Nhiệt độ trên mặt cô đã sớm nóng như lò nướng.
Hết lần này tới lần khác hơi thở nóng rực của anh cứ tiến lại gần, nhẹ nhàng phả vào tai cô, hàng lông mi cong dài của cô nâng lên, đôi mắt trong suốt chỉ có thể nhìn thấy chiếc cà vạt thắt lỏng lẻo của anh, lộ ra hương vị mị hoặc bức người, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, không cho anh tiến lại gần thêm nữa, cắn môi, quả thực đã bị bức bách đến cực điểm.
Bên ngoài hành lang...
Một đội cảnh sát được trang bị vũ khí đi đến, toàn bộ hành lang đều trở nên im lặng, chỉ có vài người nhưng lại có thể tạo ra một chiến trận lớn như vậy, bên ngoài bệnh viện đã được phong toả kín mít.
Không khí căng thẳng lạnh lẽo, xâm nhập vào trong phòng bệnh.
Mạc Dĩ Thành cắn răng, đứng lên đối mặt với đám người này, người cảnh sát dẫn đầu khuôn mặt rất nghiêm nghị, Mạc Dĩ Thành chậm rãi nói ra: "Phiền anh chờ một chút, tôi vào bên trong giúp các anh thông báo." Sau đó không thèm quan tâm, ném lại ánh mắt lạnh như băng, ngay lập tức đẩy cửa ra định đi vào, đôi mắt của Mạc Dĩ Thành run lên, trực tiếp lôi súng ra nhắm vào đầu của hắn ta!
Trong nháy mắt, toàn bộ bên trong hành lang đều vang tiếng thét chói tai, thi nhau chạy trốn, náo loạn vô cùng.
Sắc mặt đám cảnh sát đều căng thẳng, "Rầm rầm" rút súng ra nhắm vào Mạc Dĩ Thành, đôi môi của hắn lạnh lẽo, tản ra sát khí, lại vẫn duy trì sự tao nhã, thản nhiên nói: "Tôi nói lần thứ hai, tôi đi thông báo, các anh cứ chờ ở chỗ này, hiểu chưa?"
Sắc mặt cảnh sát trưởng cũng vô cùng căng thẳng: "Lá gan của anh không nhỏ! Anh đang che giấu tội phạm bị truy nã ở cấp độ cao nhất!"
Mạc Dĩ Thành cười lạnh.
Đôi mắt sâu thẳm hiện lên sát khí, đôi môi mỏng của Mạc Dĩ Thành khẽ mở: "Tên tội phạm bị truy nã mà anh nói đến, anh ta cũng có giấy phép được sử dụng súng, và anh ta cũng có cái quyền sử dụng súng giống anh, con người thì có mắt nhưng súng đạn thì làm gì có, người nguy hiểm như vậy, chẳng may súng cướp cò bắn chết nhầm anh, cũng có khả năng đó, phải không?"
Ngay lập tức sắc mặt của viên cảnh sát thay đổi! Mặt đỏ tía tai, cắn răng giằng co, siết chặt khẩu súng.
Sau một lúc lâu mới thu lại dáng vẻ oai nghiêm bệ vệ, toàn bộ súng cũng hạ xuống.
Ngón tay của Mạc Dĩ Thành đưa lên đầy tao nhã, súng nhắm vào trần nhà, xoay tròn một vòng rồi thu lại, mở cửa phòng bệnh ra.
Trong phòng bệnh, bóng lưng cao lớn của người đàn ông che khuất hơn nửa chiếc giường bệnh.
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành tái nhợt, gõ cửa một cái
"Em không muốn gọi anh là Hạo, tất cả mọi người đều gọi anh như vậy, thậm chí các cô gái cũng gọi như vậy?" Cô nhỏ giọng nói thầm.
Anh cúi đầu tỳ vào chóp mũi cô, trầm giọng nói: "Vậy em muốn gọi anh như thế nào, hửm! Chỉ cần là em gọi anh đều chấp nhận hết, nói đi."
Tiếng gõ cửa đó, như là ở nhắc nhở bọn họ, thời gian đã hết.
Hành động cảnh sát rất nhanh, tất nhiên ngay cả 10 phút cũng chưa dùng hết, lỗ mãng ngang nhiên đi thẳng vào trong.
Trong mắt Tần Mộc Ngữ hiện lên sự lo lắng, nắm chặt áo sơmi của anh, không chịu buông tay.
Thượng Quan Hạo ôm cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô, thản nhiên mở miệng: "Không cần phải sợ, chờ anh."
Cô vẫn lo lắng.
Tuy rằng biết anh là một người giống hệt thần thánh, anh làm việc sẽ có mục đích và cách thức của anh, nhưng cô không thể, không thể rời bỏ sự ấm áp và lưu luyến này, toàn bộ thế giới của cô đều vì anh mà hình thành, cô không thể cho phép chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã không thể nắm giữ nổi sinh mệnh và tung tích của anh.
Thượng Quan Hạo kéo bàn tay mềm mại của cô xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên mi tâm của cô.
Sau đó dứt ra, tao nhã mà lãnh đạm.
Đôi mắt tĩnh lặng, trong veo của Tần Mộc Ngữ nhìn lên trần nhà, sau một lúc lâu, không thể nhịn được nữa mới nhìn ra phía cửa, Mạc Dĩ Thành cũng đã đóng cánh cửa phòng lại.
Thất thần vài giây, cả người cô mặc quần áo bệnh nhân mềm mại ngồi dựa trên giường bệnh, trong phòng bệnh trống rỗng lại có chút yên tĩnh, chợt nghe thấy bên ngoài có giọng nói trong trẻo non nớt của trẻ con, không chút sợ hãi hét lên: "Các chú là ai! Dựa vào cái gì mà bắt chú của cháu!!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô tái nhợt, giật mình một cái.
Ngoài cửa phòng bệnh...
Một cậu bé đôi mắt đen láy trong veo sáng lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng không chút khách khí hết lớn về phía đám cảnh sát, hai tay nhỏ bé ôm lấy chân của Thượng Quan Hạo, dựa sát vào anh, bộ dạng vô cùng đề phòng.
Phòng bệnh yên tĩnh xơ xác tiêu điều, bầu không khí lạnh lẽo đầy sát khí, đã bị tiểu quỷ nhỏ này phá nát.
Sắc mặt cảnh sát có chút khó coi.
Đôi mắt sâu thẳm từ từ cúi xuống, ngay cả Thượng Quan Hạo cũng không để ý ngay khoảnh khắc mà anh nhấc chân lên định bước đi, rốt cuộc là thằng bé đã chạy đến từ nơi nào, đột nhiên xông tới ôm chặt lấy chân anh, không cho anh đi.
Cách đó khoảng mấy mét, Sandy bịt kín miệng, bị bộ dạng lạnh lùng cầm súng lục của mấy người cảnh sát làm cho sợ hãi lùi lại vài bước.
Ánh mắt xinh đẹp của cô hoảng sợ nhìn Mạc Dĩ Thành, như là đang hỏi... tôi có làm sai chuyện gì không?!
Ánh mắt Thượng Quan Hạo hiện lên vài gợn sóng, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Gỡ bàn tay nhỏ bé của cậu bé ra, lại kéo qua ôm vào trong lòng, ánh mắt Tiểu Mặc sáng lên, hai tay lại quấn lấy cổ anh, leo lên người anh, có chết cũng không buông tay: "Chú đừng đi, chú bảo với bọn họ là chú không đi, chú ở lại chơi với Tiểu Mặc"
Một câu nói làm cho thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo run lên một cái, ôm lấy thân thể mềm mại của con trai.
Sắc mặt cảnh sát rất lạnh, cúi đầu xuống nói với Tiểu Mặc: "Cậu bé, cháu nên xuống dưới trước đã, không được làm chậm trễ công việc của bọn chú, bọn chú phải làm nhiệm vụ, cháu ôm người này, thật sự rất nguy hiểm."
Trong lòng Tiểu Mặc nhớ rất kỹ hôm Thượng Quan hạo mang bánh ngọt vị việt quất tới, nhíu chặt hàng lông mày nho nhỏ lại, trong trẻo đáp lại: "Chú mới nguy hiểm, tất cả các chú đều nguy hiểm!"
Viên cảnh sát nghẹn lời, sắc mặt xanh mét vô cùng khó coi!
"Ngài Charles!" Giọng nói gây áp lực của cánh sát truyền tới.
Ánh mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo có chút dịu dàng mà trước nay chưa từng có, xoa xoa đầu cậu bé, trầm giọng hỏi: "Tiểu Mặc nhớ mẹ không?"
Tiểu Mặc ngẩng đầu, gật gật đầu: "Có ạ!"
Thượng Quan Hạo nhìn cậu bé, chậm rãi nói: "Mẹ đang ở trong phòng bệnh, lúc chú không ở đây thì Tiểu Mặc phải nhớ ở cùng mẹ, hiểu không?"
Tiểu Mặc cái hiểu cái không, nhưng vẫn ôm cổ anh không chịu buông tay.
Trong nháy mắt cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tần Mộc Ngữ nghe thấy giọng nói của con trai ngay lập tức rút kim tiêm, không tìm nổi một đôi dép lê, đã vội vã đi ra, cả người đều mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vài sợi tóc màu nhẹ nhàng rơi trên bả vai, cô run giọng gọi: "Tiểu Mặc!"
Tiểu Mặc giật mình một cái, nhô cái đầu nhỏ lên, gọi một tiếng: "Mẹ!"
Ngay lập tức đôi mắt của Thượng Quan Hạo trở nên ảm đạm, đen tối ngưng trọng, ôm lấy con trai, xoay người đi tới chỗ cô.
Hô hấp của cô yếu ớt, nhìn người đàn ông này, cũng nhìn bộ dáng của anh đang ôm con trai, theo bản năng vươn tay ra đón cục cưng.
Còn chưa ôm chắc, liền cảm giác một cánh tay to lớn dùng lực lớn nắm chặt lấy tay mình...
Đôi mắt anh trầm tĩnh giống như bầu trời đêm đầy sao, cúi xuống, đồng thời ôm lấy cô và con trai, khoảnh khắc này giống như có được toàn bộ thế giới, anh cúi thấp đầu xuống, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của cô dính sát vào nhau, dựa vào trán cô.
Tiểu Mặc ở giữa hai người, chớp chớp mắt, nhìn qua nhìn lại.
"Ngoan ngoãn chờ anh trở lại." Thượng Quan Hạo trầm giọng nói, ánh mắt thâm trầm mà lạnh lẽo nâng lên, cánh tay to lớn tao nhã buông ra đầy dứt khoát, từ từ thu lại mọi cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên trong lòng.
Bước chân xoay ngược lại, anh quay người đi ra khỏi phòng bệnh, giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên: "Cất súng đi! Doạ đến con trai tôi, tôi sẽ tính sổ với mấy người!!"