Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 27:




Thấy bọn họ định cãi nhau, người đàn ông đứng dậy nói: “Chuyện đó… tôi không phải là đạo sĩ lên đồng gì đâu.”
 
“Tôi không hỏi anh! Im miệng.” Khương Bảo trừng mắt nhìn đối phương, hít một hơi thật sâu, sau đó mới hỏi Lâm Xán: “Em nói cho hắn ta rồi à?”
 
Con bé là em gái ruột, lại còn đang dùng cơ thể của mình, không thể động tay động chân được.
 
Phải bình tĩnh, không được nổi nóng.
 
“… Không có, em chỉ nói là có chuyện cần nhờ anh ta giúp thôi.”
 
Khương Bảo tạm yên tâm, may mà sự việc vẫn chưa trở nên phức tạp hơn.
 
Cô quay sang nói với vị khách không mời mà đến của hôm nay: “Con bé giỡn với anh thôi, có điều tôi sẽ trả anh thù lao cao gấp 10 lần so với thoả thuận, điều kiện là anh xem như chưa từng tới đây, cũng không được nói cho bất kì ai, như vậy đôi bên đều có lợi.”
 
Dư Huyên: “Tôi không cần tiền.”
 
Khương Bảo híp mắt: “Anh chê chuẩn bị chưa đủ, tính tống tiền đấy à? Anh có biết những người ôm loại suy nghĩ này cuối cùng có kết cục ra sao không?”
 
Dư Huyên: “…”
 
Ê! Có gì từ từ nói chứ đừng hăm doạ nhau nha!
 
Lâm Xán khe khẽ giải thích: “Anh ta không phải người như vậy đâu, đây thực sự là cao nhân mà em tìm được.”
 
Dư Huyên thấy tình hình không ổn, nhanh nhảu nói: “Tôi biết rồi, cô không phải là cô, cô ấy không phải là cô ấy, có đúng không!”
 
Bà cô này nóng tính quá!
 
Khương Bảo còn tưởng người này là lừa đảo, đang định gọi Alva vào xử lí, thì bỗng khựng lại khi nghe được câu này.
 
Mặt không biến sắc, cô nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
 
Dư Huyên: “Cô hiểu, cô không phải là cô, cô ấy không phải là cô ấy.”
 
Khương Bảo hồ nghi nhìn Lâm Xán.
 
Đầu Lâm Xán lắc lắc như cái lục lạc được gắn động cơ: “Em thực sự không có nói gì hết! Em thề!”
 
Khương Bảo nhanh chóng xua tan nghi ngờ, dù sao Lâm Xán vẫn chưa thộn đến mức đi nói chuyện này cho một người xa lạ.
 
Nếu mà hết thuốc chữa như thế thật, thì có lẽ nên cho đi trồng chuối luôn cho rồi.
 
Khương Bảo chỉ tin vào khoa học và công nghệ, là một người theo thuyết vô thần từ đầu tới đuôi, nếu không phải vì chuyện phát sinh trên người cô dạo gần đây thì cô tuyệt đối sẽ không tin nửa phần. 
 
Nhưng hiện giờ… trong lòng lại nảy sinh một chút nghi hoặc.
 
Khương Bảo không xác nhận với hắn, chỉ nói một cách mơ hồ: “Vậy anh nói cho tôi biết, nguyên nhân dẫn đến việc này và làm thế nào để giải quyết là được.”
 

Dư Huyên: “Rất nhiều cặp song sinh có cảm ứng tâm linh mạnh mẽ hơn so với người bình thường, hoặc biết đâu đây là định mệnh…”
 
Khương Bảo cắt ngang hắn: “Bớt nói nhảm, vào trọng tâm.”
 
Dư Huyên: “Có nghĩa là bây giờ hai người chỉ không phân riêng rẽ về mặt thể xác, nếu có một ngày, hai người có thể hoàn toàn tuy hai mà một, thì tình hình sẽ thay đổi.”
 
Khương Bảo trầm ngâm mười mấy giây, hồ nghi nhìn hắn: “Anh thực sự là cao nhân? Vậy còn cách nào khác không?”
 
“Tôi mới tới Ninh Thị thôi, vẫn chưa được tính là cao nhân.” Ngừng một chút nói tiếp: “Tôi có thể cho cô một lá bùa, hôm nay trước khi ngủ cô hãy dán nó lên trán.”
 
Khương Bảo viết một tờ chi phiếu, nhưng bị đối phương từ chối, cô có hơi ngạc nhiên, sao không ai chịu nhận chi phiếu của mình thế nhỉ.
 
Hoá ra trên đời này còn có người chê tiền cơ đấy?
 
Khương Bảo cho Alva tiễn khách ra về đầy lịch sự, chứ không dùng bạo lực đuổi ra ngoài.
 
Cô vừa đưa mắt qua, Alva liền biết phải làm gì, ông phái người đi theo vị khách tối nay.
 
Khương Bảo nhìn lá bùa, lời hắn ta nói cô chỉ tin hai phần, nhưng nếu đã để trong lòng thì tất nhiên phải đi điều tra sơ về bối cảnh của đối phương.
 
20 phút sau, Alva gõ cửa đi vào, báo cáo hai nhóm người được phái đi theo dõi đã bị mất dấu rồi.
 
Đêm hôm xe cộ vắng tanh, đường thì thẳng tắp không có khúc cua, nhưng vẫn bị lạc mất.
 
Khương Bảo khá bất ngờ, những người Alva sắp xếp đi theo dõi điều tra đều là dân nhà nghề, nhanh như vậy đã có thể cắt dấu, chứng tỏ bản lĩnh không vừa. 
 
Bây giờ cô cảm thấy những gì người kia nói đáng tin đến 4, 5 phần.
 
Khương Bảo hỏi Lâm Xán: “Em tìm được hắn ở đâu?”
 
Lâm Xán ấp úng nói: “Một người bạn em quen trên diễn đàn giới thiệu cho em, nói rất đáng tin, hơn nữa anh ta không đòi tiền, hẳn không phải lừa đảo.”
 
“Người khác nói thế nào thì em tin thế đó à?” Khương Bảo xoa ấn đường, “Bỏ đi, có điều lần sau em phải nói trước với chị, em làm cho xong bài đọc hiểu của hôm nay rồi đi ngủ đi.”
 
Lâm Xán: “… Dạ.”
 
Khương Bảo tắm xong thì ra khỏi phòng tắm, cô nhìn lá bùa đặt trên ghế.
 
Dán lên thực sự có tác dụng sao? Mà cho dù không có tác dụng thì mình cũng chẳng mất gì, Khương Bảo cầm lên, xịt một ít nước, sau đó dán lên trán.
 
Lúc đi ra khỏi phòng, cô bắt gặp người dọn giường, bốn mắt nhìn nhau, người giúp việc bỗng dưng hét lên.
 
Khương Bảo: “Nửa đêm nửa hôm ồn ào cái gì.”
 
Lúc này nữ giúp việc mới hoàn hồn, rùng mình nói: “Ra là tiểu thư, làm tôi hết hồn.”
 
Khương Bảo nhíu mày, có gì mà hết hồn, cô vén chăn lên nằm.

 
Trước khi đi nữ giúp việc liếc nhìn lá bùa dán trên trán, lúc này cô chủ đã nhắm mắt, trong lòng sợ hãi bước vội ra ngoài.
 
Ngày hôm sau Khương Bảo tỉnh lại, quả nhiên không khác những gì mình đoán, chẳng có tác dụng gì, cô xé lá bùa xuống ném vào thùng rác.
 
Mà Dư Huyên ở một nơi khác, bắt đầu nghĩ lại mà rén.
 
Đó là bùa an thần bình thường, có tác dụng cải thiện chất lượng giấc ngủ, khi sử dụng không cần dán lên trán, chỉ cần gấp lại để dưới gối là  được.
 
Hắn cảm thấy đối phương quá ngang ngược nên mới bày trò chọc ghẹo.
 
Khương Bảo không hiểu văn hoá Trung Quốc nên cũng chẳng cảm thấy gì, còn kẻ đầu têu lại bắt đầu nơm nớp lo sợ.
 
Bà cố nội kia… là một bạo chúa, hơn nữa cơ bắp và nắm đấm của ông vệ sĩ nhìn rắn khiếp.
_______
 
Còn một tháng nữa là tới Tết Dương lịch, lần này trường đổi dạ hội thành một cuộc thi ngâm thơ tập thể.
 
Mỗi khối cử các lớp đăng kí tham gia.
 
Giáo viên chủ nhiệm thông báo chuyện này vào tiết tự học buổi tối, cả lớp giơ tay biểu quyết chọn ra nội dung ngâm thơ, “Băng và lửa” và “Thử thách của số phận”.
 
Vương San hào hứng nói: “Tạm thời mỗi ngày trước tiết tự học sẽ dành ra nửa tiếng để tập luyện, mọi người còn có góp ý gì không?  Qua cuộc thi này chúng ta có thể bộc lộ tài năng của mình!”
 
Vu Na Na giơ tay: “Cô ơi, em thấy nên thêm phần đệm nhạc, Chu Tử Di chơi piano giỏi lắm.”
 
Vương San suy nghĩ: “… Có vẻ cũng hay đấy.”
 
Chu Tử Di có hơi kích động, khoảng thời gian gần đây, đám Cố Thời không thèm ngó ngàng gì tới cô nàng… việc kéo bè kéo cánh cũng rất khó khăn.
 
Mặc dù không bị bắt nạt như ban đầu bọn cô làm với Lâm Xán, nhưng mùi vị bị ghẻ lạnh thực sự rất khó chịu.
 
Có lẽ đây sẽ là cơ hội để chuyển mình.
 
Khương Bảo đứng dậy: “Cô ơi em cũng biết chơi piano, nhưng theo em đệm bằng vi-ô-lông sẽ hay hơn.”
 
Vương San: “Vi-ô-lông à? Nhưng lớp chúng ta không ai biết chơi.”
 
Khương Bảo: “Em biết chơi, biên độ âm sắc của đàn vi-ô-lông sẽ phù hợp hơn với nội dung mà cô vừa nói.”
 
Mọi người trong lớp đều xì xào bàn tán, đa phần các lớp sẽ chọn đệm bằng piano, chơi vi-ô-lông hiển nhiên sẽ độc đáo hơn. 
 
Hơn nữa Lâm Xán nói rất có lý, mọi người thầm bổ sung trong đầu, vi-ô-lông thực sự nghe hợp hơn.
 
Nhưng Lâm Xán còn biết chơi cả vi-ô-lông cơ đấy, sao lúc trước không nói gì.
 
Vương San: “… Vậy chúng ta sẽ thử vào buổi diễn tập lần sau nhé.”
 
Tan học, Khương Bảo vừa ra khỏi lớp đã bị Chu Tử Di chặn đường.
 
“Cậu cố ý đúng không?”
 
Khương Bảo tỉnh bơ: “Đúng, dẫu sao có thể làm khó cậu, việc dễ như thế tội gì không làm.”
 
Hai mắt Chu Tử Di nảy lửa: “Tôi không tin cậu biết chơi vi-ô-lông! Tôi đã học piano 10 năm rồi, cậu đừng hòng khoe mẽ!”
 
Khương Bảo: “Vậy cậu cứ chờ mà xem.”
 
Cô sẽ không lãng phí sức lực đi đặt bẫy người khác, nhưng có thể mượn gió bẻ măng thì còn gì vui bằng, hơn nữa cô đảm nhiệm phần đệm nhạc, không cần lúc nào cũng tham gia diễn tập.
 
Điểm này rất hấp dẫn.
 
Tại sao lúc nào cũng phải làm hoa hậu thân thiện? Cô chính là người nhỏ nhen như vậy đấy, vô lý một chút thì vui hơn nhiều!
 
Buổi tối về đến nhà, Khương Bảo nhờ quản gia đi tìm một cây đàn vi-ô-lông.
4 tuổi cô học piano, 7 tuổi bắt đầu chơi vi-ô-lông, giáo viên dạy nhạc khen cô rất có năng khiếu. Thực ra ban đầu Khương Bảo không sắt đá như bây giờ, cũng từng động tâm muốn đi theo con đường âm nhạc.
 
Nhưng về sau cũng chính cô là người xoá bỏ ý định này.
 
Bởi vì mặc dù Khương Bảo phát hiện mình rất có năng khiếu, nhưng trong các học viện âm nhạc hàng đầu cũng đầy rẫy thiên tài.
 
Cô chỉ là một thiên tài tầm trung, một thiên tài trong hàng vạn các thiên tài khác, so với bọn họ thì bản thân quá tầm thường. Không thể đứng nhất là một chuyện rất thống khổ, Khương Bảo dứt khoát từ bỏ theo đuổi ước mơ âm nhạc, thi vào một học viện thương mại. So với người bình thường, cô trở nên rất ưu tú, hơn nữa đệm nhạc cho cuộc thi ngâm thơ cũng chẳng có gì khó.
 
Lúc Khương Bảo bắt đầu kéo có hơi cứng tay, dẫu sao còn phải để cơ thể có thời gian làm quen, nhưng sau nửa tiếng đã trở nên quen tay hơn.
 
Sáng hôm sau, cô đã có thể kéo các bài một cách trơn tru.
 
Lâm Xán cả kinh nhìn cô: “Vậy là chị thật sự chơi được đàn chứ không phải nói đại à?”
 
Khương Bảo kiêu ngạo nói: “Đừng hòng chị để cho con nhãi kia ra oai trong trường.”
 
Lâm Xán: “… Chị chắc chắn quá nhỉ.”
 
Khương Bảo: “Đương nhiên, những hoạt động ngoại khoá chị từng tham gia như vi-ô-lông, kịch nói, cưỡi ngựa, mĩ thuật đều giành được giải thưởng xuất sắc, cô ta tuổi gì đòi so với chị?”
 
Cô bỏ ra nhiều công sức như vậy để học hỏi những thứ đó, không phải là để khiêm tốn.
 
Khương Bảo là người thù dai, ngoài nguyên nhân Lâm Xán ra, còn là vì chuyện Chu Tử Di tới phá rối ngay lúc cô bận bịu với việc được nhận về Khương gia, không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác.
 
Lâm Xán: “Chị rất xuất sắc.”
 
Khương Bảo: “Đương nhiên, chị mày chỉ có ưu điểm.”
 
Lâm Xán cân nhắc, mạo hiểm tính mạng hỏi: “Vậy chị thấy… khuyết điểm của mình là gì?”
 
Khương Bảo không chút suy nghĩ trả lời: “Tao hoàn mĩ, không có khuyết điểm, hiểu chưa?”
 
Lâm Xán: “… Hơi hiểu.”
________
 

Hôm tập luyện, Khương Bảo mang cây đàn vi-ô-lông đến trường, sau khi cô chơi một bài, mọi nghi ngờ đều bay theo gió.
 
Giáo viên chủ nhiệm chỉ định cô đảm nhiệm phần đệm nhạc.
 
Khương Bảo chơi rất trơn tru, về cơ bản không cần tham gia tập luyện, miễn là đến buổi diễn tập cuối cùng nhớ nhịp là được.
 
Lớp 4 diễn tập trong hội trường, học sinh lớp khác cũng đi coi, còn có mấy người nhiều chuyện quay video đồ.
 
Hoá ra đây chính là Lâm Xán chuyên bị phốt, lần trước thi được hạng 2… Trước đây cũng không để ý lắm.
 
Khương Bảo có một loại kiêu ngạo từ trong xương cốt, có thể giữ được cá tính như thế, chắc chắn phải được sống trong phú quý từ bé mới có thể hình thành nên.
 
Như thể trời sinh là để được nâng niu, chứ đâu giống như trong lời đồn.
 
Thiếu nữ trời sinh kiêu ngạo, giữa lông mày phảng phất sự chán ghét và xa cách.
 
Cho dù là thế, cũng không khiến người khác ghét cô nổi.
 
Trong trường có rất nhiều kiểu nữ sinh, duy có loại hình này là quá hiếm, chỉ cần vừa nhìn đã nhớ.
 
Con trai con gái tuổi dậy thì khó mà không bị thu hút.
 
Tính Khương Bảo không được hoà đồng, nhưng từ trước đến nay có rất nhiều người muốn làm bạn với cô.
 
Lúc Lục Mẫn đi ngang qua hội trường thì thấy rất nhiều người bu đen bu đỏ, ánh mắt chủ yếu tập trung vào cô gái đang chơi vĩ cầm.
 
Mới đầu Lục Mẫn không để ý tới Lâm Xán, sau đó người này dần dần toả ra ánh hào quang rực rỡ, cậu không còn là người duy nhất để ý đến cô nữa.
 
Tâm tình của cậu rất vi diệu, hoà lẫn một chút ngọt ngào, và rất nhiều sự chua chát. 
 
Khương Bảo từ nhỏ lớn lên trong sự tán dương và chú ý của người khác nên rất tự nhiên bình tĩnh.
 
Buổi tập hôm nay vừa được giữa chừng Chu Tử Di đã nổi giận đùng đùng bỏ đi, Khương Bảo cũng không rảnh để ý từng nhất cử nhất động của cô ta.
 
Cô về lớp ngồi chưa được nóng mông đã cảm giác được mấy người phía bên phải vừa nói chuyện vừa liếc nhìn mình.
 
Bởi vì động tĩnh của bọn họ quá to đi.
 
Khương Bảo vốn không thèm để ý, lúc này cũng phải nhíu mày, hỏi: “ Các cậu cười cái gì?”
 
“Cậu hung dữ với bọn tôi làm gì, có phải tụi tôi làm đâu nè.” Vu Na Na nói.
 
Khương Bảo đi thẳng về phía bọn họ, mấy cô nữ sinh đều câm như hến, Vu Na Na nhắm mắt lại.
 
Tầm mắt Khương Bảo dừng ở cuốn sách toán trên bàn, ban nãy khi cô đi ngang qua, rõ ràng thấy đối phương vội vàng cầm sách che che gì đó.
 
Chẳng lẽ là Lâm Xán làm? Nhưng sao con bé không nói gì với mình?
 
Khương Bảo nhìn thấy một góc lộ ra bên mép cuốn sách toán, liền tự hỏi phải chăng là ảnh chụp đồ tắm cỡ lớn? Hay là ảnh nude?
 
Cô có thói quen nghĩ mọi chuyện theo hướng tồi tệ nhất, như vậy cho dù kết quả có ra sao, bản thân đều có thể bình tĩnh đối mặt.
 
Khương Bảo bước tới dùng một tay nắm lấy, sau đó dùng sức lôi ra. 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.