Khế Ước Hào Môn

Chương 386: Tình cảm anh đã trao đi, không bao giờ có chuyện lấy lại!




Nhưng cô không nói gì.
Bả vai thon gầy tiếp xúc với không khí lạnh lẽo không ngừng run rẩy. Cô đang nắm ngón tay của anh thật chặt, có chết cũng không chịu buông ra. Nhưng ngay thời điểm anh bật ra câu hỏi đó đã làm cô chấn động. Cô không dám nắm lấy tay anh nữa, muốn lùi lại phía sau. Bàn tay lại bị anh nắm chặt lấy, đôi mắt đỏ ngầu sâu thẳm nhìn cô chăm chú, anh chính là muốn nghe đáp án.
Hàng lông mi cong dài ướt đẫm nước mắt, không thể nói lên lời.
Tay anh và cô nắm chặt lấy nhau, chiếc nhẫn kim cương siết lấy ngón tay cô, cũng siết chặt trái tim cô! Hàng lông mi thật dài nâng lên, đôi mắt trong veo đó cũng đỏ lựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đầy sự tuyệt vọng, run giọng nói: "Xin lỗi anh."
Ba chữ nhẹ nhàng ngắn gọn, lập tức quật mạnh vào trái tim của Thượng Quan Hạo!
Anh mím môi, đôi mắt đen láy hiện lên tia sáng khiến người khác ngạt thở.
"Thượng Quan Hạo, em xin lỗi." Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, cô run giọng nói: "Đã phát sinh..."
Giữa bọn họ, đã phát sinh.
Trong giây phút đó, Thượng Quan Hạo cảm thấy giống như bầu trời phía trên đỉnh đầu đang sụp đổ. Tai anh ù đi, đôi mắt vằn đầy tơ máu run rẩy. Trong khoang ngực trái ập đến một trận đau đớn đến tê liệt, đau đến mức anh sắp không thở được nữa.
Bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng bao trùm căn phòng.
Thượng Quan Hạo nhìn cô, nhìn thật lâu, đôi mắt sâu thẳm như biển giống như đang muốn nhìn sâu vào trái tim cô. Khuôn mặt tuấn dật tái nhợt khiến người khác run sợ, anh nhìn chăm chú, hơi thở mong manh, giọng nói trầm thấp vang lên hỏi cô một câu: "Em có yêu anh thật lòng không?"
Bàn tay chậm rãi nâng lên, giữ lấy khuôn mặt cô nhìn thật kỹ, có sự thương tiếc xuyên thấu tâm can.
Đôi môi mỏng của anh tái nhợt, trong đôi mắt chỉ còn lại sự cô đơn và tuyệt vọng, giọng nói hơi run run, vô cùng trầm thấp nhưng vẫn cố chấp hỏi cô: "Tần Mộc Ngữ, em thật sự yêu anh sao? Nếu như em yêu anh, thì hãy nói cho anh biết tại sao chuyện đó lại có thể xảy ra?" Tròng mắt anh đỏ ngầu hơi ướt át, " Vì sao em có thể để chuyện đó xảy ra?"
Mấy chữ cuối cùng, anh nói thật nhẹ giống như làn sương mù, chỉ còn chút khí lực nhưng không thể phát ra được thanh âm nào.
Anh giống như người đang tuyệt vọng muốn biết được đáp án, biết rõ là không thể có được nhưng vẫn cứ cố chấp.
Trái tim của anh đau đớn.
Đau đớn giống như bị dao cắt.
Thượng Quan Hạo nhắm chặt mắt, giữ lấy khuôn mặt cô, tựa trán mình vào trán cô, kìm nén tất cả cảm xúc. Anh biết lúc này có lẽ anh đang làm sai, anh biết có lẽ trái tim cô đã sớm máu chảy đầm đìa, bây giờ lại bị anh đâm thêm mấy nhát! Thế anh không khống chế nổi.
Anh không biết phải trút giận vào đâu.
Lại càng không có cách nào xoá bỏ hoàn toàn những chuyện đã xảy ra, anh cũng không thể tẩy sạch dấu vết của người đàn ông khác trên người cô!
Giống như là hồi sóng to gió lớn mang theo sự đau đớn kịch liệt, nghiền nát trái tim anh.
"Nói cho anh biết vì sao lại xảy ra chuyện hôm qua, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Anh khàn giọng hỏi.
Tần Mộc Ngữ vẫn còn đắm chìm trong câu hỏi vừa nãy của anh, lông mi dài run rẩy, cánh tay mảnh khảnh yếu ớt buông thõng hai bên người không ngừng run rẩy. Hơi thở của cô mỏng manh, giống như bị mưa cơn mưa lớn xối qua không còn chút sức sống.
Hồi lâu sau cô mới hoàn hồn, dùng chút lý trí còn sót lại để suy nghĩ về những câu hỏi của anh, cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt dàn dụa nước mắt lạnh buốt, hốc mặt hơi phiếm hồng, giọng nói khàn khàn: "Em cũng không biết vì sao. Em nhớ em và anh ta tới nhà hàng Trung Quốc bên cạnh khu chung cư, em kéo đàn violin, em không nhớ ra là em đã ăn gì, nhưng em nhớ rõ anh ta có gì đó không đúng, em cũng bắt đầu thấy là lạ." Hàm răng của cô cắn chặt cánh môi đỏ bừng đến bật máu, run giọng nói: "Em nói với anh ta rằng bọn em bị bỏ thuốc nhưng em không thể phản kháng lại được, cả người không còn chút sức lực nào."
Bả vai gầy guộc của cô run lên, đầu vô lực chậm rãi cúi xuống, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào run rẩy nói: "Em đã nghĩ đến việc phải gọi cho anh, nhưng em bấm số mãi mà vẫn không đúng."
Sau đó cô ngất lịm đi trong xe, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Lúc tỉnh lại lần nữa cô đã ở một nơi xa lạ, đang ở vòng tay của người khác.
Khoảnh khắc đó khiến cô chấn động và đau lòng, dường như không có bất cứ nỗi đau nào trên cõi đời này có thể so sánh được. Như thể hạnh phúc nửa đời khó khăn lắm mới nắm giữ được trong lòng bàn tay, đột nhiên lại tan vỡ, vỡ vụn không thể hàn gắn lại.
____Ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng của cô?
Cả người Thượng Quan Hạo run lên một cái, tơ máu trong mắt càng thêm dày đặc.
Nước mắt của cô suýt nữa làm anh bị bỏng.
Vì vậy tối hôm qua khi anh gọi điện thoại tới người tắt máy không phải là cô.
Vì vậy tin nhắn anh nhận được lúc nửa đêm và cả tấm ảnh, không phải là do cô gửi!
Mọi thứ giống như màn sương mù u tối trước khi bình minh lên, anh bận rộn đến bù đầu trở nên choáng váng. Tất cả cảm xúc của anh bị dăm ba câu nói đó điều khiển. Ngay lúc cô gặp nguy hiểm cần sự giúp đỡ, mà anh thì lại không nhận ra kịp thời.
Hơi lạnh trong không khí vây quanh anh khiến anh rùng mình một cái.
Bàn tay không còn chút sức lực chống lên ghế sofa mới có thể ổn định thân thể đang lảo đảo. Thượng Quan Hạo giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt sâu thẳm cẩn thận nhìn khuôn mặt cô, một nỗi đau đớn nhẹ lướt qua đôi mắt anh!
Lúc này anh mới phát hiện tay chân của cô lạnh buốt, trong ánh sáng mờ ảo anh nhìn thấy những giọt nước mắt của cô trượt xuống cằm, tích tụ lại từng giọt một.
Hai tay duỗi ra, Thượng Quan Hạo run rẩy ôm chặt cô, run giọng nói: "Thật xin lỗi."
Đôi mắt sâu thẳm của anh đầy sự đau đớn và bất lực, cánh môi mỏng khẽ run áp lên gò má lạnh buốt của cô, sợi tóc mềm mại rũ xuống trán cô, giọng anh khàn khàn không ngừng lặp lại; "Mộc Ngữ, xin lỗi em."
Những ngón tay của anh siết chặt lại, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, run rẩy, giống như muốn xé toạc thứ gì đó.
Anh cứ lặp đi lặp lại, giọng nói ngày càng khàn đi, mỗi lần lại trầm đi một chút. Anh không thể dùng lời nói để diễn tả loại hối hận này, anh cũng không thể tưởng tượng nổi lúc anh ngồi trên ghế sofa đau lòng đến chết lặng trong nhiều giờ thì lúc đó cô đã phải trải qua những chuyện gì!
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đã mất đi chút huyết sắc cuối cùng.
Nhưng trong vòng tay đã có phản ứng lại.
Tần Mộc Ngữ lẳng lặng nghe anh nói từng câu xin lỗi, lẳng lặng cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của anh. Cô có thể nghe ra sự hối hận trong giọng nói khàn đặc của anh, giống như hơi ấm của ngày cuối được sống bao trùm cô.
Một giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ đôi mắt trong veo của cô, nhỏ xuống cánh tay anh.
Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi cong dàu che dấu hết tất cả bi thương. Cô im lặng, kìm nén tất cả cảm xúc, cánh môi đỏ bừng nhẹ nhàng nói ra một câu: "Thượng Quan Hạo, em yêu anh."
Người đàn ông đang ôm cô cả người đều run lên.
Nụ cười yếu ớt đẹp đẽ nhưng buồn bã nở rộ trên mặt cô, giọng nói cô khàn khàn: "Nhưng em xin lỗi, em đã không còn trong sạch."
Ngón tay thon dài run rẩy chậm rãi kéo cánh tay anh đang ôm chặt cô ra, nhẹ nhàng từ từ di chuyển đến tay trái của mình, ở trên ngón tay là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh toả ra áng hào quang sáng chói. Đây là chiếc nhẫn anh đã tự tay đeo lên cho cô trong bữa tiệc trước mắt tất cả trưởng bối trong gia đình.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo hoàn toàn biến đổi.
Động tác của cô quá mức rõ ràng, dường như anh đã đoán được cô định làm gì.
Khoảnh khắc cô tháo chiếc nhẫn ra, tay anh nắm chặt tay cô, ngăn không cho cô tiếp tục hành động đó!
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô thật lâu, bên trong đầy tơ máu, tâm trạng của anh đang rất căng thẳng!
"Em muốn làm gì?" Anh lạnh lùng nghiến răng hỏi.
Hàng lông mi cong dài của cô bị nước mắt làm cho ướt đẫm, không thể nói nên lời.
"Tháo chiếc nhẫn anh đã trao cho em để nói cho anh biết rằng mọi thứ trước đây không tính là gì, hãy quên hết đi, có đúng không?" Đôi mắt anh càng thêm đỏ, giọng nói trầm thấp chậm rãi, từng chữ như đang rỉ máu.
Giọng nói của cô nghẹn lại trong cổ họng.
Nụ cười yếu ớt đầy mỉa mai hiện lên khoá miệng, trên trán Thượng Quan Hạo nổi gân xanh, trong đôi mắt đỏ ngầu dâng lên một lớp sương mù, giọng nói anh khàn đặc: "Nhưng mà Tần Mộc Ngữ chẳng lẽ em không biết sao, những thứ mà Thượng Quan Hạo anh đã cho đi, tình cảm mà anh đã bỏ ra, cho đến bây giờ chưa từng có chuyện thu hồi lại!!"
Anh trở nên mất khống chế.
Lúc nhìn thấy cô và Ngự Phong Trì quần áo không ngay ngắn ở cùng một chỗ với nhau trong biệt thự Ngự gia anh không hề mất khống chế. Anh dẫn cô về nhà, nghe chính miệng cô nói hai người họ đã phát sinh quan hệ anh cũng không mất khống chế!! Nhưng ngay khoảnh khắc cô muốn tháo chiếc nhẫn ra, tất cả lý trí anh cố gắng duy trì hơn hai mươi năm qua đều biến thành vô dụng, cuối cùng không thể kìm nén được nữa mà bộc phát ra!
Trong đôi mắt đỏ ngầu của anh mờ mịt, giữ lấy người cô kéo mạnh ra khỏi ghế sofa, không bận tâm hơn phân nửa người cô đang trần trụi mà ôm cô vào lòng, nhìn thẳng khuôn mặt cô, run giọng nói: "Tình yêu là gì? Em nói cho anh biết tình yêu là gì? Rốt cuộc em nghĩ anh muốn gì ở em? Thân thể em hay là trái tim em? Tần Mộc Ngữ, trả lời anh!"
Cô giống như một con thuyền nhỏ, dập dềnh trong cơn sóng lớn mà anh tạo ra, cô sắp bị quật ngã, nước mắt chảy dọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô không thể đứng vững được, nghẹn ngào run run gọi tên anh: "Thượng Quan Hạo."
Hơi nước trong đôi mắt đỏ ngầu của Thượng Quan Hạo ngày càng nhiều thêm, lại cố nở một nụ cười lạnh, hơi thở của anh gần sát mặt cô: "Em còn nhớ anh đã là những gì với em không? Chính tay anh đã tổn thương em, liều mạng mới có thể đuổi kịp bước chân em, em nói cho anh biết đi phải làm thế nào em mới có thể bỏ qua tất cả!! Tần Mộc Ngữ, anh không thể làm được, anh không thể sống mà không có em! Em biến thành bộ dạng gì anh cũng muốn, cho dù em có biến thành quỷ anh cũng không bận tâm."
Nói xong anh liền hung hăng hôn lên khoé môi cô, nước mắt làm hàng lông mi của Tần Mộc Ngữ ướt nhẹp, trên khuôn mặt nhỏ là vẻ thê lương, khi đôi môi của anh lướt qua cô tuyệt vọng thốt lên: "Thượng Quan Hạo."
Hai người dây dưa tại chỗ, giống như là kiếp nạn của cuộc đời không thể tránh khỏi chỉ có thể liều mạng dây dưa với nhau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy nước mắt, thậm chí khi anh chạm vào đầu lưỡi cô đều là vị mặn chát, đôi môi của anh mạnh mẽ xâm chiếm, truyền cho cô cảm giác ấm áp và tình yêu thương mãnh liệt anh giành cho cô.
Lảo đảo hai người đều ngã xuống ghế sofa, anh đè lên người cô, hôn sâu đến mức cô không thể nói nên lời.
Tiếng thở dốc mang theo sự tuyệt vọng vang lên trong căn phòng mịt mờ.
Thượng Quan Hạo cắn môi cô, trong đôi mắt sâu thẳm đỏ ngầu là sự đau đớn, giữ chặt năm ngón tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn; "Không cho phép em tháo nhẫn ra, hứa với anh cả đời này sẽ không tháo nó ra!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.