Sáng sớm, Tiểu Mặc đang mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp.
Mùi thơm xuyên qua khe cửa bay vào trong phòng.
Tiểu Mặc trở mình một cái rồi lại tiếp tục ngủ, nhưng lại bị nhu cầu sinh lý của cơ thể làm cho tỉnh giấc, mặc áo ngủ vào, mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, đi qua phòng bếp ngó vào bên trong lẩm bẳm một câu "Mẹ, con muốn đi vệ sinh.", sau đó liền đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi leo lên trên chiếc ghế nhỏ trước bồn cầu giải quyết vấn đề xong xuôi, Tiểu Mặc kéo quần lên rồi đi ra ngoài.
Từ phòng khách vẫn còn chưa đến phòng ngủ, đã "Bộp!" một tiếng đâm sầm vào thân thể cao lớn, Tiểu Mặc ôm lấy chân của người nọ mới không bị ngã sấp xuống ---- Sao chân của mẹ lại trở nên vừa béo vừa thô thế này?!
Tiểu Mặc nghi ngờ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc quần màu đen trước mặt xem xét hồi lâu.
Lúc nhìn đến đôi giày da mới đột nhiên trở nên tỉnh táo, cái đầu nhỏ ngước lên, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiếp sợ vô cùng.
"..." Tiểu Mặc sợ tới mức nghệt ra, nhìn cánh cửa không bị xê dịch chút nào, trong đầu hiện lên ba dấu chấm than to đùng...
Thượng Quan Hạo cầm đĩa thức ăn đặt lên bàn, lúc này mới ngồi xổm xuống kéo Tiểu Mặc ra khỏi những suy nghĩ lung tung trong cơn buồn ngủ quay lại hiện thực: "Thức dậy thì phải đi rửa mặt, bữa sáng ở trên bàn, đợi lát nữa đi gọi mẹ dậy rồi cùng nhau ăn, được không?"
Tiểu Mặc vẫn chưa hết khiếp sợ, theo phản xạ gật đầu lia lịa.
Sau khi Thượng Quan Hạo xoa xoa đầu cậu bé rồi quay vào trong phòng bếp một lần nữa, Tiểu Mặc nhanh chân bước lên những bậc thang nhỏ bám vào mép bàn, nhìn thấy trên mặt bàn là đĩa trứng ốp lết hai lòng đỏ vẫn còn nóng hổi, còn chưa kịp chảy nước miếng, cũng không kịp rửa mặt, đã cắm đầu cắm cổ chạy vào phòng mẹ, liều mạng lay người Tần Mộc Ngữ.
"Mẹ, mẹ, tỉnh dậy đi, chú bước ra từ TV, bây giờ đang ở trong phòng bếp chiên trứng, mẹ, mẹ dậy đi." Tiểu Mặc leo lên, toàn bộ cơ thể dựa vào người Tần Mộc Ngữ, bàn tay nhỏ bé đùa nghịch gương mặt xinh đẹp của cô khi đang ngủ say, "Tỉnh dậy đi mà..."
Tần Mộc Ngữ mở đôi mắt mông lung ra, giật nảy mình, nhanh tay ngăn cản, đề phòng cơ thể nho nhỏ ngã xuống.
"Tiểu Mặc, con..."
Vào buổi sáng sớm nên giọng nói của Tần Mộc Ngữ hơi khàn khàn, lúc này mới phát hiện ra mình chỉ mặc mỗi chiếc váy dài, người bên cạnh đã không thấy đâu, Tiểu Mặc vẫn còn vui vẻ nháo loạn trong lòng cô, đôi mắt trong suốt của cô cũng nhìn ra phía ngoài —— không ngờ rằng anh sẽ thức dậy sớm như thế, anh đã thiếu ngủ lâu đến vậy, vì sao anh còn có thể thức dậy sớm hơn cả cô nữa.
Tần Mộc Ngữ hơi hơi mặt đỏ, vừa xấu hổ lại vừa lo lắng.
"Tiểu Mặc ngoan, đi rửa mặt xong rồi đến phòng khách, nhớ phải lấy bộ đồ ăn của con đấy, mẹ vào bếp giúp chú, biết chưa?" Cô đặt Tiểu Mặc xuống đất, sau đó cô cũng đứng dậy, dịu dàng nói.
"Vâng." Tiểu Mặc gật đầu, trong đầu chỉ hiện lên món trứng ốp lết với sốt cà chua đỏ đỏ hồng hồng trong rất đẹp mắt vừa mới nhìn thấy, nhìn thế nào cũng thấy rất ngon, vắt chân lên cổ chạy vào phòng tắm, vừa đi cà nhắc đến bồn rửa tay lấy cốc nước và bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa nhìn người đàn ông cao lớn đang cặm cụi trong bếp.
Xoạt xoạt, trong miệng đầy bọt.
Tần Mộc Ngữ đi vào, đứng rửa mặt bên cạnh Tiểu Mặc, gõ nhẹ một cái vào cái đầu nhỏ của Tiểu Mặc: "Nhìn cái gì?"
Tiểu Mặc giơ ngón tay út lên, miệng đầy bọt kem đánh răng, lẩm bẩm nói: "Mẹ xem con là học sinh gương mẫu đi, sau này mẹ phải rèn luyện nhiều hơn nữa mới được."
Tần Mộc Ngữ: "..."
Dùng tốc độ nhanh nhất đi ra phòng tắm, thoát khỏi chú quỷ nhỏ cứ không ngừng nháy mắt với cô, cô đi tới phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy anh đang lấy miếng trứng ốp lết hai lòng đỏ cuối cùng từ trong chảo ra, bày lên đĩa, còn có cả nước sốt cà chua, hai màu hồng vàng kết hợp nhìn rất đẹp mắt. Những ngón tay thon dài của anh vươn ra, tắt nồi sữa đang sôi, lấy ba cái cốc từ trong tủ âm tường. Động tác thành thạo giống như đang ở nhà của mình.
Xoay người, bây giờ mới nhìn thấy cô đã đứng ở đó, chiếc áo dệt kim màu hồng nhạt khoác bên ngoài chiếc váy dài, mấy sợi tóc đen bóng phân tán đến ngang lưng, bình tĩnh nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô tản ra ánh sáng dịu dàng, động lòng người.
"Sao anh không ngủ thêm lúc nữa?" khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, xấu hổ nói, "Như vậy đã đủ rồi sao?"
Thượng Quan Hạo thu lại ánh mắt sâu thẳm kèm theo một chút dục vọng, môi mỏng hơi mở ra: "Trước đây không phải là chưa từng như vậy, chỉ là không lâu đến vậy mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi vài tiếng là đủ rồi."
Nói xong anh lau ngón tay một chút, tiếp tục nói: "Anh xuống dưới mua một ít bánh rán, có muốn ăn gì khác không?"
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra.
Cô lắc đầu: "Thế này là được rồi ạ, Tiểu Mặc cũng không thích ăn đồ Tây vào bữa sáng, bình thường em sẽ nấu cháo cho con ăn."
Thượng Quan Hạo gật gật đầu, "Vậy lần sau anh sẽ chú ý, em liệt kê hết ra giấy đi, để anh biết thằng bé thích cái gì."
Nói xong thân ảnh cao lớn của anh đã bước tới, ở trong phòng bếp chật hẹp đương nhiên sẽ cảm thấy hơi bức bối, Tần Mộc Ngữ theo bản năng lùi về phía sau, bàn tay mềm chống lên mặt bàn.
"Còn có chuyện quên chưa nói cho em biết." cánh tay anh vươn ra tao nhã nắm lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực, nói một cách nghiêm túc, "Lúc đến đây anh không mang theo bất cứ đồ dùng cá nhân nào, cho nên buổi sáng đã dùng cốc nước, kem đánh răng và khăn mặt của em, bên cạnh ngăn kéo có bàn chải đánh răng dùng một lần chính là anh lấy, có sao không?"
"..." Trong đôi mắt trong veo của cô phản chiếu khuôn mặt tuấn dật của anh, nhất thời không phản ứng lại kịp, nhẹ giọng nói, "Vâng."
Ánh mắt Thượng Quan Hạo càng thâm trầm thêm vài phần.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng khiến anh ngắm nhìn cả buổi sáng không thể không cướp đoạt, ở trong khoang miệng của cô càn quét một trận, quấn lấy cái lưỡi mềm mại, truyền hơi thở của anh sang cho cô, sau đó mới chậm rãi buông ra, nhìn gương mặt ửng hồng của cô.
"Em có cảm nhận được không?" Anh trầm giọng hỏi.
Lớp sương mù trong đôi mắt mơ màng của cô càng dày đặc hơn, sự nghi hoặc xuất hiện ở giữa hai hàng lông mày thanh tú đang hơi nhíu lại.
Nhìn bộ dáng đáng yêu này của cô, anh nở nụ cười nhẹ, thấp giọng giải thích: "Mùi kem đánh răng giống nhau."
Lúc này cô mới hiểu ra, đỏ mặt nhíu mày huých anh một cái.
Đã lâu lắm rồi không có loại cảm giác rung động lòng người như thế này, cái loại cảm giác này giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cảm thấy anh thật lạnh lùng và hoàn hảo, muốn tới gần trái tim anh nhưng thể nào làm được. Giờ phút này anh đang ở ngay bên cạnh, đang nở nụ cười nhẹ thì thầm với cô, từng câu từng chữ đều ẩn chứa sự ấm áp, cô không thể kháng cự lại, chỉ có thể đón nhận.
"Được rồi." Thượng Quan Hạo đã vui đùa xong, cũng đủ thoải mái, buông cô ra, cười nhẹ cầm đĩa đồ ăn lên, "Lát nữa đem sữa nóng lên, anh ở phòng khách chờ em."
Vào khoảnh khắc anh quay người đi, cảm nhận được có một cánh tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng kéo anh lại, bước chân hơi dừng lại một chút, lập tức cảm thấy một thân thể mềm mại đang dựa sát vào lưng anh, cánh tay mềm mại nhỏ bé và yếu ớt cũng ôm lấy anh thật chặt.
Khoảnh khắc ấy, trên lưng ấm áp đến khó tin, khiến lòng người trở nên ấm áp giữa thời tiết đầu xuân hơi se lạnh.
Đôi mắt thâm trầm của anh hơi trầm xuống, đặt đĩa thức ăn sang bên cạnh, nắm cánh tay nhỏ bé của cô, kéo ra khỏi hông anh, xoay người lại ôm lấy cô, cô đi cà nhắc, trong đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh, vòng tay ôm cổ anh, hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau.
Đó chính là tư thế thân mật nhất, ấm áp nhất của hai người yêu nhau.