Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 23:




Lâm Xán sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì.
 
Khương Bảo thấy đối phương không nói chuyện, nhất thời cảm thấy sốt ruột, chau mày nói: “Đầu óc của bà ta không được bình thường, em có muốn học theo không? Hừ, cho trồng chuối còn có ích hơn là đi hầu hạ chồng và em trai vô liêm sỉ của bà ta! Cuộc sống của chúng ta sẽ thanh tịnh hơn, đỡ phải nhìn thấy mấy thứ bát nháo!”
 
“Em phải tỉnh táo lên, em đang dùng cơ thể của chị đó, chị tuyệt đối sẽ không cho em đi theo bà ta trồng chuối đâu, nhưng mà định kì có thể cho người gửi chuối bà ta trồng tới cho em, nếu em thích!”
 
Thực ra Khương Bảo biết mình không nên nặng lời quá làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, nhưng cô không kiềm chế được.
 
Chỉ cần nghĩ tới việc Lâm Xán trầm mình trong bồn tắm và chuỗi những rắc rối liên tiếp xảy ra với cô, Khương Bảo liền trở nên gay gắt.
 
Hình như dạo gần đây mình rất hay nổi nóng, sau khi nhận ra điều này Khương Bảo lại càng nổi nóng hơn.
 
Cô hoàn toàn không muốn để tâm đến những thứ này, nhưng hiện tại không thể làm như không biết được, đúng là lãng phí thời gian và sức lực.
 
Anh hai nói bây giờ cô đã thay đổi rất nhiều, còn học được cả chửi tục, ví dụ như bây giờ cô đang rất muốn nói, con mẹ nó đồn như lời!
 
Nếu để cho mấy cô tiểu thư nhà giàu kia nghe được câu này thì bọn họ nhất định sẽ lấy tay che lại khuôn mặt vàng ngọc của mình mà la lên.
 
Lâm Xán lí nhí nói: “Em… không có.”
 
Khương Bảo hít một hơi thật sâu: “Vậy thì tốt! Chị nghĩ em cần một bác sĩ tâm lí, dĩ nhiên cả chị cũng cần, để chị xem rồi sắp xếp cho.”
 
Lâm Xán: “…”
 
Khương Bảo vừa xem cổ phiếu xong thì người giúp việc đi tới báo cho cô biết Tạ nhị thiếu gia đến thăm, đang đợi sẵn ở trong sảnh.
 
Khương Bảo: “Kêu hắn cút đi, tôi không muốn gặp.”
 
Mặc dù quan hệ giữa cô và Tạ Liệu Nguyên rất tốt, nhưng bây giờ cô không muốn tiếp bất kì thành viên nào của nhà họ Tạ, phiền lắm.
 
“Cậu ta nói mình đến là để xin lỗi Lâm tiểu thư, hôm nay không tiện thì để lần sau.” Người hầu nói tiếp.
 
Khương Bảo có chút ngờ vực, tên đó muốn gặp Lâm Xán làm gì?
 
Cô đột nhiên đổi ý, gặp một cái cũng không chết ai, vừa hay mình cũng có chuyện muốn hỏi hắn.
 
Tạ Liệu Nguyên muộn màng hiểu ra, hai người đó là chị em sinh đôi! Có thể giải thích tất cả mọi chuyện rồi!
 
Hèn gì Khương Bảo lại tín nhiệm người kia như vậy, cái gì cũng hỏi ý kiến đối phương.
 
Nhưng sao lừa đảo không nói rõ ra, việc gì phải vòng vo tam quốc như thế. Tạ Liệu Nguyên cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng bây giờ không lo nghĩ nhiều được, anh sốt ruột lắm rồi. 
 
Theo như hiểu biết của mình về Khương Bảo, mặc dù cô ấy không nói gì nhưng nhất định sẽ vạch ra ranh giới với mình. Đó là em gái cô ấy cơ mà.
 
Muốn lấy lòng Khương Bảo rất khó, cô ấy rất ít khi nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, không chịu ơn ai. Nhưng nếu là đi đắc tội người khác thì khỏi phải nói.
 
Tại sao mình lại thấy Lâm Xán rất giống Khương Bảo nhỉ, quái thật, chẳng lẽ vì hai người là sinh đôi sao?
 
Tạ Liệu Nguyên biết bây giờ Khương Bảo không muốn gặp mình nên đã chọn cách thông qua “Lâm Xán” để xoa dịu mối quan hệ.
 
Nhưng anh làm sao mà đoán được Lâm Xán bây giờ lại chính là Khương Bảo.
 
Khương Bảo xỏ dép đi xuống lầu, sau khi ngồi xuống, trước khi Tạ Liệu Nguyên kịp nói ra những lời mà anh đã ấp ủ rất lâu, cô đã tiên hạ thủ vi cường.
 
“Nếu định nói xin lỗi thì chi bằng anh hãy kêu bác trai tăng mức tiền bồi thường lên đi, xin lỗi không không có thành ý, tôi không muốn nghe, anh đừng nói làm gì.” 
 
Tạ Liệu Nguyên bị ăn chửi: “…”
 
Khương Bảo: “Con trai thứ của Tạ gia thân thể cường tráng có thể khống chế con gái dễ như trở bàn tay, con trai cả sử dụng điêu luyện hoá học cấp cao, hai anh em đúng là văn võ song toàn. Bác Tạ lại còn là người có tấm lòng cao thượng. Cả nhà toàn những người đàn ông xuất chúng.”
 
Cô vẫn chưa quên chuyện đối phương hai lần túm đỏ cả cổ tay mình, ghi thù cả rồi.
 
Tạ Liệu Nguyên: “…”
 
Giọng điệu nói chuyện như đúc cùng một lò với Khương Bảo.
 
Nhưng vẫn có điểm khác biệt. Vẻ ngoài của Khương Bảo vốn đã tạo cảm giác xa cách, tràn đầy khí chất đại tiểu thư lạnh lùng kiêu ngạo.
 
Nhưng khuôn mặt như hoa nhỏ của Lâm Xán cho dù có nói chuyện bằng giọng điệu giận dữ đi nữa thì cũng chỉ như mèo con nhe nanh mà thôi.
 
Đi lừa học sinh cấp 3 còn được, chứ trước mặt người lõi đời thì có hơi phô trương thanh thế.
 

Nhìn bộ dạng cô tức giận đùng đùng, Tạ Liệu Nguyên cũng chẳng cảm thấy có gì đáng sợ, anh nhịn không được mà cong khoé miệng.
 
Khương Bảo trừng đối phương, tức đến tận đỉnh đầu: “Ạnh còn cười nữa à? Đồ đạo đức giả! Anh cứ đợi mà xem đi.”
 
Tạ Liệu Nguyên thoải mái nói: “Bị cô phát hiện tôi là đồ đạo đức giả rồi, nhưng cô tính làm gì tôi đây, lại đạp tôi một cái à? Tất nhiên thế cũng được, dù sao tôi đến đây là để xin lỗi mà.”
 
Khương Bảo không thể lại đi đạp cho hắn một cái được, cô phát hiện mình thật sự hết cách xử lí với những tên lưu manh.
 
“Không thèm nói chuyện với anh, anh đưa thông tin liên lạc của Hứa Lâm cho tôi.”
 
Tạ Liệu nguyên: “Không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Chuyện đó là tôi không đúng.”
 
Lúc đó anh cảm thấy Khương Bảo quá bất thường nên mới mời Hứa Lâm, sau đấy ngày hôm đó quỹ của anh bị đánh úp, lỗ mất 20 triệu bị sạc cho một trận… không có sau đó nữa.
 
Anh bị lỗ tiền chắc chắn Khương Bảo cũng gặp tổn thất, nhưng đối phương chắc chắn sẽ ghi giấy tính lên hết đầu mình.
 
Khương Bảo: “Ai nói tới anh? Chỉ là tôi có chút chuyện muốn tư vấn bà ta.”
 
Tạ Liệu Nguyên thầm than thở, bà chị này đi nhờ người khác mà còn thái độ như thế?  Cô gái này hung dữ tới nỗi thiếu điều viết luôn lên mặt câu “Tôi không phải dạng vừa”.
 
“Được, nhưng chúng ta add friend trước đã tôi mới đưa danh thiếp bà ấy cho cô.”
 
Khương Bảo lấy điện thoại ra, hai người add nhau trên Wechat, đến lúc đối phương đưa mình danh thiếp cô mới hài lòng chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
 
Lúc này Tạ Liệu Nguyên mới vỡ lẽ, thì ra cô gái này vì muốn có được thông tin liên lạc với Hứa Lâm nên mới tiện thể châm chọc mình mà thôi. 
 
“Con gái con đứa dữ dằn thế là không hay đâu, phải sửa tính sửa nết đi.”
 
Khương Bảo mỉm cười: “Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại nói chuyện với anh kiểu này?”
 
Tạ Liệu Nguyên: “…”
 
Khương Bảo không để ý đến anh, quay người lên lầu được nửa chừng thì ngừng lại, sau đó nói với Alva đứng bên cạnh, tống tên này đi cho tôi.
 
Cô không cần đích thân đi đạp cũng có thể xử lí hắn.
 
“Vâng thưa tiểu thư.” Alva chỉ nhận lệnh chứ không hỏi lí do.
 
Tạ Liệu Nguyên thầm nghĩ dù sao mình cũng là khách, chắc không đến nỗi làm tới mức này, nhưng người đàn ông cao to kia đã nhanh chóng đi về phía anh.
 
Anh không kịp nghĩ nhiều, vì để tránh bị tẩn đành đứng dậy nhếch nhác lui ra cổng.
 
Lâm Xán còn lợi hại hơn cả Khương Bảo, mặc dù xuất thân không cao… lại cũng chỉ mới được nhận về không lâu, nhưng năng lực thích nghi vô cùng mạnh.
 
Anh đương nhiên không biết đây là Khương Bảo của 4 năm sau.
 
Tạ Liệu Nguyên lùi ra sau vài bước đứng không vững, có người ở phía sau vỗ vào vai anh.
 
Anh lo lắng quay lại nhìn, nhận ra là Khương Hạo Tranh, nhất thời đứng đực tại chỗ.
 
Khương Hạo Tranh vừa về sau khi làm xong việc, anh bảnh bao đứng đó, mỉm cười nhìn đối phương: “Chạy vội thế, làm chuyện xấu gì à?”
 
Tạ Liệu Nguyên: “Không có, ngài hiểu lầm rồi Khương tổng, tôi đến là để xin lỗi.”
 
“Thế à, tôi còn tưởng cậu đang bắt nạt em gái tôi chứ, đừng làm thế biết chưa?” Giọng điệu Khương Hạo Tranh nhàn nhạt, nhưng ý tứ cảnh cáo trong lời nói rất rõ ràng.
 
Tạ Liệu Nguyên: “… Dĩ nhiên là không rồi.”
 
Khương Hạo Tranh vỗ mạnh lên vai đối phương một cái, không nói không rằng đi vào phòng khách.
 
“…”
 
Tạ Liệu Nguyên trở về xe của mình, vài phút sau anh đập mạnh vào vô lăng.
 
Người nhà này mới là sóng sau xô sóng trước, xét ra thì Khương Bảo nhiều năm không gặp vẫn còn đỡ chán.
 
Đúng là hoang đường.
_______
 
Khương Bảo tán gẫu vài câu với Hứa Lâm trên Wechat, sau đó trực tiếp gọi điện giải thích ngắn gọn tình hình.
 

Cô và Lâm Xán cần được tư vấn tâm lí.
 
Ngành nghề nào cũng có lĩnh vực riêng, đi tìm chuyên gia có thể giúp giải quyết vấn đề hiệu quả hơn.
 
Khương Bảo không cảm thấy mình có vấn đề gì to tát, cô chỉ muốn đi cùng Lâm Xán để trấn an đối phương bình tĩnh một chút.
 
Sức kiên nhẫn của cô sắp bị bào mòn hết rồi, cho nên hi vọng chuyên gia như Hứa Lâm có thể giúp Lâm Xán tỉnh táo lại.
 
Như thế cả hai người đều vui. Anh hai cô liếc mắt đã nhận ra, sớm muộn gì có thể cũng bị người khác phát hiện sơ hở.
 
Đây là chuyện bí mật, Khương Bảo và Lâm Xán đã quy ước với nhau chỉ được dùng điện thoại bàn để gọi cho bác sĩ tâm lí.
 
Tư vấn qua điện thoại sẽ không nhìn thấy được mặt ai, không lo bị lộ tẩy.
 
…. Hứa Lâm rút ra được rằng tuy là chị em sinh đôi, nhưng tính cách của hai người lại rất khác nhau.
 
Cô chị là người mắc chứng khuyết thiếu cảm xúc điển hình, nghĩa là sự thiếu hụt khả năng phản ứng cảm xúc phù hợp với các kích thích khác nhau, nói đơn giản là không biết quan tâm người khác, rất khó tin tưởng ai, luôn mang thái độ hoài nghi đối với hầu hết sự vật sự việc, không biết rung động. 
 
Nhưng cô ấy có thể nhận thức được vấn đề của mình vậy thì chứng tỏ vấn đề không lớn.
 
Hứa Lâm xem qua profile của cô chị, xuất sắc đến nỗi cả người thành công trong mắt người khác như mình cũng cảm thấy nể phục.
 
Rất nhiều thiên tài đều có vấn đề về phương diện tinh thần, cô gái này cũng không ngoại lệ, quan trọng là khi nói chuyện với cô chị bà sẽ quên luôn tuổi của đối phương.
 
Đối phương rõ ràng đã có tìm hiểu, không phải bà là người đưa ra lời khuyên mà là hai người cùng nhau… thảo luận.
 
Cho nên dù có để mặc vấn đề của cô chị thì cũng không lo chuyện gì xảy ra.
 
Đối phương có IQ cao, xuất phát điểm tốt, cho nên không có vấn đề gì, có điều người xung quanh cô phải cực một xíu.
 
… Nhưng cô em thì lại bị trầm cảm và chứng sợ xã hội, cần phải tiến hành công tác tâm lí.
 
Hứa Lâm rất bất ngờ, kiểu gia đình giàu có thế này lại trở thành vấn đề cho hai chị em.
 
Việc bọn họ đi gặp bác sĩ tâm lí truyền ra ngoài thì không hay. Khương Bảo có bóng gió uy hiếp bà phải giữ bí mật. Hứa Lâm cũng bó tay, thể hiện rằng bà còn có đạo đức nghề nghiệp.
 
Đồng thời cũng phải cảm thán, cô chị đúng là ghê gớm.
________
 
Tạ Liệu Nguyên nghĩ về chuyện ban sáng là thấy cạn lời, đây là lần đầu tiên anh bị đối xử như thế, nhưng còn Lâm Xán tìm Hứa Lâm để làm gì?
 
Cô ta có bệnh? Hay là Khương Bảo có vấn đề?
 
Tạ Liệu Nguyên đoán không nổi nên trực tiếp gọi hỏi Hứa Lâm.
 
Hứa Lâm nói mình không thể tiết lộ những thông tin liên quan, thế là Tạ Liệu liền hiểu được, trong hai chị em họ chắc chắn có một người cần tư vấn đối phương.
 
Có rất ít khả năng là Khương Bảo, vậy là Lâm Xán rồi… Dù sao Tạ Liệu Nguyên chỉ nghĩ rằng đối phương có thể mắc chứng cáu kỉnh.
 
Thái độ với mình không được hoà nhã lắm.
 
Hôm nay Khương Bảo vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, Tạ Liệu Nguyên suy nghĩ mình nhất thiết phải hoà hợp được với Lâm Xán, dù sao đó cũng là em gái của Khương Bảo.
 
Anh đắn đo hồi lâu, đại nhân không chấp tiểu nhân, quyết định gửi tin nhắn Wechat cho cô: Tôi cảm thấy mình cần nói một lời xin lỗi.
 
Tin vừa được gửi lập tức được nhắn lại.
 
“Bạn không phải bạn bè của đối phương, xin hãy gửi lời mời kết bạn trước, sau khi đối phương chấp nhận mới có thể trò chuyện.”
 
Tạ Liệu Nguyên: “…?”
 
Anh do dự vài phút, quyết định nhấn gửi lời mời kết bạn.
 
Khi có thông báo từ chối kết bạn Wechat sẽ gửi thông báo tới. Nhưng thẳng đến lúc đi ngủ, Tạ Liệu Nguyên vẫn chưa nhận được câu trả lời.
 
Hoàn toàn không thấy tăm hơi gì về tin xác nhận lời mời.
 
Anh tức tới nỗi cười thành tiếng, bà cô Lâm Xán này cũng thật là ghê gớm.
 
Đàn ông đều thích con gái đẹp, nhưng so với những cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, anh lại càng bị thu hút bởi những người có cá tính mạnh, cho nên mới vừa yêu thầm Khương Bảo, vừa hoài nghi mình đang tự làm tình làm tội bản thân.
 
Nếu đối phương là kiểu điềm đạm yếu mềm, Tạ Liệu Nguyên sẽ chẳng ngó ngàng gì tới, mặc dù bây giờ anh những muốn xỉu ngang tới nơi nhưng lại có cái nhìn rất tốt về “Lâm Xán”.
________
 
Khương Bảo không rảnh quan tâm đến trái tim thiếu nam của người kia, khó khăn lắm mới ổn định được, trong đầu của cô chỉ có chuyện học hành! Mục tiêu chính là thi được hạng nhất!
 
Lục Mẫn liệt kê cho cô một vài tài liệu bên ngoài và phim tài liệu lịch sử Trung Quốc bởi suy cho cùng ngôn ngữ chính là phương tiện truyền đạt của văn hoá.
 
Trước khi ngủ Khương Bảo nằm trên giường coi phim tài liệu, cô cảm thấy rất thú vị. Phải biết rằng Mĩ là quốc gia không có lịch sử, từ khi kiến quốc đến nay mới hơn 200 năm. 
 
Lục Mẫn là người rất có thẩm mĩ, phần trang phục, âm nhạc và lồng tiếng của bộ phim tài liệu này đều rất xuất sắc. Bắt đầu kể từ thời Hán Vũ Đế, âm thanh rủ rỉ êm tai, không hề khô khan chút nào.
 
Trước đây Khương Bảo chỉ thích khoa học, không thích lịch sử.
 
Khương Bảo không có hứng thú với các chính trị gia, nhưng cô vô cùng thích các nhà văn thời Đường và Tống! Cô cho rằng con người bọn họ rất thu hút!
 
Đợi đến lúc xem xong cô cũng cảm thấy buồn ngủ rồi, bây giờ đã là 3 giờ sáng, Khương Bảo vội đặt máy tính bảng xuống đi ngủ.
_______
 
Sáng hôm sau, Khương Bảo dậy muộn hơn mọi khi, lúc đến trường cô còn ngủ một giấc trên xe.
 
Lần này Lâm Xán xin nghỉ 3 ngày, cả lớp đều đồn cô đã thôi học, ngay cả giáo viên các môn cũng tin luôn, họ cảm thấy rất đáng tiếc.
 
Dẫu sao cũng thông minh như vậy mà.
 
Thân là giáo viên chủ nhiệm Vương San rất áp lực, trưởng khoa đã tìm gặp cô nói chuyện, đối phương nói Lâm Xán là một học sinh rất ưu tú, có thể làm tấm gương tốt cho những em khác, nhất định phải giữ lại.
 
Tấm gương gì gì đó thì dẹp đi… Học sinh nào mà cũng như thế chắc mình những tức chết.
 
Mặc dù trong điện thoại con bé nói là tạm thời không có suy nghĩ thôi học, nhưng Vương San vẫn đứng ngồi không yên.
 
Hôm nay là ngày Lâm Xán hứa đi học lại, cô đã đứng đợi sẵn trên hành lang.
Nhìn thấy người tới, trái tim đang treo lơ lửng của Vương San cuối cùng cũng được đặt xuống, cô cười nói: “Em Lâm Xán.”
 
Khương Bảo gật đầu, đáp lời chào của đối phương, “Cô Vương.”
 
Vương San chờ mấy giây, không thể không nhắc nhở đối phương, “Chẳng lẽ em không có gì để nói sao?”
 
Khương Bảo nghĩ nghĩ, chắc biết phải nói gì, cô do dự nói: “Chào buổi sáng… cô ăn sáng chưa?”
 
Cô hay nghe người ta chào hỏi nhau như vậy trên đường, bây giờ chắc cô chủ nhiệm đã vừa lòng rồi.
 
Bác sĩ cũng đã nói cô không nên quá lạnh nhạc với người khác.
 
Khương Bảo làm xong quy trình thì đi thẳng vào trong lớp, không định nói thêm câu nào.
 
Vương San: “…”
 
Con bé này chẳng thay đổi chút nào! Mặc dù không vô lễ nhưng lại làm người khác tức anh ách.
 
Mình mà đi so đo chẳng phải là chuyện bé xé ra to sao. Hơn nữa con bé cũng không thấy áy náy mà còn nhìn mình như bị điên… thật là đau lòng.
 
Sao con bé có thể cứng như vậy nhỉ?
_______
 
Buổi trưa tan học, Khương Bảo đi căn-tin ăn cơm.
 
Cô vừa mới ăn được một miếng đã có người tới ngồi phía đối diện.
 
Là Cố Thời và Lục Mẫn, cùng với hai nam sinh khác mà cô không quen.
 
“Mấy hôm rày không thấy cậu trong trường đó nha, sao thế, hôm nay cơm căn-tin ngon nên đến ăn hả?” Cố Thời nhún vai hỏi.
 
Khương Bảo nghiêm chỉnh nói: “Vẫn dở như trước thôi, nhưng tôi có thể chịu được, đây có là gì.”
 
Những người khác: “…”
 
Cố Thời phá lên cười: “Cậu đúng là có khiếu hài hước bẩm sinh đó Lâm Xán! Nói đùa mà mặt vẫn nghiêm túc, đỉnh thật đó.”
 
Lục Mẫn lấy một hộp bánh ngọt ra từ trong ba lô, sau đó mở ra đẩy đến trước mặt Lâm Xán, “Vậy thì cậu ăn cái này đi.”
 
“Không ngờ cậu còn trữ cả đồ ăn vặt đến trường đấy Lục Mẫn? Má ơi, sao cậu không lấy ra sơm sớm đi.” Cố Thời vừa la vừa thò móng ra nhưng đã bị người ta đập vào tay.
 
Lục Mẫn: “Cậu ăn cơm là được rồi.”
 
Hộp điểm tâm tinh xảo này không lấy đâu ra nhiều, chỉ có 4 miếng với các vị khác nhau.
 
Khương Bảo rất muốn ăn, nhưng nghĩ tới bài học lần trước là cô lại rén không dám tuỳ tiện ăn đồ người khác đưa riêng cho mình nữa.
 

Khương Bảo cảnh giác hỏi: “Sao cậu lại cho tôi ăn?”
 
Lục Mẫn đơ người, nói: “Cảm ơn cậu lần trước mời tôi uống cà phê.”
 
Những người ngồi đó đều trừng muốn rớt con mắt, hai người này đi cà phê riêng lúc nào vậy!
 
Khương Bảo: “Động cơ nghe cũng thuyết phục, vậy cậu ăn thử một miếng trước để chứng minh không có vấn đề gì đi, ừm, cậu ăn cái màu xanh ở giữa ấy.”
 
Lục Mẫn chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn lấy tay nhón một miếng cho vào mồm.
 
Những người khác: “…?”
 
Mắc cười chính là bà này đang muốn cho Lục Mẫn ăn mà cái cớ có vụng quá rồi không? Hổng lẽ còn có độc hả má?
 
Hay là đang show ân ái?
 
Khương Bảo quan sát 2 phút, chắc chắn không có vấn đề gì mới nhận lấy hộp bánh ngọt, nói hai tiếng “cảm ơn” rồi ăn.
 
Cô ăn ngồi đi đứng thế nào là có chuyên gia dạy hết, hiển nhiên không thể chê vào đâu được, ăn uống cũng phải đẹp mắt.
 
Cố Thời cảm thấy đắng lòng, hai người này đang làm trò gì đấy? Quan hệ trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào?
 
Khương Bảo ăn liền luôn ba miếng còn lại, từ mùi vị có thể đoán ra được món này không hề rẻ, nhưng mà rất ngon.
 
Cô lấy điện thoại từ cái túi trên người ra: “Cậu kiểm tra Wechat thử coi Lục Mẫn.”
 
Lục Mẫn có hơi khó hiểu, mấy tên con trai khác cũng không kém phần hoang mang, có gì không thể nói trước mặt mà phải gửi Wechat dạ?
 
Hai người khả nghi lắm rồi đấy!
 
Hổng lẽ là thả thính, nghĩ thế mấy người khác cũng rần rần kéo tới hóng hớt.
Trong lòng Lục Mẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên, cậu hỏi: “Tôi có thể cho người khác xem không?”
 
Khương Bảo: “Sao không?”
 
Lục Mẫn cúi đầu mở Wechat ra, giây tiếp theo cả khuôn mặt đều cứng ngắc.
 
Mấy người khác cũng mắt tròn mắt dẹt theo luôn, Cố Thời lộ vẻ không thể tin nhìn Khương Bảo.
 
“Sao cậu đưa tiền cho cậu ấy? Chục trăm ngàn vạn… Cậu đưa Lục Mẫn những 10 vạn? Má của con ơi!”
 
Khương Bảo nhìn Lục Mẫn: “Cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi ôn tập môn văn ở quán cà phê, cậu còn giỏi hơn cả cái ông chuyên gia kia nhiều, những sách mà cậu giới thiệu đều rất phù hợp, điểm tâm hôm nay cũng thật ngon, có thể cảm nhận được thành ý. Mặc dù số tiền tôi đưa cao hơn giá thị trường một chút nhưng những gì cậu bỏ ra xứng đáng nhận được sự công nhận, cậu không cần khách sáo, cứ nhận lấy đi.”
 
Lục Mẫn: “…”
 
Những người khác: “…”
 
Ai không biết còn tưởng đây là đại hội tuyên dương nhân viên.
 
Cố Thời khẽ nói: “Đậu, hai cậu hẹn nhau đi cà phê để học bài à, đúng là người phàm trần không hiểu được mấy đứa học bá, thôi tôi xin phép không ghen tị với cậu nữa… Lão Lục à.”
 
Ai mà ngờ Lục Mẫn cũng có ngày bị người khác dùng tiền quật, đối phương lại còn hào phóng như thế, diễn biến này li kì quá! 
 
Lục Mẫn cứng ngắc nói: “Tôi không nhận đâu.”
 
Cậu đương nhiên có nghĩ hành động hồi nãy của Lâm Xán là đang… với mình, nếu thật sự là như thế thì cậu mừng còn không kịp.
 
Cho đến khi đối phương chuyển khoản cho mình 10 vạn mới hoàn toàn tỉnh mộng.
 
“Hay là cậu thấy dùng Wechat không tiện? Lần sau tôi đưa chi phiếu cho cậu cũng được.”  Khương Bảo đứng dậy về lớp, đột nhiên nhớ tới lời dặn của bác sĩ.
 
Lúc công nhận người khác phải mỉm cười, đừng làm mặt lạnh.
 
Khương Bảo xoay người lại nở nụ cười, thật lòng khen ngợi: “Bạn học Lục Mẫn cậu đúng là một người tốt, hi vọng sau này chúng ta có thể thường xuyên trao đổi với nhau.”
 
“…”
 
Đợi đến khi Khương Bảo ra khỏi căn-tin, mọi người mới lấy lại tinh thần.
 
Cố Thời cảm thấy đây chính là liên hoàn đả kích, cuối cùng còn phát cho một tấm thẻ người tốt cực xin.
 
Nhìn đi, Lục Mẫn cũng phải câm nín luôn.
 
Cái giọng có khác gì lãnh đạo đang cố tỏ ra thân thiện khen ngợi cấp dưới không… Chuyện gì thế này?
 
Trời đất! Lâm Xán đâu phải là có khiếu hài hước bẩm sinh, có mà xấu xa bẩm sinh thì có!
 
Quan trọng là cô nàng còn chẳng cảm thấy gì hết!
 
Bà chị này không có tim, chỉ có tiền.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.