Khế Ước Hào Môn

Chương 312:




Tự ý rút một khoản tiền lớn từ công quỹ, thừa nhận một cách thẳng thắn, ban giám đốc bị người ngoài châm dầu vào lửa yêu cầu phải đem ra xử lý theo phát luật, giấy triệu tập đã được ban hành, phiên toà xét xử sẽ diễn ra sau vài ngày nữa!
Khuôn mặt nhỏ của Giang Dĩnh biến sắc: “Hôm nay tôi tới đây để xin anh trợ giúp.”
Ngự Phong Trì cười lạnh một tiếng: “Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?”
Ánh mắt Giang Dĩnh đầy kiên định, tiếp tục nói: “Tôi muốn anh bán tháo số cổ phiếu anh đang nắm trong tay, tạm thời cho tôi mượn, tôi cần một lượng tiền mặt lớn để bù vào lỗ hỏng tài chính trong một dự án, lúc đầu tôi có thể đi tìm cha tôi, nhưng nếu cha tôi bán sạch chỗ cổ phiếu đó đi cũng không đủ, hơn nữa ông ấy cũng không thể giao cho tôi toàn bộ! Chỉ cần anh hỗ trợ, tôi có thể bổ sung vào phần thiếu hụt trước khi phiên toàn diễn ra, sau đó xin toà cho hoà giải, vậy thì vụ kiện cáo nào cũng không cần phải chơi nữa.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Ngự Phong Trì nâng lên: “Cô không nghe thấy lời tôi nói có phải không? Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?”
“Giang Dĩnh, cô đừng nghĩ rằng tôi không biết rõ lai lịch và thực lực của Thượng Quan Hạo, chuyện nhỏ này có thể làm khó anh ta sao? Còn cần một người phụ nữ ra mặt cầu xin người khác trợ giúp?”
Giang Dĩnh kích động đứng dậy: “Tôi cũng biết rằng anh ấy có thể tự giải quyết! Nếu như anh ấy có thể phản kích thì đã sớm ra tay trong cuộc họp đồng quản trị! Thế nhưng anh ấy hết lần này tới lần khác không phản kích!”
Đôi môi mỏng của Ngự Phong Trì nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Cô muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói với anh là Rolls uy hiếp anh ấy!” Mặt của Giang Dĩnh vì tức giận mà đỏ bừng lên, tay chỉ vào căn phòng ở bên cạnh, “Mặc dù tôi không biết rốt cuộc hắn ta đã sử dụng phương thức gì, nhưng nguyên nhân chính là từ người phụ nữ này, cũng là vì Rolls đã dùng người phụ nữ đó uy hiếp anh ấy, khiến anh ấy ngay cả chống cự cũng không thể! Bị khoản tiền gần 100 triệu biến thành bộ dạng như bây giờ!”
Ánh mắt của cô ta vằn lên tia máu: “Những vụ án giết người và các cuộc đấu súng được đăng tin gần đây chắc anh cũng biết, nhờ sự nhạy bén của bản thân mà Hạo mới có thể trở về từ cõi chết sau mấy lần đó! Nhưng lần này Rolls muốn tố cáo lên toà án để khiến anh ấy phải ngồi tù, lần tiếp theo thì sao đây?! Hắn ta có thể sẽ trực tiếp muốn mạng của anh ấy!”
Ngự Phong Trì nhìn Giang Dĩnh chằm chằm, ánh mắt hắn trở nên vô cùng phức tạp.
Giang Dĩnh làm dịu giọng nói, trên chóp mũi chảy mồ hôi, lên tiếng nói: “Không phải anh thích cô ta sao? Vậy lần này anh hãy giúp tôi đi, giúp tôi giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt này, tôi có cách khiến bọn họ tách nhau ra, anh có thể theo đuổi cô ta một lần nữa không phải sao? Dù sao cô ta ở bên cạnh Hạo cũng chỉ thêm vướng víu, chỉ có thể là tai họa, cô ta sẽ kéo anh ấy vào chỗ chết!” 
Một câu này, khiến đôi môi mỏng của Ngự Phong Trì cứng đờ, ngón tay từ từ nắm chặt lại, chứa đựng sức mạnh đáng sợ.
“Cốc cốc cốc,” ba tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý bê một khay trà màu đen đi vào, “Ngự tổng, cà phê.”
Lúc này cảm xúc của Giang Dĩnh mới ổn định lại, ngồi xuống ghế ở phía đối diện.
Ngự Phong Trì nhìn tách cà phê đặt trước mặt, trầm giọng hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Người trợ lý hơi giật mình, trả lời: “À, vị tiểu thư đó, đang ở phòng bên cạnh xem catalog giới thiệu công ty ạ.”
Mi tâm Giang Dĩnh hơi nhíu lại, nghe giọng điệu này của hắn ngay lập tức cảm thấy có hy vọng, yên lặng cầm tách cà phê lên khẽ thổi, ném thử một chút lập tức nhíu mày: “Tách này đã bỏ thêm đường rồi sao?”
Người trợ lý nói: “Đúng vậy, đã thêm đường, tiểu thư không thích?”
Giang Dĩnh đặt tách cà phê xuống: “Tôi thích vị nguyên bản.”
Ngự Phong Trì bừng tỉnh trong dòng suy tư, đẩy tách cà phê của mình sang: “Tách này không thêm đường.”
Giang Dĩnh giật mình, nhìn tách cà phê đó một chút, trong đôi mắt tĩnh lặng xuất hiện ánh sáng, lên tiếng nói: “Cảm ơn.”
“Anh suy nghĩ xong chưa?” Chờ người trợ lý ra ngoài, Giang Dĩnh nghiêng đầu hỏi, “Có muốn giúp tôi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.