Khánh Dư Niên

Chương 372: Đĩa Đậu Trong Hoàng Cung 1





Chúng thần sắc mặt hơi cổ quái đi qua bên người Phạm Nhàn, rời khỏi điện Thái Cực.
Phạm Nhàn lúc này trong lòng cũng có hơi chút bất an, hắn cũng không biết phải đối đáp ngự tiền như thế nào, cho dù là đề ti Giám Sát Viện, thân ở trong này cũng có vẻ vô cùng đột ngột, từng trải của mình chung quy vẫn còn rất ít đi? Nhưng việc đã tới nước này, hắn cũng chỉ có thể thản nhiên ứng phó, hơi chút cẩn thận đi theo sát sau mấy vị đại thần, theo thái giám đi vào sau điện.
Đi một chút, cũng không xa lắm, tới một gian điện, nhìn góc đỉnh điện thì không gian cũng không có vẻ là rộng rãi lắm, bên trái bày một giá gỗ, bên trên bày rất rất nhiều thư tịch.
Phạm Nhàn âm thầm quan sát bố trí chung quanh, biết đại khái đây chính là ngự thư phòng, khóe môi hơi mỉm cười, chắc là đã nghĩ tới Vi Tiểu Bảo mà mình hay xem phim thấy ở kiếp trước.
Hoàng đế lúc này đã được thái giám hầu hạ cởi long bào, thay vào đó là một kiện sam y màu lam, bên hông đeo dây ngọc, nhìn qua rất hưu nhàn.
Hoàng đế tựa lên trên ghế, đưa tay nhấc bát trà trên bàn, tùy tiện phất tay một cái, đám thái giám nhanh chóng bưng lên bảy chiếc ghế phủ gấm vào phòng.
Bảy lão đại thần cúi người tạ ân, tự nhiên ngồi xuống.
Thái Tử cùng đại hoàng tử rất quy củ đứng phía sau một chút ở hai bên trái phải hoàng đế.
Mặc dù không có chỗ ngồi, nhưng nhìn vẻ mặt của họ, thì biết được đây là quy củ từ trước tới nay rồi.
Chỉ là từ trước tới nay nơi đây chỉ dự liệu có bảy chiếc ghế, nhưng hôm nay lại có thêm một vị quan viên trẻ tuổi.
Thái giám trong ngự thư phòng cũng không có gặp qua Phạm Nhàn, cho nên cũng hơi khó xử, không biết là hạ quan bị truyền tới hỏi, hay là nhân vật có thân phận tôn quý gì.
Mọi người đều ngồi, Phạm Nhàn đứng lẻ loi một mình, nhất thời làm lộ hắn ra ngoài, phụ thân Phạm thượng thư cũng mắt nhìn mũi, lỗ mũi hướng tâm, căn bản không có liếc nhìn hắn.
Phạm Nhàn không khỏi cười tự giễu, tự xê dịch ra vị trí vốn không nhìn thấy được.
Cử động nho nhỏ này của hắn, rơi vào trong mắt thái tử, thái tử hơi mỉm cười với hắn.

Phạm Nhàn chỉ dám đưa ánh mắt trả lời, nhưng trong lơ đãng nhìn thấy đại hoàng tử đứng sau bệ hạ hơi ngáp nhỏ một cái, phỏng chừng vị hoàng tử này vừa mới quay về kinh, cũng không biết uống bao nhiêu rượu, ngày hôm nay chỉ sợ rất thiếu ngủ.
Ngoại trừ việc vô tình gặp mặt trong quán trà bên sông Lưu Tinh ngày ấy, hôm nay là một lần Phạm Nhàn gần mặt hoàng đế nhất, gần tới mức gần như có thể đụng vào.
Hắn không nhịn được mà hơi ngẩng đầu, dùng tốc độ nhanh nhất mà nhìn lướt qua, cũng không dám nhìn chằm chằm vào đối phương.
Dù sao đối phương cũng là hoàng đế, quan viên triều đình tuy rằng có thể nhìn thiên nhan, nhưng chân chính thiên nhan, nghĩ tới cũng không có ai dám làm càn nhìn một cách thưởng thức như nhìn mỹ nữ.
Nhưng cho dù nhìn thoáng với tốc độ cực nhanh, Phạm Nhàn thấy rõ được dung mạo đối phương, nhưng suýt nữa bị cặp mắt kia làm cho kinh sợ tâm thần!
Hoàng đế nhìn hắn một cái, nhìn thẳng không chút tính toán.
Phạm Nhàn mặt lộ vẻ may mắn, trong lòng căn bản cũng không hề sợ hãi.
Sau một lát, nhị hoàng tử mang theo tiểu hoàng tử đang đọc sách trong Hưng Khánh cung cũng bị thái giám mời tới.
Lúc hắn tiến vào trong ngự thư phòng trong tay còn nắm lấy tay tiểu hoàng tử.
Nhìn hai huynh đệ hòa thuận, hoàng đế khẽ gật đầu, dường như tương đối thỏa mãn, thái tử trên mặt mang theo mỉm cười, nhưng không biết trong lòng chửi bới thô tục bao nhiêu lần.

-Cấp cho Phạm Nhàn một chỗ ngồi đi.
Đợi khi bốn vị hoàng tử nhất tề tiến tới hai bên của hoàng đế.
Hoàng đế dường như lúc này mới phát hiện ra Phạm Nhàn còn đang đứng, tùy ý phân phó một câu.
Phạm Nhàn hơi kinh hãi đáp:

-Thần không dám.
Với phẩm cấp của hắn, tiến tới ngự thư phòng cũng là ngoại lệ rồi, lúc này bốn vị hoàng tử còn đang đứng, hắn làm sao dám ngồi? Sáu vị lão đại thần nghe thấy bệ hạ ban ngồi cho tiểu tử trẻ tuổi kia, dưới mông cũng có chút ngứa ngáy, hơi động một chút, hơi xoay tay, rồi hơi ho khái một tiếng, có chút không hài lòng: nghĩ thầm mình ở trong triều cũng hơi hai mươi năm rồi, mới có thể có vị trí này trước mặt thánh thượng.
Ngươi chỉ là Phạm gia tiểu tử, không ngờ còn có thể ngồi trong ngự thư phòng.
Thái tử liếc mắt nhìn các vị đại thần, quay lại cung kính nói với hoàng đế:
-Phụ hoàng, Phạm Nhàn tuổi còn trẻ, xương cốt không như các vị lão đại thần, nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn, hay là cho hắn đứng đi.
Lời này nói cực kỳ công bằng, bất luận là mấy lão đại thần hay Phạm Nhàn trong lòng đều sinh ra biết ơn.
Lúc này lại nghe một câu của đại hoàng tử nói rằng:
-Rất thỏa đáng, phụ hoàng cùng mấy đại nhân huynh đệ năm đó của người thương nghị chuyện lớn của đất nước, phải đứng là bởi vì nhi thần sau này còn phải phụ tá thái tử điện hạ trị quốc bình thiên hạ, đã nghe giảng bài, học sinh thì phải có dáng dấp của học sinh…
Hắn nói cũng không có hết, nhưng ý tứ mọi người cũng hiểu được, mới vào quan trường, có công cán gì, mà có thể được đối đãi giống như mấy người như lão sư của hoàng tử được.
Mấy lão đại thần cũng vuốt râu lắc đầu??? chỗ ngồi này nhìn như tầm thường, nhưng bên trong ẩn ý không phải chuyện đùa.
Bọn họ dám cam đoàn, trong ngự thư phòng lần này, nếu như Phạm Nhàn quả thực có một chỗ ngồi, không quá ba khắc, tin tức sẽ truyền khắp trên dưới kinh đô.
Phạm Nhàn biết thời biết thế, đang định từ chối, tạ ơn bệ hạ, không ngờ nhìn thấy ánh mắt đạm nhiên của hoàng đế, trong lòng hơi run sợ, liền nuốt lời nói trở vào.

Hoàng đế liếc mắt nhìn chúng thần, rồi lại nhìn thẳng vào đại nhi tử tính tình tuy ngay thẳng nhưng hơi có chút nôn nóng của mình, nói rằng:
-Phạm Nhàn hắn tự nhiên không đảm đương được cái vị trí ngồi này…Nhưng mà hôm nay hắn phải ngồi xuống, không phải vì công lao, chỉ vì phần thưởng cho kỳ công.
Mọi người không giải thích được ý gì trong đó, nhưng thánh thượng đã mở miệng, bên trong ngự thư phòng tự nhiên an tĩnh.
Hoàng đế nhìn vài nhi tử của mình ôn nhu nói rằng:
-Các ngươi nếu có thể lấy được một xe ngựa đầy thư tịch của Trang Mặc Hàn gia trở về, trẫm cũng cho các ngươi ngồi!
Mọi người lặng lẽ, trong lòng biết rõ xe ngựa đó đại biểu cho cái gì, tuy rằng vẫn còn nghĩ vị hoàng đế này đối với hư danh văn chương có chút cố chấp, nhưng cũng không biết phải nói làm sao cho tốt.
Hoàng đế biết mọi người đang suy nghĩ cái gì, lạnh lùng nói rằng:
-Đừng tưởng chuyện người đọc sách chỉ là chuyện nhỏ, những thần tử các ngươi đều là người đọc sách.
Thành tựu về văn hóa giáo dục và võ công, võ công trong đó trẫm không thiếu, cái thiếu chính là về phương diện văn hóa giáo dục… Thống nhất ranh giới trong thiên hạ dễ, nhưng nhất thống nhân tâm rất khó khắn, muốn đoạt thiên hạ chỉ dựa vào ngựa tốt là không thể thành.
Trên mặt đại hoàng tử lộ ra thần sắc không tán đồng, nhưng phụ thân còn chưa nói hết, tự nhiên không dám nhiều lời.
Hoàng đế tiếp tục nói rằng:
-Đoạt thiên hạ lập tức có thể được, nhưng cũng không thể giữ được thiên hạ.
Đạo văn học nhìn như hư vô mờ mịt nhưng liên qua tới tâm của tất cả tử sĩ trong thiên hạ.
Hãy nhìn trẫm ba lần Bắc Phạt, đánh cho Bắc Ngụy thành như thế nào, ai có thể nghĩ được Chiến gia có thể nhân cơ hội dựng lên Bắc Tề.
Nhưng mà chỉ mới có mấy năm, tụ hội một nhóm nhân tài lớn, lúc này triều đình Bắc Tề đã có thể ngược móng ngựa lại phía chúng ta…Bọn họ dựa vào cái gì? Dựa vào sĩ tử trong thiên hạ coi bọ họ là chính thống! thiên hạ chính thống? mọi chuyện cũng chính là người đọc sách mà ra...trong sách cả! Các ngươi thân là đại thần Khánh quốc, nhưng năm đó cũng tham gia khoa của Bắc Ngụy, đây là vì sao?
Thư đại học sĩ cùng Nhan thượng thư nhanh chóng đứng dậy, thấp thỏm lo âu.
Hoàng đế xoay tay nói rằng:
-Thiên hạ sĩ tử đều như vậy, chuyện hôm nay cũng không phải trẫm trách các ngươi, các ngươi chớ suy nghĩ.
Trẫm chỉ muốn nói cho các ngươi, thiên hạ chính thống, sĩ tử quy tâm mang tới nhiều chỗ tốt, các quận lộ đều có lương tài, trên phương diện ngôn luận chúng ta cũng có tiện nghi.
Hắn nhìn người con cả lạnh lùng nói rằng:
-Trẫm biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu như lúc xuất binh, có thể có ít hơn sức chống cự, có thể giảm thiểu số người chết, lẽ nào ngươi không muốn?
Đại hoàng tử lặng lẽ không nói gì.
Hoàng đế lạnh lùng nói rằng:
-Một xe ngựa đầy sách cũ, có thể làm cho trẫm mời thêm được nhiều sĩ tử khắp thiên hạ, giữ được tính mệnh vô số các tướng sĩ của trẩm, trẫm thưởng Phạm Nhàn ngồi vì cái này, có gì mà không được?
Mọi người chung quy vẫn nghĩ có chút cổ quái, dường như bệ hạ là tận lực hướng tới thiên hạ, hơn nữa vì sao Phạm thượng thư không có ra mặt thay con từ chối ngồi? nhưng mà toàn bộ Khánh quốc sinh ra trong chiến hỏa, quốc dân đối với nhất thống thiên hạ có một loại cuồng nhiệt cùng cảm giác như sứ mệnh.

Bệ hạ lần này đưa việc Phạm Nhàn đi sứ mang sách về cùng với việc nhất thống thiên hạ vào cùng một chỗ, ai có thể nói gì thêm được, tất cả đều đứng dậy nói thánh thượng anh minh.

Xe ngựa cùng thiên hạ thì có quan hệ gì chứ? Phạm Nhàn tạ ơn bệ hạ ban thưởng, ngồi xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Không kiêu không nóng vội, ổn định như núi, trong lòng lại cười khổ, không rõ vì sao lão hoàng đế này cứ thích ‘quay’ mình.
Tấm vải hồng được giật ra, lộ ra bên trong là một tấm bản đồ rộng lớn.
Địa đồ này một lần được đã được thay đổi qua, ranh giới màu vàng của Khánh quốc không ngừng kéo dài về phía đông bắc, mà mảnh đất bên ngoài hoang nguyên hồ đã được sát nhập vào lãnh thổ.
Ranh giới Khánh quốc địa đầu rất lớn, Bắc Tề phía đông bắc nhìn qua vẫn như cũ là một con quái vật lớn, nhưng trước mặt một đầu dã thú như Khánh quốc có vẻ chỉ là một con mồi mập mạp mà thôi.
Bắc Tề tuy rằng cũng mới phát quốc, nhưng kế thừa nền tảng ranh giới rộng lớn của Bắc Ngụy năm nào, đồng thời cũng kế thừa hệ thống quan lại cùng tập tục của đại Ngụy.
Phạm Nhàn nhìn bản địa đồ, nghe những tiếng thảo luận liên tục truyền vào tai, thân ở trong trung tâm quyền lực lớn nhất Khánh quốc, mới lần đầu tiên cảm nhận được phong cách hành sử cùng ý đồ dã tâm của Khánh quốc cường hãn.
Trong lòng hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Triều đình phương Bắc dù sao cũng có thực lực, xem cái ý niệm trong đầu của Hải Đường cùng hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi kia, hôm nay hạ chiến loạn với nhau, lê dân bách tính không khỏi gặp phải tai ương, lại không biết phải tới năm nào tháng nào mới khôi phục lại được.
Hắn mặc dù không phải người theo chủ nghĩa hòa bình, hay tận thế, nhưng đối với chiến tranh, thật sự là rất thiếu hứng thú.
Hoàng đế lúc này đang thương nghị quốc vụ quan trọng với mấy vị đại thần, thỉnh thoảng nghe được vài câu liên quan tới đê sông cả, còn có vài vấn đề tiến cống của các quốc gia nhỏ chung quanh, việc này Phạm Nhàn cũng chẳng quan tâm, tự nhiên sẽ không xen mồm vào, cho dù là hắn tìm cách đi nữa, thì nóng này đang ngồi trên ‘ghế nóng’ cũng không dám phát sinh là lời tiếng nào.
Mọi người trong lúc vô tình có chủ ý, đã quên hắn ngồi trong một góc ngự thư phòng.
Cho nên hắn mới có tâm tư nhàn hạ, nhìn quanh những thay đổi trên địa đồ, càng không ngừng thở dài.
Đột nhiên một từ rơi vào trong lỗ tai của hắn?? nội khố!! Hắn nhíu mày, trong lòng dần dần sinh ra cảnh giác, hoàng đế giữ mình lại, quả nhiên không chỉ đưa cho một chiếc ghế, phần thưởng không thể đơn giản như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.