Khai Quốc Công Tặc

Chương 13: Thành Nam (12)




Ồ!
Chu Vạn Chương định mở miệng, trên chân tê rần, đau đến nhe răng.
- Đứa nhỏ này!
Chu Đỗ thị đổi chân giẫm lên chân trượng phu, quay lại hạ giọng rít lên với trượng phu:
- Giờ còn gọi ta là mợ, người không biết còn tưởng rằng nó và Hạnh nhi đã đính hôn rồi đấy.
Lại đổi giọng ngay:
- Hai đứa đều đã trưởng thành rồi, chúng ta thân càng thêm thân, vài chúc năm trước cũng đã nói như vậy rồi.
Trình Tiểu Cửu gật đầu, cũng không quan tâm ý tứ của đối phương.
- Cháu biết, mợ. Nhưng bây giờ cháu không có bất cứ tiền đồ gì, không dám làm Hạnh Hoa muội muội thiệt thòi. Chờ thêm hai ba năm nữa, cháu vực Trình gia lên ròi, chắc chắn sẽ đưa kiệu hoa tới rước Hạnh Hoa muội muội.
- Vậy chúng ta sẽ chờ!
Chu Đỗ thị một tay bấu lưng, một tay khẽ ra hiệu ở trước mặt, làm Chu lão phu tử choáng váng đầu hoa cả mắt, không có lý do gì để thoái thác được.
- Nếu Hạnh nhi đồng ý, dù là tơ lụa Lăng La hay là rau đắng khổ cực, đều là lựa chọn số mệnh của nó, không trách người khác được. Chúng ta là phụ mẫu cũng không thể không cho con gái xuất giá. Hôm trước ta đến nhà Lão Ngô sát vách, con rể của lão ta cũng độ tuổi tương đương ngươi vậy, nhưng sớm đã gả con gái chờ bế cháu ngoại rồi. HÌ hì, đứa con rể này nhút nhát, nhưng lại là nam nhân đối xử rất tốt với thê tử đấy.
Không đợi Chu Vạn Chương tiếp tục nói với Trình Tiểu Cửu, bà lần thứ hai giẫm chân lên trượng phu.
- Nhưng phu thê lão Ngô kia cũng rất có ý tứ, rõ ràng là yêu cầu nhà trai phải đặt lễ hỏi hai mươi quan tiền. Hàng xóm láng giềng còn cười phu thê lão bán con gái, nhưng bọn họ nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ, nói cái gì lễ tiền không thể thiếu, rõ ràng là không thể hiện được thân phận con gái mình, sẽ làm cho láng giếng và nhà chồng coi thường con gái. Ta nhổ vào, nhà bọn họ nghèo rớt như vậy, thế mà không biết xấu hổ nói cái gì mà thân phận!
Lòng Trình Tiểu Cửu đã hiểu rõ, ngay cả chút thiện cảm cuối cùng với Chu gia cũng đã tan biến không còn sót lại chút gì nữa. Hắn cười gật đầu, lạnh lùng đáp ứng:
- Cháu đương nhiên không thể để Hạnh Hoa muội muội thành gái lứa lỡ thì. Cậu mợ cứ yên tâm, muộn nhất là tháng chạp năm nay, chắc chắn sẽ cho cậu mợ một tin tức chính xác!
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta chờ cháu, cháu thật là đứa trẻ kiên cường.
Mặt trời chiều chạng vạng, Chu Đỗ thị càng không ngừng phất tay, tựa như một tú bà vừa làm xong một cuộc giao dịch. Tận đến khi bóng của Trình Tiểu Cửu biến mất ở đầu đường, bà mới quay lại hung hãn lườm trượng phu, véo một cái, mắng chửi:
- Lão già vô dụng kia, trơ trơ nhìn con gái nhảy vào đống lửa sao, chẳng nặn ra được câu nào cho ra hồn cả. Về nhà, đóng cửa ta tính sổ với ông.
- Bà nhẹ tay chút, để ta còn chút thể diện với người khác nữa chứ.
Chu Vạn Chương nhíu mày, nhỏ giọng kháng nghị. Trong nhà, xưa nay mọi kháng nghị của lão đều không có hiệu quả. Bên hông bị véo vài cái, lão không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đi vào nhà.
- Hai mươi quan, nhà Trình lão đến cuối năm không xuất ra hơn hai trăm tiền thì ta không phải họ Đỗ!
Hai phu thê đi vào trong, Chu Đỗ thị bập tay vào nhau. Con gái đã trổ mã thành một đóa hoa, vô số người có tiền đến cửa cầu còn không được, đem gả con gái cho tiểu tử Trình gia, lẽ nào phu thê hai người điên rồi sao?
Chu Van Chương cũng biết giờ khắc này, chỉ sợ mình vời Đường tỷ đã ân đoạn nghĩa tuêệt. Ngẫm lại năm xưa mình nghèo khó thì tỷ phu luôn giúp đỡ, trong tâm trạng lão mơ hồ có chút hổ thẹn. Nhưng nghĩ phải đem hòn ngọc quý của mình đặt vào Trình Gia thì lại không cam lòng. Cho nên bất luận hổ thẹn như nào thì cũng phải nhanh chóng chấm dứt cuộc hôn nhân này.
- Ông sao không nói lời nào, lẽ nào biện pháp của ta nói không đúng sao?
Nói nửa ngày cũng không được trượng phụ phụ họa theo, Chu Đỗ thị tức giận truy vấn.
Chu Vạn Chương đầu tiên thở dài, sau đó trịnh trọng gật đầu:
- Tốt, đương nhiên là tốt rồi. Nhưng ta ngại đi nói, bà đi nói, hẳn là tốt hơn. Dù gì thì ta cũng không thấy tiểu tử này sẽ có vận mệnh khốn cùng. Lúc nó còn nhỏ ta từng dạy chữ cho nó, bất luận là ta dạy chữ khó thế nào, nó cũng học được, chưa bao giờ để ta dạy lại lần hai.
- Tốt, tốt, tiếc đứa cháu này của lão chứ gì? Nó tốt, nhân phẩm tốt, võ nghệ cũng giỏi, học vấn cũng được.
Chu Đỗ thị không ngừng cười nhạt.
- Nhưng vận mệnh thì không tốt chút nào. Cha nó là kẻ có mưu đồ tạo phản, còn có một người mẹ bệnh tật đầy mình nữa. Cho dù học vấn giỏi thì sao, không phải ăn cơm sao? Dù gì ông cũng đừng hối hận,hôm nay tôi đã nói rõ ràng rồi, nếu không có đủ hai mươi quan tiền đến, thì dù nó không chủ động từ hôn, đừng mong Hạnh Nhi sẽ theo nó chịu khổ.
- Ta cũng không phải hối hận!
Chu Vạn Chương hậm hực nói. Hai mươi quan tiền, không phải là con số nhỏ. Mấy năm trước, gạo tinh tương đương năm văn tiền một đấu, hai mươi quan tiền, với nghề cu li mà Trình Tiểu Cửu đang làm tại bến tàu, thì cả đời này đừng mong hắn kiếm được. Cột sống của mình đã bị người ta đóng đinh rồi, nhưng để Hạnh Hoa cũng bị người ta đâm thì không thể!
- Hối hận thì cũng đã muộn.
Chu Đỗ thị ra sức vỗ bàn.
- Lão nương đã nói rồi, đó là ván đã đóng thuyền, quyết không thay đổi. Mùi gì thơm vậy nhỉ.
Bà khịt khịt mũi, rất nhanh chạy đến chỗ cạnh cửa, nhấc túi gạo của Trình Tiểu Cửu đưa tơi, mở dây ra, thò tay vào vốc một nắm gạo lên, đưa ra chỗ sáng tỉ mỉ nhìn:
- Ồ, là tinh trắng loại tốt nhất, chính là gạo mới năm nay đấy. Buổi tối chúng ta có cháo ăn rồi, mà lại là nồi cháo trắng thơm ngon nữa chứ
Tránh được khỏi ánh mắt của phu thê Chu gia, Trình Tiểu Cửu không kìm nén được ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, tiếng huýt sáo thê lương cô độc làm kinh động rất nhiều xóm giềng, họ đứng ra cửa, chỉ trỏ hắn.
- Đó chẳng phải là Tiểu Cửu Trình gia hiện đang ở ngõ Lư Thỉ đó sao?
Có người thắc mắc, thoáng cái nhận ra hắn.
Những người khác nhìn nhau, thì thầm:
- Hay là bị mưa làm cho ngốc đi rồi. Nếu không thì là bị sét đánh trúng. Lão Sẹo hôm nay trên đường về đã bị điên rồi đấy, mấy người khác đều bị như thế cả.
- Không đâu, Tiểu Cửu là một đứa trẻ ngoan, sẽ không giống tên Sẹo chuyên làm những việc thiếu đạo đức.
Có người lắc đầu phủ quyết. Trong ấn tượng của mọi người, Trình Tiểu Cửu mới chuyển tới tính cách trầm ổn, lễ phép với mọi người, không kiêu căng lên mặt. Một đứa trẻ như vậy hẳn là phúc trạch lâu dài mới đúng, tuyệt đối sẽ không bị ông trời trừng phạt đâu.
- Cũng không nhất định, xây cầu sửa đường hai mắt mù, đường lớn đào hầm là người tốt.
Có người tiếp tục phủ quyết. Ánh nhìn về phía Trình Tiểu Cửu tràn ngập sự thương hại và đồng tình.
“Ta không hề điên.”
Trình Tiểu Cửu cắn răng tự nói với mình, sau đó ép mình tỏ ra tươi cười bình thản, chắp tay với mọi người:
- Cháu vừa học cách luyện khí đạo sĩ, chư vị láng giềng chớ trách.
Dứt lời, cậu vẫy tay áo, hiên ngang đi về hướng thành nam.
Thì ra là vậy. Ánh mắt chúng láng giếng lập tức bình thường trở lại. Luyện khí đạo sĩ, nói vậy chẳng phải là thần thông sao? Đứa trẻ Trình Tiểu Cửu này rất thông minh, nói không chừng được tiên nhân làm phét, dựa vào lòng tốt của hắn, hẳn là thần tiên sẽ giúp đỡ.
“Ta không điên, ta sẽ không để các người chê cười. Ta sẽ sống tốt, sống thật tốt.”
Trình Tiểu Cửu vừa đi vừa lẩm bảm. Nhân tình ấm lạnh, ngày hôm nay không phải lần đầu hắn thấy, coi như là đem hai đấu gạo này cho chó vậy, đáng tiếc, đó lại là tiền công của một ngày làm việc của hắn.
Tâm sự nặng nề, hắn thình lình đụng phải một người, liền giật mình theo quán tính ôm quyền, khom người nói với người bị đụng phải.
- Xin lỗi!
Lại nghe một âm thanh thánh thót oán trách bên tai.
- Tiểu Cửu ca, huynh đi đâu mà không nhìn người vậy, muội gọi vài tiếng rồi đó.
Trình Tiểu Cửu kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy vị hôn thê đang cười thân thiết ngay trước mặt, mày chau lại, hai mắt lóng lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.