Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 25:




Khương Bảo và Lâm Xán cùng quay lại, lúc này cả nhóm người mới đi vào văn phòng.
 
Luật sư đứng ở hai bên, Alva lấy một cái ghế đặt ở phía trước, rồi rút một chiếc khăn tay từ trong áo vest ra, chu đáo lót lên.
 
“Mời tiểu thư ngồi đây.”
 
Khương Bảo tự nhiên ngồi đối bàn của người đàn ông, hoá ra là thằng cha này.
 
Ánh mắt của cô rất gây áp lực, vốn Hướng Đông đã bị bộ dạng của mấy người này doạ một phen, bây giờ trong lòng càng không yên hơn.
 
Vệ sĩ đều đứng ngoài canh cửa không đi vào, nhưng 4 luật sư cộng thêm một người ngoại quốc cao to cũng làm cho không gian trở nên chật chội.
 
Nếu không biết trước Lâm Xán, Hướng Đông đã vắt giò chạy rồi! Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Cô đây là…”
 
“Câm miệng.” Khương Bảo cắt ngang hắn, ra hiệu cho luật sư bên cạnh đến đàm phán. 
 
Những luật sư này đều là người có tiếng trong ngành, vàng thật bạc thật mời về, năng lực nghiệp vụ đương nhiên là hạng nhất.
 
Thay vì nói là đàm phán chi bằng nói là đơn phương chèn ép cho rồi.
 
Hợp đồng đã kí được đặt lên bàn, chỉ mới 3 phút hắn đã muốn đầu hàng.
 
Lòng bàn tay Hướng Đông chảy đầy mồ hôi, Lâm Xán tìm mấy người này đâu ra thế, hơn nữa còn cực kì cung kính với cô ta.
 
Luật sư giúp hắn giải đáp thắc mắc, đây là thiên kim tiểu thư của Khương gia.
 
Hướng Đông chợt được khai sáng, thì ra là có nhà giàu làm chỗ dựa, chẳng trách  tính cách lại thay đổi 180 độ như thế.
 
Khương Bảo: “Lúc kí hợp đồng tôi còn chưa 18 tuổi, hoàn toàn là do ông và Thẩm Hà Hương tự quyết với nhau.”
 
Hướng Đông vội vàng phủ nhận: “Không phải thế! Tôi đâu biết cô không phải là người kí!”
 
Khương Bảo: “Nguỵ biện, ai mà tin ông.”
 
Hướng Đông: “…”
 
Xưa nay hắn mới là người đi gài bẫy người khác, không ngờ lại có ngày bị người khác tính kế mà không cãi được câu nào, có hơi hoang mang.
 
Khương Bảo: “Tôi ủng hộ việc hoà giải, hi vọng có thể âm thầm giải quyết mà không bị báo chí xen vào, không giống ông, tôi cần thể diện.”
 
“…”
 
“Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ gì, nếu ông dám lấy thân phận của tôi đi lăng xê, tôi cam đoan trong tương lai 80% vụ làm ăn của công ty các ông với bên ngoài đều sẽ gặp trục trặc.”
 
Hướng Đông: “…”
 
Khương Bảo: “Tôi sẽ xoá sạch nhưng tin tức về tôi trên mạng, nếu các ông dám tung ra tin đồn gì mới thì tôi sẽ truy cứu tới cùng.”
 
Đối với cô những tin tức đó vô cùng có hại, nếu như theo nghiệp diễn viên nghiêm túc thì không nói, nhưng Khương Bảo hiểu rõ girlgroup đó.
 
Girl vị thành niên mặc áo hai mảnh thì không sao, nhưng nếu đổi lại thành girl vị thành niên chụp hình áo hai mảnh để kiếm tiền, thì đủ giật gân rồi đó.
 
Nếu đặt trường hợp trong gia đình bình thường thì không có gì nghiêm trọng, nhưng gia đình của cô là kiểu đã định trước sẽ bị người khác lôi kính lúp ra soi.
 
“…”
 

Khương Bảo mất kiên nhẫn: “Sao không nói gì, chẳng phải ông cầu xin tôi đến đây à? Đúng là khó mà đàm phán, lãng phí thời gian và sức lực của tôi, ông nghe hiểu cả chưa?”
 
“…”
 
Cô nói hết rồi còn muốn tôi nói gì nữa?
 
Cái giọng điệu ra lệnh như người bề trên làm người khác vô cùng khó chịu, Hướng Đông dù gì đã ngồi trên cao rất lâu, hắn không lập tức thoả hiệp, khàn 
giọng nói: “Cô đừng có mà quá đáng quá.”
 
Khương Bảo: “Ông không đồng ý sao?”
 
Hướng Đông chột da, không phủ nhận cũng không nói gì, mặc dù rất tức giận nhưng hắn không dám làm căng với đối phương.
 
“Ok, tôi biết rồi.” Khương Bảo quay sang hỏi luật sư, “Ra hầu toà có ảnh hưởng gì nhiều đến tôi không?”
 
“Cô Khương là người bị hại, hẳn là không đến nỗi, chúng tôi sẽ nghĩ cách định hướng dư luận.”
 
Người này là tiểu thư hào môn, tự bản thân đã hot sẵn, nay có thêm diễn biến thân thế li kì như vậy, lại còn từng bén duyên với giới giải trí, thế này mà đưa tin thì đảm bảo sẽ thu hút sự chú ý của các bên.
 
Khương Bảo gật đầu, cô duỗi tay ra, Alva đưa tập văn kiện đã chuẩn bị sẵn tới.
 
Khương Bảo lật một trang, nhàn nhạt nói: “Giao dịch thương mại quốc tế, sổ sách của loại công ty này rất dễ xảy ra vấn đề, thật tò mò không biết đã đóng thuế đủ chưa.”
 
Cô lật tới trang thứ hai, “Thẩm mĩ viện, cái này càng dễ có chuyện, có thể điều tra nguồn gốc sản phẩm làm đẹp một chút, trong quá trình sử dụng có xảy ra sự cố gì không đây?”
 
Lúc đầu Hướng Đông không thèm quan tâm, nhưng nghe đến câu thứ hai thì sững người, đây rõ ràng là đang nói về anh hai và vợ hắn!
 
Khương Bảo ngẩng đầu: “Cha mẹ ông kinh doanh một nhà hàng, nếu như có người đi báo cho Bộ Y Tế đến kiểm tra vài lần chắc không sao đâu nhỉ, phải đảm bảo mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn thì mới yên tâm ăn uống được chứ đúng không?”
 
Hướng Đông mờ mịt nói: “Vấn đề giữa tôi và cô, đừng liên luỵ đến người khác, sức khoẻ cha tôi không được tốt, cô tuổi còn trẻ sao có thể ác độc như vậy.”
 
Khương Bảo lạnh giọng: “Cha ông thì liên quan gì đến tôi, tôi đâu có quen biết, những cô gái bị ông ngược đãi ấy, sức khoẻ của cha bọn họ không tốt, cũng đâu thấy ông nhân nhượng cho người ta.”
 
Cô quay sang dặn dò người bên cạnh: “Bây giờ nhân lực hơi ít, đi đến công ty luật phụ trách việc hành chính quản trị của công ty bên Mĩ điều vài luật sư quốc tế đến hỗ trợ, chậm nhất ngày mai phải bay tới.”
 
“Vâng, thưa tiểu thư.”
 
“Thông báo cho anh hai tôi, nếu người trước mặt này, hay thân bạn bè thân quyến của ông ta có liên doanh thì phải gạt ra hết, cho dù là đó công ty có cổ phần trong tập đoàn chúng ta, hay là đối tác có quan hệ hợp tác chiến lược đều phải loại bỏ.”
 
Khương Bảo vừa nói vừa đứng dậy, dứt khoát đi ra ngoài.
 
Hướng Đông: “…”
 
Mới có 3 phút trôi qua, gã chỉ chỉ mới nói có một câu, sao sự việc lại phát triển thành như vậy? Thế này cũng quá điên cuồng rồi!
 
“Cô đợi đã…”
 
Khương Bảo: “Điều này không cần thiết.”
 
“Không phải! Tôi đồng ý hoà giải! Lập tức hoà giải!” Lúc này rồi gã đâu có thời gian mà quan tâm đến thể diện.
 
Bước chân Khương Bảo chợt dừng:  “Tôi và ông không nói chuyện được với nhau, ông hãy đàm đạo với luật sư bên tôi đi, tiền bồi thường 300 vạn một đồng cũng không được thiếu, còn có những chuyện tôi nói ban nãy, không làm được cũng không cần miễn cưỡng.”
 
“Bồi thường nhiều tiền như vậy…”
 

Khương Bảo gật đầu: “Tiền đúng là hơi ít. Alva, chú lấy tiền bồi thường, rồi rút thêm 300 vạn từ tài khoản cá nhân của tôi quyên hết cho tổ chức từ thiện chăm sóc trẻ em thiểu năng trí tuệ. Dù sao cũng có những người lớn mặc dù có não đàng hoàng nhưng lại ít khi sử dụng đến.”
 
Như vậy, cho dù chuyện này có lộ ra, vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ của số đông nhờ vào việc quyên góp, càng có lợi hơn cho mình.
 
Alva: “Vâng thưa tiểu thư, tôi sẽ ghi lại.”
 
Khương Bảo ra ngoài rồi Lâm Xán mới phản ứng được, cô khép cái miệng đang há hốc vì kinh ngạc.
 
Hướng Đông dời sự chú ý sang cô gái im lặng nãy giờ… hình như mấy vệ sĩ kia cũng gọi cô ta là tiểu thư?
 
Người này nhìn có vẻ dễ chịu hơn một chút, trong lòng hắn cảm thấy rất oan ức mới mở miệng phàn nàn: “Vừa nãy là chị em của cô hả? Sao cô ta lại có thể làm thế.”
 
Lâm Xán không biết phải trả lời thế nào, cô chợt nhớ tới câu nói vạn năng kia, thay đổi lại biểu cảm, lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì.”
 
Nói xong câu thoại duy nhất cô liền lủi đi, tránh cho lát nữa không biết nói gì tiếp thì lại khó xử. 
 
Hướng Đông: “…?”
 
Cả nhà này ai cũng ngạo mạn như thế hả? Con nhãi im im này còn khó ưa hơn cả Lâm Xán!
 
Phải té lẹ phải té lẹ.
 
Lúc đó Lâm Xán kí hợp đồng với bên girlgroup, một phần là vì cô rất hi vọng có thể trở thành diễn viên, mặc dù có hơi viển vông, nhưng cô cảm thấy mình cũng có năng khiếu diễn xuất, chẳng phải đã được hù người khác tận hai lần còn gì.
 
Mấy hôm nay, cô có trao đổi với bác sĩ tâm lí vài lần qua điện thoại, bây giờ đã cởi mở hơn rất nhiều.
 
Người khác cảm thấy Khương Bảo khó gần, nhưng Lâm Xán không thấy thế.
 
Bởi vì trước đây “người thân” của chị cô và cô không giống nhau, chị ấy cũng không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ mình.
 
Chỉ có một mình, và có người khác đứng bên cạnh để mình dựa vào là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
________
 
Khương Bảo vừa ngồi lên xe đã nhận được điện thoại của luật sư.
Người đàn ông kia sợ để chậm tí nữa cô thực sự sẽ ra chiêu, vội vàng đồng ý hoà giải.
 
Khương Bảo không ngạc nhiên gì với kết quả này, cho nên mới nói ban đầu đồng ý luôn có phải hay không, cứ phải rách việc thế này.
 
Cô kêu Alva đi chuẩn bị thêm một chiếc xe nữa, đi đón Triệu Uyên Thanh đến hội quán ăn cơm.
 
Hôm nay đối phương có lịch diễn, không ở công ty.
 
Triệu Uyên Thanh cũng muốn gặp Lâm Xán tán gẫu, dẫu sao nếu không lôi ra được 300 vạn thì đối phương chỉ còn nước tiếp tục ở lại.
 
Trong tin nhắn Lâm Xán nói đã cho xe đến trước cửa đúng giờ đón cô, Triệu Uyên Thanh có hơi bối rối… Ý là kêu bạn qua đón ấy à?
 
Mặc dù Lâm Xán muốn mời cô đi ăn bữa cơm, nhưng cô lại không có tâm trạng, trong đầu chỉ nghĩ đến số tiền 300 vạn.
 
Cô nghĩ sang hướng tích cực, lần trước đối phương làm phiên dịch một ngày đã được mấy ngàn, có lẽ cũng không đến nỗi khó khăn.
 
Lâm Xán thật là giỏi.
 
Triệu Uyên Thanh vừa cảm khái vừa đợi chiếc xe mà đối phương nói.
 
Đã đến giờ rồi, người qua người lại mà vẫn không có chiếc nào đang đậu cả, lẽ 
nào là cái xe điện phía trước chăng?
 
Anh trai đang ngồi hút thuốc phía trước là bạn Lâm Xán? Triệu Uyên Thanh vừa định đi lên hỏi thì một chiếc Rolls-Royce Extended đã dừng ngay trước mặt cô.
 
Ninh Thị có không ít người có tiền, lúc trước Triệu Uyên Thanh từng nhìn thấy loại xe này, nghe người ta nói chiếc này có giá hơn 10 triệu.
 
Cô đứng sững tại chỗ mất mấy giây, đột nhiên cửa xe mở ra làm cô giật cả mình, lùi lại một bước theo phản xạ có điều kiện.
 
Tài xế mặc vest xuống xe cúi đầu chào, hỏi: “Triệu Uyên Thanh tiểu thư đúng không?”
 
“…”
 
“Cô chủ của chúng tôi kêu tôi đến đón cô đi ăn cơm, mời cô lên xe.”
 
“…”
 
Đã 10 phút kể từ khi Triệu Uyên Thanh lên xe ngồi, nhưng cô vẫn cảm thấy quá khó tin.
 
“Không phải là mơ sao? Đột nhiên mình thấy hơi khát.” Cô lẩm bẩm một mình.
 
“Nếu cô Triệu khát, thì ở trong chiếc tủ lạnh nhỏ phía bên tay phải của cô có đồ uống đấy ạ.” Người lái xe nhắc nhở.
 
Triệu Uyên Thanh giật cả mình, chỉ nói vâng, nhưng cũng không dám rờ mó gì.
 
Ban nãy cô lên xe trong sự bối rối, cũng không xác nhận lại với Khương Bảo, có ai lại lái xe đắt tiền thế này đi lừa cô làm gì.
 
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
 
Xe đều đều chạy vào hội quán tư nhân, bình thường Khương Hạo Tranh rất ít ở đây, cho nên không có nhiều xe.
 
Hôm nay Khương Bảo đã trưng dụng hết mấy chiếc xe khiêm tốn rồi, quản gia chỉ đành đi đón người bằng chiếc Rolls-Royce kia.
 
Sau khi xuống xe ở đây còn phải đi bộ thêm một phút, người giúp việc dẫn Triệu Uyên Thanh đi vào, Khương Bảo nghe có tiếng động, liền đặt máy tính 
bảng trong tay xuống, cô nâng mắt nói: “Cậu đến rồi.”
 
Triệu Uyên Thanh ấp úng hỏi: “Đây là nhà cậu hả?”
 
“Không phải.” Trước khi đối phương kịp thở phào nhẹ nhõm, Khương Bảo nói tiếp: “Đây là chỗ ở của anh hai tôi, là tài sản của anh ấy, tôi chỉ tạm thời ở đây thôi.”
 
Triệu Uyên Thanh: “…”
 
Bộ khác nhau lắm hả?
 
Khương Bảo ngồi một bên trong phòng ăn, “Cậu nói muốn ăn đồ Nhật, nhưng dạo này bay đến Nhật Bản có hơi bất tiện nên tôi đã mời đầu bếp bên đó về đây, nghe nói đã theo nghề được 20 năm rồi, rất có tiếng.”
 
“Cá ngừ vây xanh và thịt bò Kobe được vận chuyển theo dây chuyền đông lạnh, do hạn chế trong vận chuyển nên không thể giết tại chỗ, chúng được chở đến cùng với đầu bếp, hẳn là còn rất tươi, cậu có thể nếm thử, đương nhiên gọi món khác cũng được.”
 
“…”
 
Triệu Uyên Thanh cảm thấy mỗi con chữ đều rất rõ ràng, nhưng sao ghép lại thì cứ như đang nằm mơ vậy?
 
Dẫu sao đối với cô đi ăn món Nhật mà tầm 400 đã rất mắc, rất ngon rồi!
 
Cô không dám hỏi, cũng không dám nói, mặc dù trong lòng thấp thỏm không 
yên nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc thưởng thức mĩ vị do những nguyên liệu thượng hạng mang lại.
 
Buổi tối Khương Bảo không ăn đồ nhiều dầu mỡ, nhưng cơ thể này quá gầy, tất nhiên không cần phải kiêng.
 
Cô nhìn qua, Lâm Xán đang tự giác ăn salad rong biển, để thể hiện sự quyết tâm, cô lặng lẽ nhìn Khương Bảo một cái, vừa ăn vừa nói: “Em thích ăn món này.”
 
Khương Bảo: “…”
 

Ăn cơm xong, đũa muỗng được dọn đi, nhà bếp đưa trà và điểm tâm lên. 
 
Triệu Uyên Thanh: “Phải rồi, cậu đã đền 300 vạn đó chưa?”
 
Biết đối phương không thiếu tiền, cô mới dám hỏi.
 
Khương Bảo: “Vừa nãy nhận được tin nhắn, bọn họ đã chuyển tiền đến rồi.”
 
Triệu Uyên Thanh đang định an ủi, sau đó mới nhận ra không đúng, lại hỏi: “Công ty bồi thường cho cậu?”
 
Khương Bảo: “Đương nhiên, bọn họ phải bồi thường vi phạm chứ.”
 
Triệu Uyên Thanh hoàn toàn hoang mang, mới có một buổi chiều mà sao đã thay đổi vị trí cho nhau thế này, có điều đây hiển nhiên không phải chuyện có thể giải thích rõ ràng trong vài câu.
 
Cô cũng ngại hỏi
 
Khương Bảo nhìn đối phương: “Nếu cậu muốn rời công ty, tôi có thể giúp cậu.”
Triệu Uyên Thanh: “Không cần đâu, thực ra ở đó tôi thấy tốt lắm.”
 
Cô cũng hiểu thực ra girlgroup kia cũng chẳng khác một đoàn kịch là bao, ngoại trừ có nổi tiếng hơn đôi chút.
 
Nhưng cho dù như thế, mỗi tháng mình chăm chỉ đi show cũng được 10000, cô không học cao, khó mà tìm được công việc có mức lương tương tự, cho nên cảm thấy thế này cũng không tệ.
 
Đối phương đã nói như thế, Khương Bảo cũng không miễn cưỡng làm gì, hai người ngồi được một lúc thì cô cho tài xế chở Triệu Uyên Thanh về.
 
Buổi tối Khương Hạo Tranh đến, anh cũng chẳng bày tỏ ý kiến gì về chuyện này.
 
Dẫu sao mọi việc đều được giải quyết êm thấm.
 
Nếu anh cho người đi xử lí, có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi, người em gái này 
của anh… đúng là còn giỏi hơn cả lúc ở bên Mĩ.
 
Lúc đầu Khương Hạo Tranh tưởng Khương Bảo đã đổi sang một cuộc sống mới, có thể thư giãn vài năm, nhưng chuyện hôm nay đã làm anh hiểu điều đó là không thể.
 
Đây không hẳn là chuyện xấu, mặc dù rất khác so với em gái trong tưởng tượng của anh. Khương Hạo Tranh cân nhắc một hồi, vẫn muốn để cho đối phương tự quyết, dù sao ở một mức độ nào đó, tính cách của hai người quả thực có phần giống nhau.
 
Lúc uống trà, Khương Hạo Tranh kêu người giúp việc gọi Khương Bảo ra, anh mỉm cười hỏi: “Nghe nói dạo này em kiếm được kha khá từ thị trường chứng khoán nhỉ?”
 
Khương Bảo thản nhiên, dù sao anh hai cũng chẳng để vào mắt chút tiền đó của mình, cô nhún vai: “Kiếm được một chút, không nhiều.”
 
Khương Hạo Tranh gật đầu, ngón tay gõ lên bàn, vẻ như vô ý hỏi: “Em rất có tầm nhìn, nếu đã thôi học ở MIT rồi, em có hứng thú với chuyện anh hợp tác cùng Tạ gia ở Trung Quốc không?”
 
Bởi vì chuyện của Tạ Luật Phàm, Tạ Hồng đã chủ động bỏ ra 1 tỷ tiền lợi nhuận cho dự án này.
 
Khương Bảo sững sờ, trong thoáng chốc cô nghĩ mình bị ảo giác? Hay là anh hai đang nói đùa?
 
Cô muốn mà không được ấy chứ.
 
Nên biết hồi trước lúc tốt nghiệp đại học chính quy, cô mới được cho đi tiếp 
quản khách sạn. Trước khi Khương Bảo tiếp nhận, chị dâu cô là người điều hành chuỗi khách sạn này, hiệu suất kinh doanh ảm đạm, có một đợt ban giám đốc đã bàn bạc việc bán cho bên ngoài với giá rẻ.
 
Lúc đó Khương Bảo là người đi gánh hộ, chẳng ai ngờ chỉ hơn 3 năm, cô đã làm cho biển hiệu của khách sạn sống lại.
 
Mặc dù sau đó khách sạn vẫn bị bán lại, nhưng giá tiền đã tăng lên gấp 6 lần so với ban đầu, Khương Bảo cũng cầm được tấm thẻ vào ban giám đốc.
 
Khi đó cô vừa muốn điều hành khách sạn, vừa bận bịu lo chuyện tốt nghiệp, hoàn toàn không có thời gian quan tâm Lâm Xán. 
 
Mãi đến khi nhận được tin con bé qua đời.
 
Cho nên lần này tại sao…
 
Sau khi chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, cảm xúc vui vẻ của Khương Bảo sau vài giây liền nguội lạnh.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.