Khánh Dư Niên

Chương 361: Trường Đình Cổ Đạo Đâu Thủ Quyên 2





Không khí có phần ngưng trọng, một lúc lâu sau, Ti Lý Lý nhún mình thi lễ thật sâu, cúi thật thấp đầu, mấy sợi tóc đen nhẹ bay trong gió, ôn nhu đáp:
-Có thể đại nhân không tin, nhưng Lý Lý thực sự vui mừng khi được ở nói chuyện với đại nhân, như lần đó trong xe ngựa.
Phạm Nhàn nhìn nàng, không biết lời nữ tử này nói có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Ti Lý Lý mỉm cười, dung nhan mĩ lệ lại càng say đắm:
-Đại nhân, Lý Lý rất cảm tạ trên đường đại nhân đã giải độc cho ta.
Những lời này… là thật.
-Ta không phải Trần Bình Bình.
Ta tin vì lợi ích mà quấn quýt, cũng có thể dùng một phương pháp ôn hòa hơn mà đạt thành.
Hơn nữa ta cũng không hy vọng Hoàng đế Bắc Tề vì lý do trúng độc của ngươi… Đương nhiên, hôm nay xem ra, theo kế sách này của Trần Bình Bình từ đầu sẽ không có thành công mong muốn.
Hai gò má nàng đỏ ửng, biết nam tử thân cận nhất trước mặt này đã đoán được chút sự tình.
-Cô nương, cuộc sống trong cung sau này, thân phận là nhất, tay chân Giám Sát Viện tuy có dài nữa cuãng không thể khống chế được, nên hiệp nghị của ta và ngươi có hữu hiệu hay không, là nhìn vào tâm ý của ta của ngươi.
Nàng nghiêm túc đáp:
-Xin đại nhân yên tâm.
Phạm Nhàn nhìn trán cô nương mỹ lệ này, hơi hoảng hốt, khi lấy lại được bình tĩnh rồi mới nói:
-Ngươi ở phương Bắc chờ tin tức, chú ý an toàn.
Ta phỏng chừng nhà ngươi chờ không bao lây sẽ có ngươi giúp ngươi báo.
Ti Lý Lý bất ngờ ngẩng đầu, nhìn Phạm Nhàn có phần không thể ngờ.
hán không để ý đến sự kinh hỉ trong mắt nàng, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa nàng:
-Qua lão nhân này liên hệ với ta, nhớ sau đó phải hủy đi.
Phạm Nhàn bỗng mỉm cười:
-Ta có thể cho phép ngươi buông bỏ hiệp nghị của chúng ta, nhưng ta không chấp nhận ngươi bán đứng ta.
Đây chỉ là liên lạc đơn tuyến, ngươi bán hắn cho người Bắc Tề cũng không được lợi gì.
Nên tốt nhất là không nên mạo hiểm.

Thấy nụ cười ngọt ngào có phần quái dị của vị đại nhân trẻ tuổi này, lòng Ti Lý Lý cũng thầm run sợ, không hiểu sao vội gật đầu.
-Còn nữa, nếu như… - Đột nhiên hắn trầm ngâm một chút – Nếu moojg ngày ngươi không muốn ở lại trong Hoàng cung Bắc Tề thì cho ta biết, ta sẽ xử lý chuyện này.
-Cảm tạ đại nhân.
Ti Lý Lý nhu nhược cúi đầu cảm tạ, lời cám ơn này vừa có phần chân thành lại có phần không nỡ, vì nàng biết, khi nói lời cảm tạ này cũng chính là lúc phải rời đi.
Nàng buồn bã:
-Lần này từ biệt, không biết có thể gặp lại được nữa không.
Lý Lý không khỏi đứt từng khúc ruột.
Dứt lời, nàng dứt khoát xoay người rời khỏi đình, để lại sau lưng Phạm Nhàn nhíu mày thật chặt còn đang suy nghĩ về hàm ý của bốn tiếng đứt từng khúc ruột cuối cùng.


Nhìn chiếc xe ngựa dần dần theo con đường cũ rời đi, Phạm Nhàn không có biểu tình gì,nhưng trong nội tâm cũng thở dài một tiếng.
Sau đó đấm vào cây cột một quyền, “Rắc” một tiếng, căn đình đã lâu ngày không tu sửa, vốn đã lung lay sắp đổ lúc này thêm một quyền của hắn càng rung lên rình rình.
Một bóng hình từ trên đó nhẹ nhàng nhảy xuống, không phải Hải Đường thì là ai? Hải Đường cô nương nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, cười gượng:
-Đóa Đóa không có nghe trộm cái gì đâu.
-Nếu ngươi nghe trộm, ta sẽ biến ngươi thành câm điếc.
-Phạm đại nhân bây giờ phải rời đại Tề, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại.
Nghĩ tới muội muội của mình ở Kinh đô, thở dài:
-Ta nghĩ cũng không lâu lắm… Vị sư phụ thanh danh hiển hách của ngươi đâu rồi? – Hắn đổi chủ đề câu chuyện – Tới Bắc Tề một chuyến mà không ái phỏng được vị đại tông sư này, thật có chút tiếc nuối.
Sau khi nghĩ một lát, Hải Đường quyết định không giấu diếm chuyện này:
-Ba ngày trước khi sử đoàn Nam triều nhập kinh, sư phụ thu được một thanh gỗ, liền rời khỏi Kinh đô,không ai biết đã đi đâu, kể cả Thái hậu và ta.
-Trong mấy ngày ở trong Kinh đô, ngươi đã giúp ta che giấu rất nhiều chuyện.
– con mắt Phạm Nhàn nhìn vị cô nương hoang dã kia – Ta thực sự muốn cảm tạ ngươi… Còn về hàng hóa đi về phía Bắc, hiện nay ta đã nói chuyện với Trường Trữ Hầu và Trầm Trọng, nếu vị Hoàng đế Bệ hạ kia cần mượn bạc ở ta, nhất định phải bảo Trầm Trọng thu xếp.
Người này nhìn như bình thường, nhưng thực ra rất lợi hại.
Hải Đường trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

-Đây là bí mật giữa hai chúng ta.
Phạm Nhàn nhìn vào đôi mắt sáng như sao kia, nhấn mạnh từng tiếng:
-Trên thế giới này, ngoại trừ vị người bạn kia, ta thực sự rất ít thấy người kẻ ngu si đơn thuần.
Ngươi nghĩ rằng bí mật của chúng ta có thể giấu được bao nhiêu người? Đóa Đóa, hành trình ở Bắc Tề lần này, ngươi đã ngầm giúp đỡ ta rất nhiều.
Đừng tưởng rằng vị Đại sư huynh của ngươi kia sẽ không phát hiện ra.
Nàng nhíu mày:
-Ngươi muốn nói gì?
-Ta muốn nói, ngươi và Hoàng đế chuẩn bị rời khỏi cái bóng váy của Thái hậu đi thôi.
Như vậy sẽ không cần trông cậy vào tranh đấu cung đình, cũng không cần trông cậy vào ngoại nhân như ta cấp được bao nhiêu bạc.
Bắc Tề dù sao cũng là đại quốc đương đại, nếu như muốn nắm giữ được toàn bộ, không mất một chút công phu thì không thể được.
Nàng nhếch khóe môi cười:
-Ta nghĩ Phạm đại nhân có khả năng hiểu lầm gì đó.
-Hử? – Phạm Nhàn cười cười – Ngươi đang lo lắng cái gì?
Hải Đường tựa hồ như muốn nói tới một chuyện khác:
-Ta là một người tôn trọng đạo nghĩa sư đồ.
-Trang Mặc Hàn đã chết.
Trang Mặc Hàn môn sinh khắp thiên hạ, được thế nhân cực kỳ tôn sùng.
Ngoại trừ chuyện mùa xuân năm ngoái, đạo đức và văn chương thật đúng là không một vết xước.
Ngay cả Hải Đường cũng cực kỳ kính trọng vị lão nhân này.
Nhưng hôm nay một mực ở đây chờ sử đoàn, nên cũng không biết được cái tin lão nhân gia đã tạ thế.
Nghe được tin này, khuôn mặt không tránh được có phần kinh ngạc và bi thương không biết nói sao.
Nhất thời, trong đình cũng lạnh lẽo hơn.


Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn phá vỡ im lặng:
-Tiếu Ân đã chết, Trang Mặc Hàn đã chết.
Đại nhân vật năm đó cũng dần già đi, từ từ chết đi.
Ngươi là người tôn sư trọng đạo là tốt, nhưng ta nghĩ, ngươi cũng nên chuẩn bị cho ngày đó.
Hải Đường nhìn vào mắt hắn:
-Dường như đại nhân có ý ám chỉ gì đó?
-Ta rất hiểu ham muốn được làm chủ của người trẻ tuổi.
Nàng cười cười, thoáng xua đi sự buồn bã khi nghe tin Trang đại gia qua đời:
-Làm sao mà rất nhiều chuyện quan trọng, từ miệng ngài nói ra lại có thể dễ dàng hơn rất nhiều.
Vì sao những chuyện khó hiểu gì đó, một khi nghe ngài nói lập tức trở nên sáng lạng không gì sánh được?
-Bởi vì đêm tối cho chúng ta con mắt sắc, ta cần nó để tìm tới ánh sáng.
Hải Đường hơi nghiêng đầu:
-Những lời ngươi nói….
Thật quá trắng trợn với thế giới này.
-Thế giới này? Thế giới này là của bọn họ, cũng là của chúng ta.
Nhng xét đến cùng… là của chúng ta!


Mây cũng dày hơn che bớt mặt trời, nhưng mặt trời cũng quá mạnh, che không hết được quang mang đỏ sẫm tỏa ra từ bên viền đám mây, như một vị tiên nữ khéo léo viền quanh một viền vàng.
Một cơn gió trên bình nguyên lướt qua con đường cũ, cái đình kia.
Phạm Nhàn nhìn Hải Đường:
-Đóa Đóa, cảm tạ ngươi đã hộ trợ ta mẫy ngày này.
Cuôi cùng thì Hải Đường cũng rút tay ra khỏi hai cái túi to, hơi khó khăn học các cô nương gia vén váy thi lễ:
-Phạm đại nhân khách khí.
Dưới đình, Phạm Nhàn thành thật không khách khí tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng.

Chẳng hiểu sao, với tu vi cực cao của Hải Đường cũng không thoát được cái ôm của hắn.
Ôm được rồi, hắn tươi cười chân thành:
-Nói thật, nếu như ngươi ta có thể thực sự trở thành bằng hữu, nghĩ đến cũng là chuyện không tồi.
Hải Đường nhẹ nhàng nhìn mái tóc đen bên thái dương, cũng không phải vì cái ôm rất thân thiết lúc nãy mà xấu hổ bát an, mỉm cười:
-Đúng thế.


Hải Đường đứng trong mái đình cũ kỹ, bên con đường kia, nhìn bóng hình Phạm Nhàn biến mất xa dần, không khỏi hơi cúi đầu.
Nhớ lại những ngày ở Kinh đô, khóe môi nhẹ nhẹ mỉm cười, nghĩ thầm vị công tử Nam triều này quả nhiên cực kỳ thú vị, có ánh mắt rất nhạy cảm.
Nghĩ đến khi hắn về đến Khánh quốc, phía nam thiên hạ sẽ xảy ra một ít thay đổi rất vi diệu.
Nàng thở dài, vì chuyện Trang Mặc Hàn tạ thế mà lại bi ai.
Lúc này mới nhớ tới mình vẫn còn quên một việc.
Hải Đường thi xã trong Thạch Đầu ký, đến tột cũng là có quan hệ gì với mình không? Nàng vô thức đưa tay lên chạm vào cái khăn trên đỉnh đầu, nhưng nhận ra chỉ sờ thấy một khoảng không.
Nàng lập tức phản ứng lại, trên mặt hơi nóng lên, thế mới biết cho dù che giấu tốt cỡ nào, cái ôm lúc nãy cũng vẫn bị hồi hộp, đến mức gã tiểu tặc kia ăn trộm mất cái khăn hoa cũng không biết.
Lúc này Phạm Nhàn đang đi vào trong quán ăn, ngẫu nhiên có cành cây thổi gió, trên mặt hắn cũng là một bộ dáng tươi cười hôn nhiên.
Hành trình đi Bắc Tề cuối cùng cũng có một kết quả tương đối viên mãn.
Mà mình khi sống lại lại có thể gặp một vài nhân vật rất thú vị như Ngôn Băng Vân khối băng này, như Hải Đường đóa hoa nhìn như tục khí lại nhẹ nhàng này không có gì ngoài một vài xung đột về lợi ích và bất đồng về quan điểm, hắn rất thích nói chuyện với Hải Đường.
Hoàng đế cũng phải sinh con.
Khổ Hà cũng đã phải ăn thịt.
Trần lão thọt cũng phải vào nhà xí.
Phạm Nhàn cũng muốn có bằng hữu.
Cầm miếng vải hoa trong tay, đẩy ra đĩa đồ ăn trước mặt, hắn nhìn làn khói nhẹ nhẹ bốc lên, khe khẽ hát:
-Đâu a đâu a đâu thủ quyền….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.