu ngạo, mạnh mẽ, nhưng cư xử lễ phép chu đáo không làm người khác thấy ghét.
 
Có khi nào đây là một thiên kim tiểu thư nhà giàu được giáo dục kĩ lưỡng, đến đây cốt để trải nghiệm cuộc sống không?
 

Triệu Uyên Thanh: “Cô ấy cũng là thành viên trong nhóm tụi em… Trước đây thường làm người mẫu Taobao, thực ra đi học cũng dở ông dở bà lắm, em cũng rất bất ngờ.”
 
Tô Tuyết: “…?”
 
Khương Bảo trở ra từ nhà vệ sinh, cùng mấy cô gái rời khỏi hậu trường.
 
Hôm nay cô phải nói nhiều quá, cổ họng còn đau, cho nên chỉ im lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
 
“Cậu giỏi thật đấy Lâm Xán, thì ra đi học lại hữu ích như vậy, thật sự có thể giúp ta kiếm được rất nhiều tiền!” Phan Tố ngưỡng mộ nói.
 
Đa số các cô gái trong nhóm đều chưa tới 20 tuổi, chỉ có số ít là nhà giàu, đa phần đều bỏ học cấp 3 để theo đuổi giấc mơ, còn bị công ty lừa.
 
Khương Bảo hạ giọng nói: “Đi học đương nhiên là có ích, bằng cấp rất quan trọng.” 
 
Nếu không phải thế, những kẻ có tiền kia cũng sẽ không hao hết tâm tư mua chuộc giám thị để con cái mình gian lận trong kì thi SAT, hoặc là dùng mọi thủ đoạn để giành được tư cách tham gia vào đội tuyển trường, cuối cùng không được nữa thì họ sẽ dứt khoát mặc kệ mặt mũi trực tiếp quyên cho trường một đống tiền.
 
Tất tần tật các thể loại mánh khoé.
 
Khương Bảo nói xong, mấy cô gái đều trầm mặc, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
 
Khương Bảo hiểu được đôi chút, nhưng không hiểu toàn bộ, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Cứ cho là không thể đến trường, nhưng cũng đừng ngừng học tập.”
 
Lời này nếu do người khác nói ra sẽ cho cảm giác đang huyễn hoặc người khác, nhưng Khương Bảo chỉ đơn giản là nghiêm túc trần thuật, trái lại còn làm cho mấy cô gái bắt đầu suy nghĩ…
 
Ban sáng Triệu Uyên Thanh còn cảm thấy việc Khương Bảo từ bỏ tư cách quay MV là điều rất không sáng suốt, nhưng bây giờ đã thay đổi cách nghĩ, cô không thuộc về girlgroup.
 
Ra ngoài sân vận động, Khương Bảo do dự, hôm nay mình đã kiếm được kha khá, hay là bắt taxi đi về, cô quá ngán cái cảnh chen chen chúc chúc trên xe buýt rồi.
 
Thôi, cô sẽ sớm tiết kiệm đủ tiền để mua vé máy bay đi Mĩ, chưa đầy nửa tháng, tất thảy sẽ lại tràn đầy hi vọng.
 
Một chiếc BMW dừng ở ven đường, bấm còi ầm ĩ, Triệu Uyên Thanh đang định kéo Khương Bảo đi, cửa xe đã hạ xuống.
 
Người đàn ông thò đầu ra, cười nói: “Đây chẳng phải là phiên dịch viên và cô nàng người mẫu sao? Vừa hay gặp các cô ở chỗ này, mau lên xe tôi dẫn hai người đi ăn cơm.”
 
Chẳng ai động đậy, đối phương là tổng giám đốc của gian hàng của họ hôm nay. 
 
“Ở đây không đậu xe được, phía trước 1km có một khách sạn lớn, tôi sẽ không làm gì các cô, tất cả nhân viên đều có mặt ở đó, ngày mai chúng tôi còn phải làm việc cùng nhau, mấy mĩ nữ mau lên xe đi, cảm ơn sự giúp đỡ của hai người.”
 
Triệu Uyên Thanh có hơi do dự, nếu đã là gặp mặt công khai thì hẳn là không có vấn đề gì, với lại đối phương còn là ông chủ không thể đắc tội được, cô quay đầu nói với Khương Bảo: “Chúng ta cứ đi đi.”
 
Khương Bảo gật đầu.
 
Bây giờ cô đang rất đói, cũng tới giờ ăn tối rồi, phỏng chừng đến trường cũng không có gì nhét bụng, với lại để Triệu Uyên Thanh đi một mình thì không yên tâm.
 
Tuy rằng ban ngày khi làm việc cùng nhau mấy người đàn ông kia biểu hiện rất đứng đắn, nhưng rốt cục họ cũng chỉ là đàn ông mà thôi.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.