Khế Ước Hào Môn

Chương 330: Chém giết đẫm máu




Cô nắm chặt cái chốt sắt của đai bảo hiểm trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh chảy ra, tiếng gào thét ở bên dưới giống như ngọn lửa lớn nuốt chửng hai người, cô bắt đầu không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thậm chí cô còn không nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, trong tai chỉ vang vọng tiếng hò hét đòi chém giết ——
Trong lòng cô chấn động.
Cửa mở ra, nhưng cô lại không biết phải đi vào trong như thế nào, Mạc Dĩ Thành hơi chạm vào lưng cô, lúc đó cô mới hoàn hồn.
Chỉ về phía trước, ra hiệu để cô đi theo.
Tần Mộc Ngữ có cảm giác bước chân của mình mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt thấm đầy mồ hôi lạnh, bước từng bước một về nơi có ánh sáng. Trên khán đài tất cả mọi người giống như phát điên hét về phía chiếc lồng sắt giống như lồng nhốt thú khổng lồ ở giữa, cô không theo kịp, Mạc Dĩ Thành nhíu mày nắm chặt cổ tay cô kéo đi, giữa không gian toàn là tiếng la hét dữ dội hắn dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Nếu như sợ, thì đứng đây chờ."
Cô cũng dùng khẩu hình miệng hỏi lại hắn: "Anh ấy ở đâu?"
Ngay lập tức trong mắt Mạc Dĩ Thành giống như có những ngôi sao ngưng tụ lại, sáng lấp lánh rực rỡ.
"Đi theo tôi."
Trong chiếc lồng lớn như lồng nhốt thú, tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng gào thét, xé toang màng nhĩ của cô ——
Cuối cùng cô cũng nhìn được cảnh tượng ở bên trong.
—— Một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh, trên lưng đầy hình xăm, râu quai nón che kín mặt, cầm trong tay chiếc rìu dính đầy máu tươi, quơ quơ lên, thở hổn hển nhìn người đàn ông ở trước mặt, giống như là một con dối đã được lên dây cót, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên chặt đứt gân cốt của người đàn ông đó, chém đến đầu rơi máu chảy!
Mà đổi lại bên khác ở phía ngoài, cả người anh ta mặc bộ âu phục màu đen lịch sự và lạnh lùng, từ chiếc áo sơ mi cho đến chiếc quần, từ đôi mắt sâu thẳm màu đen đầy lạnh lùng cho đến thanh kiếm màu đen sắc lẹm trong tay, ngay đến cái bóng của anh cũng u tối tĩnh mịch vô cùng cao lớn, đại diện cho sự chết chóc, sát khí mờ nhạt, chỉ cần chạm vào là sẽ bị thương, đâm một cái sẽ vô cùng đau đớn!
"Fight!!! Hahaha" tiếng cười đầy điên dại, nhìn chăm chú hai người đang chém giết nhau ở bên dưới, giống như là cơn nghiện thuốc phiện phát tác, phải nếm máu tanh trên lưỡi dao mới có thể giảm bớt cơn nghiện!
Trong khoảnh khắc đó khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô lập tức bị lấy đi chút hồng hào cuối cùng.
Đôi mắt trong veo mở lớn, ngay cả chớp mắt cũng không dám, đứng im không cử động nhìn bóng lưng người đàn ông đang bị nhốt trong sàn đấu như một con thú, cả người anh mặc âu phục đen, trầm tĩnh mà túc sát, nhìn thấy người đàn ông cao lớn râu quai nón vung rìu chém tới, anh nghiêng người tránh thoát, đôi mắt lạnh lẽo toả ra sát khí bức người, quyền cước sắc bén lực đạo tàn ác, không ngưng vung rìu về phía anh! Rìu sắt dính đầy máu chém vào áo sơ mi của anh, sượt qua mặt, tiếng hò hét chói tai xung quanh lấn át tất cả mọt thứ!!
"Fight!!!Fight!!!!Fight!!!!"
Ngay lập tức trong tai của Tần Mộc Ngữ chỉ còn những âm thanh đáng sợ đó, cuối cùng cô không thể nghe thấy bất cứ thứ gì, hơi nước tích tụ trong đôi mắt trong veo, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ rơi xuống, run rẩy nhưng đầy kiên định hất tay Mạc Dĩ Thành ra, cả người cô mặc một chiếc váy dài mềm mại màu trắng chạy điên cuồng về phía sàn đấu ở giữa!!
Đẩy tất cả những người chắn đường ra, thân thể nhỏ bé xinh đẹp len lỏi trong đám đông, liều mạng chạy về phía trước!
Ngay lập tức Mạc Dĩ Thành kinh ngạc cả người toát đầy mồ hôi lạnh, vì sao hắn không lường trước được chỉ cần một giây sơ sảy là cô sẽ chạy mất!
"Tần Mộc Ngữ..."
Đợi đến khi cô gần lao tới hàng rào thép ở phía trước thì mấy người bảo vệ đứng canh ở đó cũng nhận ra sự bất thường, đi về phía cô. Cánh tay nhỏ bé đã nắm lấy hàng rào, thậm chí cô còn muốn trèo lên, lại bị một người đàn ông lao từ đằng sau lên kéo mạnh lại!
Cô loạng choạng, không đứng vững, bị Mạc Dĩ Thành quát lên: "Tần Mộc Ngữ!!!"
Mắt Mạc Dĩ Thành đỏ ngầu, thở gấp nhìn cô, run giọng nói: "Đừng mạo hiểm, cô cho rằng nơi này sẽ cho phép cô vào sao? Trước khi tôi đưa cô đến đây cô đã đồng ý với tôi như thế nào, tôi bảo cô cho dù có nhìn thấy cái gì cũng không cần bận tâm!!——"
"Nhưng anh chưa từng nói với tôi là thứ mà tôi sẽ nhìn thấy là cảnh tượng anh ấy ở bên trong chém giết với người khác!!!"
"Bất cứ thứ gì tôi cũng có thể mặc kệ nhưng sự sống chết của anh ấy tôi cũng có thể mặc kệ sao! Anh ấy đã từng nói sinh mệnh của anh ấy là của tôi, là của tôi! Vì sao bây giờ tôi không thể nắm lấy nó trong lòng bàn tay, vì sao bây giờ tôi chỉ có thể trơ mắt đứng đây nhìn!!!"
Cô khóc nhức nở, bởi vì quá mức sốt ruột và sợ hãi khiến cơ thể yếu ớt đột nhiên trở nên vô lực, Mạc Dĩ Thành nhanh chóng đỡ lấy, mới giúp cô không ngã xuống mặt đất.
Đỡ lấy cánh tay cô, Mạc Dĩ Thành không còn cách nào khác, đôi mắt đỏ ngầu, chậm rãi nói: "Tôi biết cô không tin tôi nhưng có như thế nào thì cô cũng nên tin anh ấy, những chuyện anh ấy hứa với cô còn chưa làm được, anh ấy sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy được!!"
Toàn bộ bầu không khí trên khán đài đã trở nên sôi sục.
Lưỡi rìu sắc bén đột nhiên chém vào lưỡi kiếm trong tay anh, "Xoẹt!"
Mùi máu tươi tràn ngập trong chiếc lồng sắt.
Đám đông ngửi thấy mùi máu giống như một bầy chó điên bắt đầu sủa loạn, tiếng vỗ tay cổ vũ càng lớn thêm.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo hiện lên sát khí, thử nắm chặt mấy ngón tay rồi lại buông ra, chắc chắn vẫn chưa tổn thương đến gân cốt. Người kia cũng nở nụ cười gằn, căn bản không muốn cho anh cơ hội trở mình, lại giơ rùi lên lần nữa, điên cuồng chém tới!
Đôi mắt của anh sáng lên, nghiêng người, ngay lập tức bàn tay anh vươn ra nắm lấy cổ tay cả gã kia lúc hắn không đề phòng, đột nhiên kéo mạnh về phía sau, chiếc rùi không hãm lại kịp văng mạnh ra khỏi lòng bàn tay, đập mạnh vào hàng rào sắt phát ra tiếng "Ba!" rồi rơi xuống lăn mấy vòng trên mặt đất.
Cổ tay bị vặn, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã đàn ông râu quai nón cắn chặt răng chịu đựng, sử dụng lợi thế là sức nặng của cơ thể muốn xoay người lại để đè lên người anh, ánh mắt của Thượng Quan Hạo lạnh lùng, vặn mạnh một cái khiến người hắn ta xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, phần lưng rộng lớn đập mạnh xuống "Rầm!" Một tiếng.
Lưỡi kiếm sắc bén nằm ngay trong tầm tay, những ngón tay của hắn nhanh chóng cầm lên, trong khoảnh khắc gã đàn ông râu quai nón bị xoay người đã dùng mũi kiếm sắc nhọn đâm mạnh vào lòng bàn tay anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.