*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ngày hôm nay! Thời điểm đẩy cánh cửa ra, cô nhìn thấy rõ ràng ba người bọn họ ngồi ở bên trong!
Rốt cuộc đây là chuyện gì?!
... Thượng Quan Hạo, anh giải thích với em một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!
Ánh mắt run rẩy kịch liệt, hơi nước mỏng manh trong hốc mắt tích tụ ngày càng nhiều? sắp trào ra khỏi khoé mắt, cô run rẩy cầm chiếc điện thoại trên sàn nhà lên, ấn sai mật khẩu mấy lần, cuối cùng cũng gọi được điện thoại cho Mạc Dĩ Thành.
"Tút tút tút"
Mười mấy tiếng kêu kéo dài cũng không có ai bắt máy, cô không tin những thứ xấu xa, tiếp tục gọi! Đến cuộc gọi thứ ba cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, đầu bên kia, sắc mặt Mạc Dĩ Thành xám xịt hơi nhăn lại, giọng nói khàn khàn: "Alo?"
"Anh ấy đi đâu?" Tần Mộc Ngữ không biết được giọng nói mình đang run rẩy đến mức nào, run đến mức không nghe ra giọng ban đầu.
Mạc Dĩ Thành im lặng một chút, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đoán chắc giờ này anh cũng đã xuống máy bay. Nhưng hắn cũng không biết nên nói như thế nào, nhất là khi phải đối mặt với người phụ nữ này. Mạc Dĩ Thành siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nói thật nhỏ: "Chắc là anh ấy về nhà."
"Vậy bản hợp đồng kia là sao?" Ngay lập tức nước mắt trào ra trong hốc mắt, tích tụ lại, không chịu rơi xuống, cô khàn giọng hỏi: "Mạc Dĩ Thành, anh vẫn định nói dối sao?"
"Tôi không không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đây là quyết định của anh ấy hay là của ai, nhưng nếu như xảy ra chuyện, một khi xảy ra chuyện gì đó, Mạc Dĩ Thành, anh có thể đem anh ấy cho tôi không?" Nước mắt nặng nề rơi xuống từng giọt một, cô run giọng chất vấn, "Anh có thể đem cha của con trai tôi sống sót trở về không?!"
Bóng đêm dần dần sâu thẳm hơn, Mạc Dĩ Thành chống tay lên trán, hàng lông mày lạnh lùng đang nhíu lại càng chặt hơn.
"Tôi không ngăn cản được anh ấy." Cố nén lại màu đỏ ngẫu trong đôi mắt, nghiến chặt răng khó khăn nói ra vài chữ, "Tần Mộc Ngữ, tôi đã ngăn cản nhưng không được! Anh ấy đã xuống máy bay."
Tần Mộc Ngữ ổn định lại tinh thần, kìm nén nước mắt, run giọng hỏi: "Ở đâu? Anh mau nói cho tôi biết ở đâu!"
"Cô đưng ép tôi." Mạc Dĩ Thành cau mày tức giận nói.
"Anh cảm thấy tôi đang ép anh, hay là các người đang ép buộc tôi?!" Cô kích động hét lên, cả người run rẩy, nước mắt rơi xuống từng giọt!
Lông mày Mạc Dĩ Thành đã nhăn lại đến cực điểm.
Trái tim căng thẳng cả nửa ngày nay cuối cùng cũng không thể gánh chịu nổi cảm giác tội lỗi này, thở ra một hơi, giọng khàn khàn: "Được, Tần Mộc Ngữ, tôi đồng ý với cô, tôi có thể dẫn cô đi theo, nhưng tôi nói cho cô biết, đến tôi cũng không ngăn cản được, thì cô cũng đừng có ý muốn thay đổi quyết định của anh ấy, hiểu chưa?"
Hắn ngước mắt nhìn về phía màn hình, lại đặt thêm một vé máy bay, nói thật nhỏ: "Rạng sáng mai bay, cô nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó tôi sẽ gọi."
"Anh nhớ phải gọi cho tôi!" Tần Mộc Ngữ nghẹn ngào nói.
Mạc Dĩ Thành giật mình.
"Được rồi." Hắn như bị ma xui quỷ khiến, cứ đồng ý như vậy.
Phòng khách rộng lớn như vậy, cô dập máy điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay, cũng không cảm nhận được không khí lạnh bao phủ quanh người.
Đây là lần đầu tiên Tần Mộc Ngữ sợ hãi như vậy, sợ mất đi anh. Cô không muốn, cũng không thể để anh cô đơn một mình dùng bóng lưng để ngăn lại tất cả máu tươi cùng chém giết!