Khai Quốc Công Tặc

Chương 27: Oanh Kha (4)




Giỏi!
Chúng cửu vạn đang xếp hàng chờ đăng ký báo danh và đám sai dịch trong nha môn cùng đồng thanh khen ngợi.
Nghe những tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, Trình Tiểu Cửu đem nhấc hai khoá đá ở trước ngực, cảm tạ mọi người, sau đó lại quay về phía Lâm Huyện lệnh ở trên điểm tướng đài khẽ gật đầu một cái, cũng không buông khóa đá xuống, cứ vững vàng nâng như vậy một lần nữa đi về giữa sàn đấu.
- Giỏi!
- Nam nhi giỏi!
Chúng cửu vạn lại tiếp tục khen ngợi vang dội, ngay cả vài Phụ tá văn chức cũng đều phấn chấn, tay vịn bàn nhìn ra giữa sàn đấu xa xa, trong ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn của mọi người, Trình Tiểu Cửu chậm rãi cúi người, đem thả lại hai khoá đá vào chỗ cũ, sau đó bước nhanh đi trở về trước điểm tướng đài, chắp tay trước ngực đứng trang nghiêm.
- Tráng sĩ, thật sự là tráng sĩ.
Lâm Huyện lệnh sớm đã vô cùng hưng phấn vội vã bước ra hai tay nâng cánh tay Trình Tiểu Cửu, lớn tiếng khen
- Có câu là, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên. Lão phu lúc trước đọc được lời này còn mờ mịt khó hiểu. Hôm nay thấy Trình tráng sĩ, mới biết cổ nhân thật sự không gạt ta.
Sắc mặt Trình Tiểu Cửu hơi đỏ lên, không ngờ được khen ngợi đến mức thế, hắn cười gượng, thấp giọng đáp lại:
- Huyện tôn đại nhân quá khen, vãn bối mấy tháng qua luôn luôn làm việc tại bến tàu, cho nên cũng rèn luyện được chút khí lực.
Ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn chúng cửu vạn đang chờ đợi được khảo nghiệm, thanh âm nhấn mạnh thêm, nhắc nhở Lâm Huyện lệnh:
- Thật ra hôm nay bà con hương thân đến báo danh ai nấy cũng có thể khiêng được vật nặng trên hai trăm cân đó ạ, Trình mỗ chỉ may mắn mà thôi, không phải là giỏi giang gì.
Nghe Tiểu Cửu vừa nói như vậy, ánh nhìn của Lâm Huyện lệnh đối với hắn lại càng có thiện cảm hơn, không kiêu căng không nóng nảy, lại rất khiêm tốn, đây đúng là phẩm chất tốt mà Thánh tiên cổ nhân tôn sùng. Bản thân Lâm Huyện lệnh không làm được như vậy, nhưng lại rất thưởng thức những người có phẩm chất tốt đẹp, lão cố tình để Trình Tiểu Cửu bộc lộ bản lĩnh, chỉ vào bộ cung tiễn bên cạnh giá binh khí, cười dò hỏi:
- Tráng sĩ từng học xạ nghệ chưa? Tiến cảnh như thế nào?
- Vãn bối may mắn cũng từng được học qua, nhưng không giỏi giang gì.
Trình Tiểu Cửu tỏ ra hết sức khiêm tốn, nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ. Vừa rồi hắn nâng hai khóa đá đi qua đi lại, đến giờ cánh tay và vai hắn vẫn đang khẽ run, bởi hắn hoàn toàn dựa vào phương pháp điều tức đã luyện từ nhỏ mới không làm cho Lâm Huyện lệnh và những người học võ xung quanh phát hiện ra sơ hở, nhưng lúc này mà cầm cung, tám chín phần mười là không xong rồi, hơn nữa bản thân hắn đối với xạ nghệ cũng chỉ biết chút ít, cánh tay lại đang run rẩy dùng đi bắn bia ngắm, không biết là tiễn bắn đi sẽ lệch đến tận nơi nào.
Lâm Huyện lệnh căn bản không biết bắn tên cũng cần tiêu phí khí lực, nghe Trình Tiểu Cửu nói khiêm tốn, còn tưởng rằng thiếu niên này không muốn làm náo động quá mức, cười vỗ lên bả vai hắn, dùng khẩu khí bề trên dạy dỗ:
- Thiếu niên khiêm tốn một chút là rất tốt, nhưng hôm nay là luyện tập võ nghệ ở sàn đấu, có bao nhiêu bản lĩnh thì cứ xuất hết ra, khiêm tốn quá ngược lại sẽ làm mất đi nhuệ khí thiếu niên đấy. Đi chọn một cây cung, bắn mấy tiễn cho ta xem, không cần phải quá chính xác, dù sao toàn bộ huyện Quán Đào chúng ta cũng không có vài người am hiểu xạ nghệ đâu.
Trình Tiểu Cửu bị buộc bất đắc dĩ, đành phải mơ hồ đáp lại:
- Một khi đã vậy, vãn bối xin cả gan thể hiện một lần.
Dứt lời, đi theo sai dịch đi chọn cung tiễn. Lúc này Trung Nguyên đã thái bình nhiều năm, một huyện nhỏ bé sao có bộ cung tốt gì, đám nha dịch đã chuyển ra sáu bộ cung thì trong đó có năm cái là nhuyễn cung một thạch, một cái khác thì miễn cưỡng có độ cứng một thạch rưỡi, lại nhiều năm không được bảo dưỡng, toàn bộ sống lưng cung đều phủ đầy lớp sơn căn bản là không thể dùng được.
Cũng may bia ngắm chỉ cách khoảng năm mươi bước, cũng không cần dùng đến cường cung. Trình Tiểu Cửu đem năm thanh nhuyễn cũng theo thứ tự lôi kéo, trong đó lấy ra một chiếc thuận tay nhất, tỉ mỉ kiểm tra cung tai, dây cung và lưng cung, lặp lại điều chỉnh độ cong của cánh cung. Hắn là mượn cơ hội điều chỉnh cung để nghỉ ngơi thể lực, lại tạo vẻ bí hiểm trong mắt người thường. Vài sai dịch phụ trách đăng ký tên họ dân tráng đều ngừng tay, vểnh chân nhìn chăm chú lên sàn đấu. Ngay cả chúng cửu vạn cũng ngừng huyên náo, xếp thành mấy hàng dài từ xa xem Trình Tiểu Cửu thử bắn như nào.
Vất vả lắm mới làm cho cảm giác run ở tay bớt đi, Trình Tiểu Cửu cầm ba mũi tên, chậm rãi đi đến vị trí bắn thử. Chỉ thấy hắn trước tiên cúi người, khéo léo chọn ra ba mũi tên lông vũ theo thứ tự đặt ở trên mặt đất trước người sau đó lại đứng thẳng hít sâu một hơi, lại khom người xuống, cài tên cho dây cung, lại thẳng lưng theo quán tính, cầm bộ cung trong tay kéo nửa vòng tròn.
Hồng tâm năm mươi bước màu đỏ tươi chợt lóe trong mắt, Trình Tiểu Cửu đột nhiên buông tay, mũi tên lông vũ như một ngôi sao chổi lao đi, “phập” một tiếng, bia ngắm bật ra sau gần như ngã lệch, đợi khi ngừng lay động, mọi người chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy bạch vũ tiễn còn cách hồng tâm năm tấc, vẫn còn đang rung động không ngừng.
- Hay quá!
E sợ mọi người không ủng hộ, Vương Nhị Mao là người đầu tiên kêu to nhất. Y không bội phục Trình Tiểu Cửu có bản lĩnh nâng được khóa đá, phàm là người làm việc ở bến tàu, khí lực sẽ không hề kém. Hai khóa đá cộng lại cân nặng cũng chưa tới hai trăm cân, y cũng có thể giống như Trình Tiểu Cửu có thể nâng được. Hơn nữa Trình Tiểu Cửu từng dạy y phương pháp dùng sức như nào, vừa rồi Trình Tiểu Cửu nâng khóa đá lên, đi lại, trong bước bộ đều ẩn chứa nhiều kỹ xảo, chỉ cần nắm giữ được bí quyết trong đó là được, mà trong nhóm cửu vạn trên giáo trường thì mười người cũng phải có tám người có khí lực có thể làm được như Trình Tiểu Cửu.
Nhưng tùy tiện kéo cung cũng có thể bắn trúng bia ngắm trong khoảng cách năm mươi bước, trong mắt một đứa trẻ nghèo như Vương Nhị Mao thì đây chính là tài nghệ vô cùng cao minh rồi. Bọn họ thường ngày ngay cả cây cung như nào cũng chưa từng được chạm tới, cũng khó mà có được, có thể bắn ra vũ tiễn dù là sai phương hướng cũng là ông trời phù hộ rồi, mà đây lại có thể bắn mũi tên trung bia ngắm, chỉ cách hồng tâm vài tấc nữa chứ.
Nghe tiếng Vương Nhị Mao khen ngợi, chúng cửu vạn cũng hò reo trợ uy. Trình Tiểu Cửu nghe những tiếng khen ngợi mà xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, khom lưng xuống lần thứ hai cài tên kéo cung, lần này hắn không dám tuân theo phương pháp “đầy giương cung, bắn tên nhanh” nữa, mà là tỉ mỉ giữ thăng bằng cánh cung, dùng ánh mắt tìm tiễn vũ, bó mũi tên và bia bắn tên. Nhưng càng cố gắng, thì cánh tay lại càng không nghe lời, từ vai xuống cánh tay, các cơ bắp đều run rẩy không ngừng.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trình Tiểu Cửu âm thầm khích lệ mình, ngừng thở, ngắm đúng hồng tâm, không đợi hắn buông tay ra, bó mũi tên đã nhảy dựng về phía trước, ánh mắt theo bó mũi tên chếch mở ra, đập vào mắt là một màu xanh lam yên tĩnh.
- Trình Tiểu Cửu ơi Trình Tiểu Cửu, có phải ngươi không muốn kiếm được việc làm hay không!
Trong lòng vừa tự trách cứ mình, hắn vừa điều chỉnh lại hô hấp lần nữa, một tháng ba đấu gạo, có thể cải thiện được tình trạng hiện nay của mẫu tử họ, ít nhất sáng sớm mỗi ngày không cần phải đói bụng đầu choáng váng mắt hoa nữa, khi nửa đêm cũng không cần phải dùng nước lạnh để lừa gạt cái bụng khô quắt của mình. Nghĩ đến một tháng “quân lương” ba đấu gạo, hơi thở của hắn trầm ổn lại, hồng tâm đỏ rực xa xa đã biến thành một chén lớn, mà chính giữa là cơm tẻ nóng hổi thơm ngon, bó mũi tên, tiễn vũ và “bát cơm” trùng điệp trong nháy mắt biến thành một đường thẳng, hắn vững vàng buông tay ra, mũi tên xé gió lao đi cắm trúng giữa hồng tâm, sâu vào nửa tấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.