Khách Điếm Lão Bản

Chương 20: Chân tướng 4




“Vậy…”Mạc Ly ấp úng, muốn hỏi thêm, nhưng Trình Cửu Nhụ lại đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng. Mạc Ly hiểu ý, lời treo bên mép rồi đành nuốt lại.
Trình Cửu Nhụ đi tới bức tường ngăn giữa hai phòng, vẫy Mạc Ly lại.
Mạc Ly không có nội công hùng hậu như Trình Cửu Nhụ, chàng chẳng cần dán tai vào cửa cũng có thể nghe rõ đối phương bên kia trò chuyện.
Trình Cửu Nhụ nhìn Mạc Ly đặt tai lên tường như thế, hai chân mày cau vào một cái, khẽ cười rồi dùng nội lực đục thủng một cái lỗ trên tường.
Mạc Ly nhìn Trình Cửu Nhụ làm động tác “mời” thì có hơi ngượng, ngày thường y nhất định không bao giờ làm những chuyện lén lút như chó gà này.
Bên kia tường, loáng thoáng nghe ra khách khứa bắt đầu vào phòng, những câu xã giao qua lại vang lên.
Giọng nói ai đó quen thuộc truyền vào tai Mạc Ly, khiến y giật mình, không còn nhớ tới lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, vội vàng ghé mắt nhòm qua.Những khe nứt trên tường phần nào cản bớt góc nhìn của Mạc Ly.
Bên phải vị trí chủ trì là một thư sinh mặc thanh sam nho nhã, đeo một chiếc ngọc tiêu bích lục nơi thắt lưng lụa khảm ngọc lam.
Trình Cửu Nhụ kéo bàn tay Mạc Ly ra, viết mấy chữ lên lòng bàn tay y, cho y biết thân phận những người y nhìn được.
Thì ra người đeo ngọc tiêu chính là Tiêu Tương công tử, nổi danh một khúc tiêu chấn động Vân Nam của bạch đạo — Cổ Mạnh Tề.
Cổ Mạnh Tề cầm bầu rượu bạch ngọc trên bàn, rót cho hai người nữa.Xem ra, có ba người ngồi bên bàn, so vai vế thì hắn là thấp nhất.
Ngồi bên trái vị trí chủ trì, một người mặc áo xám mộc mạc, tóc đơn giản được búi bằng một sợi dây trắng, ăn vận không hoa lệ như Cổ Mạnh Tề. Thế nhưng, từ chân mày người này có thể nhận thấy vẻ ngạo nghễ, ánh mắt kiên định, phong phạm hiệp khách.Nhìn thanh kiếm chém sắt như chém bùn đặt trên bàn, dù ếch ngồi đáy giếng cũng biết hắn không phải kẻ mạnh nhất cũng là kẻ mạnh nhì.
Đó chính là thiếu trang chủ Lạc Hà sơn trang vang danh thiên hạ — Lý Tiêu.
Trình Cửu Nhụ thầm nghĩ: Hàn Tử Tự vừa trở lại Thiên môn không lâu đã lôi kéo được Cổ Mạnh Tề được xem như chích thủ khả nhiết, tuổi trẻ tài cao trong bạch đạo về làm thuộc hạ. Lại thêm Lý Tiêu nữa, bạn thân từ nhỏ, cùng nhau luyện võ nô đùa đến tận khi Hàn Tử Tự bị đưa đến Thiên Hữu cung bái sư.
[9: chích thủ khả nhiết: ý chỉ người có quyền lực.]
Nhìn mức độ thân thiết của ba người này, xem ra giao tình chưa cạn, có thể thấy thủ đoạn của Hàn Tử Tự không phải hạng thường.
Tầm nhìn lần thứ hai thay đổi. Nguyên nhân vì Cổ Mạnh Tề đứng dậy rót rượu cho Lý Tiêu. Lần này Mạc Ly thấy được người ngồi ở chủ vị.
Một thân bạch sam thanh nhã, vải dệt là tơ lụa Tô Châu thượng hạng, thêu ám vân thanh cao tú lệ. Bên ngoài còn khoác thêm một lớp lụa mỏng như cánh ve. Đai lưng màu thiên thanh, khảm một viên ngọc mắt mèo bích lục lớn.
Nhìn lên gương mặt, trên môi người ấy là nụ cười khiến trăng sao cũng phải biến sắc, rạng rỡ tới chói mắt. Mỗi lần nhấc tay đặt bước, từ trong ra ngoài đều tản mạn khí thế thật tự nhiên, khiến cho hai người xuất sắc bên cạnh cũng phải chịu lép vế.
Khó trách Cổ Mạnh Tề và Lý Tiêu tâm cao khí ngạo cũng phải cam chịu đứng sau.
Nhìn người ấy nói cười vui vẻ, hào sảng cạn từng ly rượu kính, không chút do dự… Hồi lâu mà đôi mắt Hàn Tử Tự vẫn như đuốc, không có dấu hiệu ngà say.
Trái lại, những kẻ rót rượu cho hắn, chẳng biết từ lúc nào rượu vào lời ra, càng lúc càng nhiều lời.
Mạc Ly trông thấy phong thái nổi bật của Hàn Tử Tự, biết hắn đã biến nguy thành an trong những mối nguy trùng điệp, tảng đá nặng nề trong lòng tức khắc buông rơi.Chẳng biết bữa tiệc rượu này bao giờ mới kết thúc để y có thểbày tỏ chút nhớ nhung với người ấy…
Đang nghĩ tới đây, lại nghe Cổ Mạnh Tề lên tiếng: “Tửu lượng của Hàn huynh thực giỏi, thực giỏi! Cổ Mạnh Tề ta vốn tưởng mình ngàn chén không say, ở phương diện này sẽ trên được Hàn huynh một bậc, nhưng hôm nay xem ra là múa rìu qua mắt thợ, múa rìu qua mắt thợ rồi!”
Lý Tiêu cũng cười: “Tuy Hàn hiền đệ và ta tuổi tác tương đương, nhưng bàn về túc trí đa mưu, bản lĩnh gặp nguy không sợ, ngay cả ngu huynh cũng phải bái phục.”
Hàn Tử Tự vẫn không nhiều lời, chỉ nâng ly: “Huynh đệ quá khen, Hàn mỗ thẹn không dám nhận, tự phạt ba chén.”Dứt lời liền cạn rượu, hai người bên cạnh lại trầm trồ tán thưởng.
Hàn Tử Tự tuy khiêm tốn, nhưng lúc nhận được lời khen cũng thấy vui vẻ.
Cổ Mạnh Tề tự rót rượu cho bản thân, gọi một tiếng “Hàn huynh”, muốn mở lời lại dừng.
Hàn Tử Tự nhạy bén, “Hiền đệ có gì lo nghĩ, đừng ngại cứ nói.”
Cổ Mạnh Tề đáp: “Đương nhiên đệ tin tưởng vào thân phận của Hàn huynh, nhưng đệ lo ngại người Thương Long môn sẽ không đơn giản cho qua.”
Lý Tiêu buông chén rượu trong tay xuống, nghiêm mặt: “Đúng vậy. Chúng chắc chắn sẽ vịn vào cớ đệ không có Ngự Long lệnh trong tay mà gây sự, tình hình bây giờ quả thật bất lợi.”
Cổ Mạnh Tề: “Hàn huynh không phải là người sơ suất như thế, công bố ra bên ngoài là vô ý làm thất lạc… Đệ nghĩ có nội tình chứ không đơn giản vậy, đúng không?”
Lý Tiêu thấy Cổ Mạnh Tề nhắc lại chuyện này, vội vàng nhìn Hàn Tử Tự. Sắc mặt hắn không đổi, không rõ cảm xúc.
“Tiểu lão đệ cứ yên tâm, Hàn hiền đệ làm việc ắt có chừng mực.”
Cổ Mạnh Tề biết mình lỡ lời, sảng khoái cạn một ly: “Cũng phải, Hàn huynh từ trước đến nay cao thâm khó lường, không phải dạng chỉ ngắm bóng lưng là hiểu, tiểu đệ hỏi chuyện không nên rồi.”
Bầu không khí chợt sượng đi, Lý Tiêu thấy vậy bèn đổi chủ đề, “Nói đến Hàn hiện đệ, không chỉ tài hoa xuất chúng, ngay cả vận đỏ cũng hơn hẳn người khác.”
Cổ Mạnh Tề hiểu Lý Tiêu đang giúp mình, tức khắc tiếp lời, “Đúng đúng, nếu là người bình thường thì sao có thểtìm được Long Tinh chứ?”
Lý Tiêu cười to: “Phải. Viên Long Tinh này chính là yếu tố quyết định tư cách sở hữu danh khí đệ nhất thiên hạ — Du Long kiếm.”
Cổ Mạnh Tề tiếp lời: “Không sai, tuy thiên hạ đều biết Du Long kiếm là tuyệt thế danh khí, cũng biết nó được cất giấu tại Tĩnh Thiện tự nhiều năm qua. Trụ trì Tĩnh Thiên tự sớm đã tuyên bố, kẻ sở hữuLong Tinh mới có thể sở hữu danh kiếm ấy. Vả lại, nếu không có Long Tinh, dù có chiếm được Du Long kiếm cũng vô pháp ngưng tụ được công lực trên thân kiếm. Thánh kiếm lúc ấy sẽ chẳng khác đống sắt vụn.”
[10: tự: chùa]
Lý Tiêu lại nói: “Lúc đó ta nhận được bồ câu đưa tin của hiền đệ, muốn ta kiếm Thể Hồ ti đã thấy nghi ngờ; hôm nay xem chừng Thể Hồ ti đã phát huy tác dụng đúng không?”Dứt lời liền cười lớn cùng Cổ Mạnh Tề.
Hiển nhiên, ba người ngồi đây đều biết rõ công dụng của Thể Hồ ti.
Gương mặt Hàn Tử Tự vẫn không có gì thay đổi, vẫn bộ dạng khiêm tốn lễ độ chắp tay: “Hôm nay dù ta may mắn có được Long Tinh, nhưng suy cho cùng vẫn chưa tới Tĩnh Thiên tự lấy kiếm. Chuyện này rất ít người biết, nhưng ta nghĩ sớm muộn cũng bại lộ. Chỉ e Nhất Ngôn đường lòng muông dạ thú, sẽ gây khó dễ cho chúng ta vào Tĩnh Thiên Tự đoạt bảo kiếm.”
Hai người còn lại gật đầu: “Không sai.”
Hàn Tử Tự lại nói: “Đến lúc đó, mong nhị vị hỗ trợ, cùng ta hiệp lực, chống lại Nhất Ngôn đường, thuận lợi thu Du Long kiếm về.”
Lý Tiêu đáp ứng: “Đó là đương nhiên.”
Cổ Mạnh Tề cũng góp lời: “Mắt thấy thế lực hắc đạo ngày một kiêu ngạo, thêm tên đường chủ Văn Sát đã cướp được bí tịch võ công Lạc Nhạn Bát thức từ Hạo vương cùng Ngâm Phượng kiếm, danh khí đệ nhị thiên hạ; chúng thật kiêu căng ngạo mạn làm sao! Đáng hận hơn, bọn Thương Long môn lại còn cấu kết với chúng, chỉ hận chúng ta không có bằng chứng, nếu không đệ nhất định sẽ giết chết những tên cẩu tặc đó, vì chính đạo mà thanh lý môn hộ!”
Hàn Tử Tự tiếp lời: “Đúng vậy, cho nên lần này lên Tĩnh Thiện tự lấy kiếm là liên quan trực tiếp tới sinh tử tồn vong của các đại môn phái bạch đạo, xin hai vị nhất định phải giúp sức một tay.”
Dứt lời, ba chén rượu được cạn.
Sau khi bàn bạc hết đại sự, bữa tiệc vốn dĩ sắp tàn, những Cổ Mạnh Tề tuổi trẻ khí thịnh, lòng hiếu kỳ vẫn còn rất nặng, buột miệng hỏi: “Chẳng biết người được Hàn huynh hạ Thể Hồ ti là mỹ nhân phương nào, liệu có phải đại tẩu tương lai của đệ không?”
Hàn Tử Tự nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Lý Tiều ổn trọng hơn, biết có nguyên nhân sâu xa, vội quát Cổ Mạnh Tề: “Nói xằng! Chuyện này đừng hỏi lại nữa! Đường đường Thiên môn môn chủ, sao lại ở bên một nam tử được?”
Cổ Mạnh Tề kinh ngạc: “Ra là một nam tử? Vậy…” Nghĩ nghĩ, “Hôm nay Hàn huynh vang danh thiên hạ, tiền đồ sau này bất khả hạn lượng, nếu nam tử đó ngày sau phát hiện người làm chuyện ấy với hắn… ừm, chỉ vì Long Tinh trong tay hắn, hắn sẽ không tìm người gây phiền phức chứ?”
[11: Ý chỉ không có giới hạn.]
Lý Tiêu thấy Cổ Mạnh Tề nói có lý, cùng mở miệng: “Tiểu lão đệ nói phải. Ta nghe nói bên cạnh nam tử kia cũng có không ít kỳ nhận dị sỹ, nếu hắn nhờ những người ấy báo thù thì sao…?”
Cổ Mạnh Tề đã qua ba tuần rượu, lời phát ra miệng chưa qua đại não, hét tướng lên: “Không bằng tiên hạ thủ vi cường, để phòng trừ, vì cơ nghiệp chính đạo của chúng ta, hy sinh một vài kẻ không quan hệ cũng chẳng sao…”
Lời Cổ Mạnh Tề hùng hồn tuyên bố bậy, Hàn Tử Tự còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy một tiếng động kỳ quái phát ra từ vách tường.
Mơ hồ… là tiếng nấc nghẹn?
Hàn Tử Tự cầm bội kiếm, quát: “Kẻ nào?” Đồng thời tung một chưởng về phía bức tường đối diện.
Bên kia bức tường, Mạc Ly nghe lọt không sót một chữ, ban đầu là khiếp sợ, cuối cùng lệ rơi.Y cứng đờ, bất giác run rẩy. Cho tới nỗi phải lấy tay bụm miệng mới ngăn được tiếng khóc muốn trút ra.
Y đợi đến lúc Cổ Mạnh Tề kiếnnghị “tiên hạ thủ vi cường”, lúc đó là giới hạn, có thể là không chịu nổi nữa, hoặc là bản năng không muốn nghe câu trả lời của Hàn Tử Tự. Tiếng khóc vuột ra.
Nghe thấy tiếng nấc của Mạc Ly, Trình Cửu Nhụ lập tức kéo y giật lùi mấy bước.Vừa đứng vững cũng là lúc Hàn Tử Tự đạp tường, vọt qua như sấm giáng.
Khí bụi tung bay.
Khoảnh khắc, Hàn Tử Tự nhìn thấy hai bóng người đứng đó, chỉ chưa rõ gương mặt.
Hàn Tử Tự lên tiếng: “Kẻ nào lớn mật, dám làm ra chuyện nghe lén bỉ ổi như vậy?!”
Lý Tiêu cùng Cổ Mạnh Tề cũng nhảy sang, đứng sau Hàn Tử Tự đang sát khí tỏa khắp.
Trình Cửu Nhụ bảo hộ Mạc Ly sau lưng, cười: “Nói tới đê tiện bỉ ổi, ta sao so được với Hàn môn chủ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hàn Tử Tự lơ mơ đoán ra…Nghĩ lại những gì vừa nói, không biết người ấy nghe được bao nhiêu; bất giác, tay nắm bảo kiếm run nhẹ.
“Làm càn! Kẻ cuồng đồ nào dám vu nhục Hàn huynh?!” Cổ Mạnh Tề nghe ra lời châm chọc, giận dữ muốn rút ngọc tiêu bên hông.
Hàn Tử Tự đưa tay ngăn cản, “Hiền đệ, đây là chuyện riêng của ta, ngươi đừng xen vào.”
Cổ Mạnh Tề thấy bộ dạng nghiêm nghị của Hàn Tử Tự, không dám lỗ mạng, chỉ đứng đó, phẫn nộ lườm Trình Cửu Nhụ.
Thân hình cao lớn của Trình Cửu Nhụ che phía trước, Hàn Tử Tự không thấy rõ đằng sau hắn là ai. Nhưng tiếng nấc ấy cũng đủ để biết rồi.
Hàn Tử Tự khẽ gọi: “Mạc Ly?”Hắn buông kiếm trong tay, muốn lại gần.
Nhưng Trình Cửu Nhụ lại giơ kiếm lên, vẫn cười đừng chắn, chỉ có điều ánh mắt tràn đầy hàn khí, “Hàn môn chủ, xin dừng bước, Mạc Ly nhà ta tựa hồ rất không muốn gặp ngươi.”
Hàn Tử Tự có rất nhiều điều muốn giải thích, ngại ở đây nhiều người, đành nuốt lại vào bụng, “Mạc Ly, ta…”
Song phương cứ giằng co như vậy, bầu không khí cùng trở nên đông cứng.
Mạc Ly trốn sau lưng Trình Cửu Nhụ, một tay nắm chặt lưng áo chàng, một tay ôm ngực. Y không muốn khóc, y không muốn nghĩ gì cả.Nhưng tim rất đau, đau không ngừng, đau đến không thở nổi, đau tới nỗi chỉ một giây sau sẽ chết. Nước mắt không tự chủ được lăn dài.Móng tay không dài mà đâm rách lòng bàn tay. Dưới bầu không khí làm người ta hít thở không thông này, Mạc Ly chỉ muốn bỏ chạy. Y chỉ muốn trốn thật xa, thoát khỏi kẻ kia, mãi mãi cắt đứt liên hệ với hắn.
Không nghĩ ngợi nữa, Mạc Ly tông cửa xông ra ngoài.Hàn Tử Tự nhìn Mạc Ly chạy đi, nóng ruột muốn theo.
Trình Cửu Nhụ tức khắc ngăn trở.
Sắc mặt Hàn Tử Tự cũng không khá hơn Trình Cửu Nhụ là bao, hắn giơ kiếm: “Xin Thần Tướng nhường đường.”
Trình Cửu Nhụ đáp: “Muốn gặp Mạc Ly thì bước qua xác ta.”
Hàn Tử Tự biết Trình Cửu Nhụ không có thiện ý, nâng kiếm đối đầu.Ánh kiếm lóe lên, lưỡi kiếm sắc bén đụng nhau chói tai, bắn ra tia lửa.Hai đại cao thủ quyết đấu, đương nhiên thiên hôn địa ám, *** nguyệt vô quang.
Sau trăm chiêu, cả hai đều tương đồng, đỡ được một chiêu của Trình Cửu Nhụ, Hàn Tử Tự nói, “Đây là chuyện giữa ta và Mạc Ly, xin Thần Tướng để ta tự mình giải thích rõ với hắn.”
Trình Cửu Nhụ thấy Hàn Tử Tự dừng tay, cũng thu thế. Phủi bụi trên người, “Chỉ cần Mạc Ly đồng ý, ta cũng không ý kiến.”
Hàn Tử Tự mừng thầm trước thái độ hòa hoãn hơn của Trình Cửu Nhụ, bèn chắp tay: “Xin Thần Tướng chuyển lời, Hãn mỗ vô cùng cảm kích.”
Trình Cửu Nhụ cười lạnh: “Chớ cao hứng quá sớm, nếu Mạc Ly không muốn gặp ngươi, cho dù đối địch với Thiên môn, ta cũng không để ngươi đụng tới một cọng lông của hắn!”
Dứt lời, Trình Cửu Nhụ hừ lạnh, phất tay áo rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.