Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 23: Ca ca lẫn đệ đệ đều bị lừa!




Ban đêm lạnh, trong phủ nha lại không có noãn ngọc sàng (giường bằng ngọc có tác dụng làm ấm) như Truy Ảnh Cung, Thẩm Thiên Lăng ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị đông lạnh mà tỉnh, mơ mơ màng màng rụt vào trong ổ chăn.
“Chíp!” Mao Cầu ngồi chồm hổm gối y, đôi mắt như tiểu hắc đậu sáng long lanh.
Thẩm Thiên Lăng đưa tay nhu nhu nó, mới phát hiện Tần Thiếu Vũ không biết khi nào đã đi ra ngoài, ngay cả ổ chăn cũng đã lạnh.
Mao Cầu ngồi trên gối đầu, quay đầu nghiêm túc nhìn Thẩm Thiên Lăng —— mau che lên.
Thẩm Thiên Lăng buồn cười, kéo sàng đan qua một chút bao lấy thân hình xù lông của nó, sau đó liền khoác y phục xuống giường, muốn ra xem Tần Thiếu Vũ có ở trong viện không.
Cửa phòng vừa đẩy ra, một cỗ gió lạnh liền nghênh diện thổi tới, y nhịn không được đánh hắt xì một cái.
“Công tử.” Nghe được động tĩnh, ám vệ từ trên nóc nhà nhảy xuống, “Có chuyện?”
“Giờ nào?” Thẩm Thiên Lăng kéo chặt ngoại bào.
“Đến giờ mẹo.” Ám vệ nói, “Thời gian còn sớm, công tử lại ngủ một hồi đi, Cung chủ sợ là đến hừng đông mới có thể trở về.”
“Hắn đi đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Mới vừa rồi truyền đến tin tức, nói trong thành phát hiện dị động.” Ám vệ nói, “Cho nên Cung chủ liền dẫn người đến xem xét.”
“Là Tang Bạch Cốt?” Thẩm Thiên Lăng đoán.
“Khoảng tám chín phần.” Ám vệ gật đầu, “Công tử quay về phòng đi, tiếp tục như vậy coi chừng nhiễm phong hàn, có chuyện gì thuộc hạ sẽ bẩm báo trước tiên.”
“Đa tạ.” Thẩm Thiên Lăng hướng hắn mỉm cười cảm kích, xoay người trở về phòng.
Mao Cầu đã hô hô ngủ, tiểu thân mình nằm dài ra, còn kém há miệng chảy nước miếng.
Thẩm Thiên Lăng lại hoàn toàn không buồn ngủ, dựa vào đầu giường tùy tay lấy ra một quyển sách, thật vất vả mới đợi đến hừng đông, Tần Thiếu Vũ lại như trước không thấy trở về.
Ám vệ đã sớm mua tốt bánh bao hấp và miến còn nóng, thuận tiện cũng gọi Ôn Liễu Niên đến cùng an điểm tâm. Mao Cầu như cũ khẳng khái phân cho hắn một bao bò khô, phi thường hào sảng, thỏa thỏa mang khí khái đại hiệp. Thẩm Thiên Lăng tâm không yên, ăn hai ngụm liền buông đũa, tính toán ra trước viện nhìn thử, lại vừa vặn đụng vào Hoa Đường ở cửa, trong tay còn kéo theo một nam nhân tóc trắng mặt xanh.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu tìm kiếm trong đám ám vệ.
“Không phải tứ ta!” Ám vệ mấy ngày trước hóa trang phấn chấn giơ tay.
“Tang Bạch Cốt?” Ôn Liễu Niên soạt đứng lên, thiếu chút nữa cầm luôn chén đũa.
“Không biết là Tang Bạch hay là Tang Cốt, nhưng tóm lại là bắt được.” Hoa Đường đem người bị trói gô ném cho ám vệ, “Hắn trúng độc dược nên tạm thời không thể nói chuyện, trước mang đến mà giam giam đi.”
“Tần cung chủ đâu?” Ôn Liễu Niên vui mừng quá đỗi.
Hoa Đường lắc đầu, “Không biết.”
“Không biết? !” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, “Các ngươi không đi cùng?”
“Không có.” Hoa Đường nói, “Tối hôm qua ta vẫn dẫn người thủ ở cửa Nam Thành, khi gần tới hừng đông thì nhìn thấy xa xa có một mảng sơn tước (chim rừng) bay lên trời, liền dẫn người đuổi theo, vừa vặn đánh bậy đánh bạ mà tóm được hắn.”
Thẩm Thiên Lăng có chút hồ đồ, Ôn Liễu Niên cũng buồn bực nói, “Nhưng tối hôm qua Tần cung chủ cũng nghe được tiếng gió, nói Tang Bạch Cốt xuất hiện trong thành, cho nên suốt đêm liền dẫn người ra ngoài xem xét, đến giờ còn chưa trở về.”
Hoa Đường nhíu mày, “Ta đây xác thực không biết.”
Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn ám vệ, ám vệ tập thể nhấc tay tỏ vẻ vô tội, “Cung chủ thật là nói lấy được tin tức của Tang Bạch Cốt.” Cho nên rốt cuộc là đi đâu a, chúng ta thật sự không có nói dối mà! Loại tình tiết yêu đương vụng trộm này thật sự là phi thường không xong, nếu quả thật là như thế, vậy mọi người nhất định phải tìm cơ hội lật đổ Cung chủ, sau đó để thiếu cung chủ thay chỗ rồi lại để phu nhân âm thầm cầm quyền, nghe qua thực mang theo cảm giác câu tâm đấu giác, tiền đồ một mảnh cao quý lãnh diễm quả thực không thể tuyệt vời hơn!
“Ta lại ra ngoài xem.” Hoa Đường nói, “Công tử không cần sốt ruột.”
“Gấp cái gì?” Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ liền từ ngoài viện đi vào, đầu vai có chút sương sớm, trong tay còn cầm một bao bánh đậu xanh Từ Kí.
“Đi đâu?” Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra.
“Bắt Tang Bạch Cốt.” Tần Thiếu Vũ đem điểm tâm đặt trên bàn, “Đi ngang qua thấy điểm tâm mới ra lò, liền thay ngươi mua một bao.”
Ám vệ dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình mà nhìn Cung chủ nhà mình, đã là lúc nào cư nhiên còn dùng loại cớ này, Tang Bạch Cốt đã sớm ngồi trong nhà giam rồi a! Nửa đêm canh ba chạy ra ngoài đến tột cùng làm cái gì, sớm thừa nhận mới là chính đồ, đương nhiên mặc kệ phát sinh chuyện gì chúng ta cũng phải đứng về phía phu nhân, đây chính là fan cuồng trong truyền thuyết a, ngươi phải thấy hiểu một chút đi nha.
“Khụ.” Hoa Đường cũng ho khan ở một bên, biểu tình thực vô tội.
“Ta đi nhà giam xem thử.” Ôn Liễu Niên chạy như bay, looại việc nhà này vẫn là nên cách xa một chút mới tốt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong viện một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm Mao Cầu bình bính khiêu khiêu đá một viên trân châu.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Cung chủ.” Hoa Đường châm chước dùng từ nói, “Tang Bạch Cốt ở trong nhà giam.”
“Ta biết.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta phái người dẫn vào.”
Ám vệ yên lặng vì Cung chủ nhà mình mà có điểm ngượng (chém >.<~), nhưng đồng thời lại nhịn không được phải tán thưởng loại trình độ cơ trí bậc này, cư nhiên một chút do dự cũng không có, khởi, thừa, chuyển, hợp rất tự nhiên!
(Khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc= ứng biến lưu loát)
Hoa Đường: …
“Cung chủ!” Một ám vệ từ ngoài viện chạy vào, “Không xong a, hai người.”
“Cái gì hai người?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Trong nhà giam.” Ám vệ chạy trối chết đến thở hồng hộc, “Hai Tang Bạch Cốt, giống nhau như đúc.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt một chút.
“Hai người đều không phải tứ ta!” Người giả trang lại tự giác một lần nữa giơ tay.
“Đợi đã.” Hoa Đường có phản ứng trước tiên, “Cung chủ bắt được Tang Bạch Cốt?”
“Bằng không thì sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Ta nói nửa ngày, các ngươi một chữ cũng chưa nghe vào sap?”
“Tả hộ pháp buổi sáng cũng bắt được một tên!” Ám vệ cũng phân phân hồi thần, kích động nói, “Cho nên hiện tại Tang Bạch cùng Tang Cốt đều ở trong nhà giam? !”
“Ngươi ở đâu bắt được?” Tần Thiếu Vũ hỏi Hoa Đường.
“Ngoài cửa Nam Thành.” Hoa Đường nói, “Lén lút trốn trong rừng cây, bị ta dùng độc dược làm hôn mê.”
“Ta là ở hoa phố của Bắc Thành bắt được một người khác.” Tần Thiếu Vũ cười nói, “Mấy ngày trước không có đầu mối, cược thử một ván, một lần bắt gọn.”
“Tần cung chủ.” Một nha dịch ở cửa viện nói, “Hai tên bạch đầu lục kiểm quái bị chộp được đang ở trong lao cãi nhau, Ôn đại nhân lo bọn họ sẽ nháo đến gặp chuyện không may.”
“Ta đi xem.” Hoa Đường đi ra ngoài, ám vệ cũng theo ra ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn, trong viện chỉ còn lại hai người Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng.
“Cười cái gì?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa quai hàm y.
“Không có gì.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Cảm thấy có chút trùng hợp mà thôi.”
“Trách không được vừa rồi đều nhìn ta như vậy.” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng, “Nghĩ nửa đêm ta ra ngoài làm gì?”
“Tất nhiên là bắt người xấu.” Thẩm tiểu thụ thực nghiêm túc.
“Thật vậy?” Tần Thiếu Vũ ở bên tai y nói, “Không nghi ngờ ta?”
“Tất nhiên sẽ không.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn chỉnh chỉnh y phục, “Ta tin ngươi.”
“Ta là muốn nhìn thấy ngươi ghen đến sốt ruột.” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.
“Vô vị.” Thẩm Thiên Lăng đem mặt hắn kéo đến biến hình, “Đi thôi, chúng ta vào nhà giam xem Tang Bạch Cốt.”
Bởi vì Vân Lam Thành dân phong thuần phác, bởi vậy trong nhà giam cũng rất ít khi được giam giữ người, ngay cả lao đầu cũng là một bán lão nhân hơn năm mươi tuổi, bởi vì thực chịu không nổi hai người Tang Bạch Cốt cứ mắng chửi ầm ĩ, vì thế sớm đã ra ngoài cửa mà ngồi.
“Ôn đại nhân đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Bên trong.” Lao đầu nói, “Bất quá cũng không có thẩm vấn, chỉ ở trong góc ngồi nghe, còn không cho người khác quấy rầy.”
Thẩm Thiên Lăng trong lòng khó hiểu, cùng Tần Thiếu Vũ đi vào nhà giam.
Địa lao năm lâu chưa được tu sửa, bậc thang có vài mảnh rêu trắng mịn, Thẩm Thiên Lăng đi hai bước trượt một bước, nếu không phải có Tần Thiếu Vũ bên người, sớm không biết ngã bao nhiêu lần.
Ám vệ từ phía dưới nhìn lên, phân phân cảm khái thắt lưng nhỏ nhắn của phu nhân ta thực nhuyễn a, ngay cả tư thế đi đường cũng lả lướt như thế!
“Cung chủ.” Hoa Đường chào đón.
“Sao lại thế này?” Nghe từ chỗ sâu trong lao ngục ẩn ẩn tiếng gầm gừ, Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Người Cung chủ bắt lấy là đệ đệ Tang Cốt” Hoa Đường nói, “Tang Bạch bởi vì trúng độc dược của ta, vì vậy hiện tại còn chưa thể nói chuyện, trên cơ bản đều là Tang Cốt một mình rống giận.”
“Ôn đại nhân ở bên trong một mình?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ân.” Hoa Đường gật đầu, “Cần giấy cùng bút, còn không cho người khác đi vào quấy rầy.”
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng tiếp tục đi vào bên trong, “Chúng ta đi nhìn xem.”
Quẹo hai ngã rẽ, tiếng mắng càng phát rõ ràng, Ôn Liễu Niên ngồi trước một trản nến mờ nhạt, trên cái bàn nhỏ đặt giấy cùng bút, đang vừa nghe vừa hăng hái viết.
Nhìn thấy hai người họ tiến vào, Ôn Liễu Niên làm thủ thế chớ có lên tiếng, sau đó liền tiếp tục viết viết kí kí. Tần Thiếu Vũ khóe miệng nhất loan, như thế cũng là một biện pháp tốt, không cần thẩm vấn, người bên trong đã sớm đem mọi chuyện nói rõ thất thất bát bát.
Bởi vì Tang Cốt một lòng cho rằng Tang Bạch sớm bị Truy Ảnh Cung thu mua, vì vậy lửa giận trong lồng ngực không giảm mà tăng, lúc này đang rít gào chỉ trích, nội dung khái quát bắt đầu là nói hắn súc sinh không bằng, đối với thân đệ đệ cũng có thể hạ sát thủ, mà nay lại còn bị Truy Ảnh Cung thu mua cung khai bí mật, quả thực vô sỉ!
“Hiện tại như thế nào?” Tang Cốt sau khi mắng mệt, thở hồng hộc uống một ngụm nước, “Ta bị bắt, ngươi bị lợi dụng xong, còn không phải đều giống nhau bị tống vào nhà giam sao, có thể có kết cục gì tốt đẹp?” Sau khi nói xong cảm thấy chưa hết giận, vì thế lại ngửa mặt lên trời cuồng tiếu một phen, lại đối Tang Bạch tiến hành khinh bỉ.
Mà cùng lúc đó, Tang Bạch đang ở cách vách hữu khí vô lực thở dài, kỳ thật hắn nguyên bản sớm đã ly khai Vân Lam Thành, lại trong lúc vô ý lại nghe nói Truy Ảnh Cung đã bắt được Tang Cốt, mà Tang Cốt vì bảo mệnh, không tiếc cung khai một đại bí mật, nay đã được Tần Thiếu Vũ tôn sùng thành vị khách quý. Vì thế mới nhịn không được mà trở về tìm hiểu cặn kẽ, ai ngờ vận khí quá kém, còn chưa kịp vào thành đã bị Hoa Đường đón đầu. Kỳ thật nếu cứng đối cứng đơn đả độc đấu, Hoa Đường không hẳn là đối thủ của hắn, bất quá trọng điểm là ai phải đơn đả độc đấu a! Nhiếu người như vậy tự nhiên cùng nhau xông lên, Truy Ảnh Cung ra ngoài luôn luôn sẽ không nói đạo nghĩa giang hồ như vậy sao! Vì thế một nhóm ám vệ cộng thêm ba bình độc dược cùng hạ thế công, Tang Bạch như trong dự kiến bị trói gô đến phủ nha.
Nếu nói lúc trước tâm tồn nghi ngờ, vậy lần này nghe Tang Cốt cách vách rít gào gần nửa canh giờ, Tang Bạch có ngốc đến đâu cũng có thể hiểu được là Tần Thiếu Vũ bày trò. Nhưng đệ đệ cách vách của hắn lại không biết a! Tang Cốt thấy Tang Bạch vẫn không lên tiếng, lại cách vách tường nhìn không thấy, cho nên chỉ nghĩ là hắn bị chột dạ không nói được, vì thế mắng càng thêm hùng hổ. Nghe hắn lôi ra từng kiện từng kiện chuyện cũ, Tang Bạch cách vách tiếp tục thở dài, hận không thể xông tự tay bóp cổ hắn. Ngốc đến như vậy, lúc trước nên cùng chiếc thuyền hoa chết tiệt kia chìm xuống đáy sông đi, chỉ tiếc nhất thời tính sai, cư nhiên lại để hắn còn sống.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chờ.” Trong địa lao hơi ẩm thấp, Tần Thiếu Vũ không muốn khiến Thẩm Thiên Lăng đợi lâu thêm nữa.
“Chưa nghe đủ.” Thẩm tiểu thụ rất nhiều chuyện.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Yên tâm đi, Ôn đại nhân có ghi chép, hẳn rằng sẽ chi tiết như chính tai ngươi nghe được.”
“Không sai.” Ôn Liễu Niên ở bên trong trăm bận nghìn rộn gật đầu, quả thực hạ bút như bay, “Công tử chỉ cần ra ngoài, ta cam đoan một chữ cũng sẽ không sai.”
Thật sự là phi thường có tiềm chất bát quái của tiểu phóng viên!
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.