Sau chương này sóng gió lại nổi lên nha mọi người ơi 😭😭😭
———————————————————————
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, cảm thấy mọi thứ trước mắt tối đen lại, ngà ngà say, cơ thể mềm nhũn ra, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, cô vô thức muốn tìn số điện thoại của Quan Hạo trong danh bạ. Nhưng đột nhiên cô quên mất mình lưu tên anh là gì, tìm đi tìm lại trong hỗn loạn.
"Anh ăn no rồi sao? Chúng ta có thể đi hay không?" Cô hơi hoảng loạn, nhẹ giọng hỏi hắn.
Ngự Phong Trì cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, uống cạn tách cà phê, nhưng không muốn rời đi.
Nếu đi bây giờ, chính là phân ly.
Tần Mộc Ngữ nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không thích hợp, đầu óc bỗng trở nên choáng váng, tay chân không còn chút sức lực nào, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy áo khoác trên chiếc ghế nhỏ, sau đó nghiêng người sang lay vai của hắn: "Phong Trì? Phong Trì?"
Cơ thể người đàn ông cao lớn tráng kiện, bị cô lay cũng không hề nhúc nhích, vẫn ngồi im trên ghế.
Cô khẽ nhíu đôi mi thanh tú, cúi đầu tiếp tục gọi: "Phong Trì?"
Đột nhiên một bàn tay nóng hồi bao phủ bàn tay cô, với một lực mạnh, siết chặt lại. Bàn tay Ngự Phong Trì di chuyển lên trên, trong đôi mắt đỏ ngồi là sự say mê quyến luyến, nửa tỉnh táo, nửa mê man.
"!" Giống như có một dòng điện chạy qua cơ thể cô, trong tiềm thức muốn rút tay về, nhưng tay hắn nắm rất chặt, rút thế nào cũng không ra.
Ngự Phong Trì cúi thấp đầu xuống, càng nắm chặt bàn tay mềm mại của cô hơn, giọng nói khàn khàn: "Ngồi thêm một lát đã."
Tần Mộc Ngữ trong lòng càng cảnh giác hơn, hàng lông mi thật dài run mạnh lên một cái, vì cô cảm giác được khí lực đang dần bị rút ra khỏi cơ thể, càng ngày càng ít đi. Không thể nào có chuyện đột nhiên trở nên mệt mỏi như thế này, hơn nữa trước đó ít phút tinh thần cô vẫn rất tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không muốn để ý đến sự cố chấp của hắn nữa, cúi xuống tìm điện thoại trên người hắn.
"Điện thoại của anh ở đâu? Tôi sẽ gọi người tới đón anh, anh nói đi, tôi giúp anh gọi cho người đó!" Cô duy trì sự tỉnh táo còn sót lại, nhíu mày nói.
Một bàn tay mềm mại sờ tới sờ lui sờ lui trên người mình, Ngự Phong Trì nhẹ nhàng đứng dậy dựa vào ghế. Cản thấy các giác quan trên người càng ngày càng nhạy bén, càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Hắn không được nghe rõ ràng, chỉ cảm thấy nàng đột nhiên có động tác thân mật, một luồng nhiệt xông lên đỉnh đầu, hắn siết chặt tay nàng, dường như bóp nát xương ngón tay của cô.
""...." Tần Mộc Ngữ cảm thấy đau
"Ngự Phong Trì, anh buông tôi ra". Giọng nói của cô trở nên lạnh lùng, nhẹ giọng ra lệnh.
Đôi mắt hắn rũ xuống, giống như đang ẩn nhẫn thứ gì đó, nắm lấy bàn tay cô vẫn như cũ không hề buông lỏng, bàn tay hắn hung hăng xoa nắn, đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
"Ngự Phong Trì, anh buông ra." Cô lạnh lùng nói được một nửa thì một hồi choáng váng ập tới, bàn tay nhanh chóng chống xuống bàn, nhiệt độ lạnh buốt từ mặt bàn kích thích thần kinh mới giúp cô không ngất đi ngay lập tức. Hàng lông mi dài khó khăn mở ra, một tay sờ lên túi của mình, một tay lấy điện thoại di động vội vàng bấm một dãy số.
Gọi một lần, điện thoại được kết nối, nhưng đột nhiên giọng nói của người đàn ông xa lạ truyền tới, là tiếng Anh, không phải anh.
Cô bấm sai số.
Cô cắn chặt môi, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, cố gắng nhớ lại số điện thoại của anh, nhưng đến một số cũng không nhớ nổi.
Liên tiếp ấn sai, cô càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng.
Ngự Phong Trì giữ lấy tay của cô, yên lặng nhìn hành động đầy hoảng loạn của cô. Nửa người cô cúi rạp xuống mặt bàn, từ góc độ này nhìn xuống, đôi mắt thâm trầm mơ hồ của hắn có thể nhìn thấy người lộn xộn trên bàn ăn, từ góc độ này nhìn thấy bầu ngực lấp ló dưới chiếc áo mỏng manh của cô, sự hoàn hảo đẹp đẽ đó kích thích hắn giống như bị điện giật. Hắn ép buộc mình phải nhìn đi chỗ khác.
Đừng khốn nạn như vậy.
Nhưng những biến hoá trong cơ thể lại ngày càng dữ dội, hắn đã không còn biết chuyện gì đang diễn ra, đột nhiên cứ không kiểm soát nổi bản thân mình như vậy.
Đột nhiên ngay lúc này cánh cửa thuỷ tinh của nhà hàng bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xám nhạt tiến vào, nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy hắn đang ngồi sát cửa sổ, chậm rãi đi tới, cúi đầu nhẹ giọng dùng tiếng Trung thành thạo nói: "Thiếu gia, đến lúc phải đi rồi".
____ Nhìn thấy thiếu gia nhà bọn họ lôi kéo một người phụ nữ trong nhà hàng, thực sự khiến hắn bất ngờ. Nhưng bọn họ trước nay không tham gia vào các vấn đề cá nhân, nhiệm vụ tối nay của hắn chính là tiễn thiếu gi rời khỏi Manchester trở về Trung Quốc. Việc này cũng đã thông báo cho lão gia biết từ lâu.
Đôi mắt Ngự Phong Trì trở nên đỏ ngầu, lúc này mới tỉnh táo lại một chút.
Cần phải đi rồi.
Hắn há mồm thở dốc, vừa định muốn nói với lời với cô gái trước mặt, thấy cô đột nhiên mất thăng bằng suýt ngã lên mặt bàn. Trong đôi đồng tử của hắn bỗng hiện lên sự sắc bén, đứng dậy đỡ lấy cô, giọng nói khàn khàn: "Em không sao chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ lúc đỏ lúc trắng, đó là bởi vì Ngự Phong Trì một tay đỡ lấy vai còn tay kia thì đặt lên eo cô, cách khoảng cách là một cái bàn càng thêm mập mờ. Cũng bởi vì toàn thân cô không còn chút sức lực nào, chân mềm nhũn không thể đứnf vững nổi nữa.
"Thiếu gia!" Người đàn ông mặc âu phục xám nhạt nhíu mày gọi một tiếng, dùng ánh mắt hỏi xem có cần hắn hỗ trợ hay không.
Ma xui quỷ khiến thế nào, đôi mắt sắc bén thâm trầm của Ngự Phong Trì vằn lên tơ máu, môi mỏng mím thật chặt, một mạch đi vòng qua bàn ăn nhẹ nhàng ôm lấy cô, để thân thể mềm mại của cô dựa vào người hắn. Nhưng không ngờ rằng chỉ tiếp xúc nhẹ trong nháy mắt đó khiến toàn thân hắn như bị một dòng điện cao thế chạy qua. Sự mềm mại của cô như là một cám dỗ chết người, câu dẫn đến tận linh hồn hắn.
Bàn tay Ngự Phong Trì cũng đang run rẩy.
Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng tựa cằm lên mái tóc đen bóng mềm mại của cô. Không kìm chế được hắn nhẹ nhàng xoa tóc cô, cảm giác này làm trái tim say mê, khô nóng khó nhịn. Đột nhiên hắn nhíu mày siết chặt eo cô, ôm cô thật chặt.
"Đi mở cửa xe." Hắn khàn giọng phân phó một câu.
Người đàn ông mặc âu phục màu xám nhạt dừng lại một chút, gật gật đầu. Trước khi ra xe, đi đến quầy lễ tân của nhà hàng thanh toán giúp hai người, tiếp đến đẩy cửa bên ngoài, giúp hắn mở cửa xe. Người trong ngực chân mềm đến mức gàn như đi không được, giống như là một con búp bê bị người ta rút sạch hơi. Như đang nước đi trên mây, lại duy trì cố duy chút tỉnh táo cuối cùng, dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh hắn ra, run giọng nói: "Đưa điện thoại của anh cho tôi, để tôi gọi điện cho anh ấy."
Ngự Phong Trì cảm thấy rất khát nước, cổ họng khô khốc, bước từ trên bậc cầu thang của nhà hàng đi xuống dưới, chỉ khi ngửi mùi hương trên người cô mới có thể là dịu bớt cảm giác khát nước. Dường như hắn chưa bao giờ gần gũi cô như vậy, hắn không biết hoá ra trên người cô lại có mùi hương này, mùi hương nhàn nhạt mà thơm ngát nhưng không thể phân biệt được mùi hương đó là gì. Nhưng mỗi khi mùi hương đó tràn vào khoang mũi đều khiến trái tim hắn rung động, rung động mãnh liệt xuất phát từ một nơi nào đó nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, khó mà kháng cự lại.
Cảm giác mơ hồ ấy, cũng từ từ tấn công cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang mê man của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, dường như chỉ một giây sau đó sẽ bị cảm giác choáng váng này làm cho ngất đi. Thế nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng, nhìn thẳng người đàn ông đang ôm chặt lấy mình, đôi môi đỏ bừng chậm rãi nói ra mấy chữ: "Ngự Phong Trì, anh tỉnh táo lại một chút thả tôi ra, nếu không anh sẽ hối hận."
Ngự Phong Trì vùi đầu vào hõm cổ cô, trở nên cứng ngắc.
Cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo cô, hắn không thể nổi kiểm soát được ý niệm trong đầu. Không những không buông ra ngược lại còn ôm chặt hơn.
Hắn bị bỏ thuốc sao?
Mắt của cô hơi đỏ lên: "Tôi nói một lần cuối cùng, thả tôi ra!"
Trai tin của cô đập liên hồi như trống đánh, từng hồi nặng nề, đập một cách loạn nhịp! Trong ý thức mơ hồ còn sót lại, dường như cô có thể phát hiện ra đang xảy ra chuyện gì. Cô đã không còn thời gian để suy nghĩ vì sao lại xảy ra chuyện này, cô chỉ biết là mình muốn ngăn chặn! Phải dừng việc này lại!! Không phải vô duyên vô cớ mà cơ thể cô trở nên mềm nhũn, cô không còn chút khí lực nào. Nếu như không kịp ngăn lại, không biết người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì nữa!!
Đôi đồng tử của cô băng lãnh lệ khí, Ngự Phong Trì cúi thấp người xuống, đối mặt với cô.
Thở dốc.
Giống như hai con thú bị nhốt.
Mắt Ngự Phong Trì càng thêm đỏ, bàn tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa, gần sát hơi thở của cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng khẩn trương, anh sẽ không làm gì cả, anh đưa em về nhà."
"Tôi không cần!" Tần Mộc Ngữ lạnh lùng nói, giờ phút này cô không cần khách khí với hắn, nếu còn đối xử tử tế thì hắn sẽ càng mất kiểm soát hơn! Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô quay sang nhìn người lái xe ở bên cạnh, hung hăng bóp chặt cánh tay của mình, dùng sự đau đớn để duy trì tỉnh táo, run giọng nói: "Anh thất thần làm cái gì? Không nhìn ra anh ta có điểm không thích hợp sao! Anh mau lại đây giúp tôi đỡ anh ta ra nếu không xảy ra chuyện gì, anh không chịu nổi trách nhiệm đâu!"
Giọng nói của cô mang theo sự lạnh lùng, ngôn từ tàn khốc, sự lạnh lùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó khiến người lái xe rùng mình một cái.
Người đàn ông mặc âu phục màu xám nhạt do dự một chút, rồi mới chậm rãi tiến lên phía trước.
Ngọn lửa hừng hực bốc lên trong lòng Ngự Phong Trì, nhìn bộ dáng lạnh lùng của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi ra."
Người lái xe sững người một lúc.
Tần Mộc Ngữ ánh mắt run mạnh lên, mang theo chút sợ hãi quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.
Mắt Ngự Phong Trì đỏ ngầu, có sự đau đớn lướt qua, yên lặng nhìn cô, run giọng nói: "Anh yêu em, em không biết sao? Dù là anh chưa từng nói ra nhưng em không cảm nhận được chút nào sao?"
Tần Mộc Ngữ kiềm chế để không bật ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự khó chịu.
Thế nhưng dù có khó chịu, cũng không thể chấp nhận được sự mơ mơ hồ hồ này. Cô không phải chưa từng thân mật với người khác giới, cô có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của hắn đang xảy ta biến hoá, cô nhất định phải rời khỏi đây!
"Ngự Phong Trì." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, bóp chặt cánh tay cũng không cách nào duy trì sự tỉnh táo, một hồi choáng váng ập đến, chân nhũn ra.
Đột nhiên Ngự Phong Trì giữ lấy eo cô, để cô không bị ngã xuống, hai thân thể càng gần kề hơn.
Mặt của hắn dán sát vào mặt cô, cảm thấy nhiệt độ trên người cô lành lạnh, sau đó cánh môi hạ xuống tìm nơi toả ra sự mát mẻ, tham lam tìm kiếm trên cổ cô.
"!" Một hồi rung động ập đến, khoé mắt cô rưng rưng, thời khắc này trở nên choáng váng!
Tay cô đẩy mạnh bả vai hắn, Tần Mộc Ngữ nhắm mắt đẫm lệ, gào lên một tiếng xé tâm can: "Buông ra! Ngự Phong Trì!"
Eo của cô càng bị ôm chặt hơn.
Còn bên cạnh trong bụi hoa, một chiếc máy ảnh tinh xảo đã chụp lại cảnh tượng trước mắt một cách chuẩn xác.
Lái xe đứng cách đó không xa nhìn ra một chút manh mối, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng, cũng không có ý tiến lên ngăn cản.
"Thiếu gia, 10 giờ máy bay cất cánh." Hắn nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Thân thể Ngự Phong Trì hơi run lên.
Hắn vùi đầu vào cổ cô, ai cũng không thể thấy biểu cảm đang nghiến răng nghiến lợi của hắn, cánh tay hắn đang ôm cô run mạnh lên, hắn đã nhẫn nhịn không được nữa.