Khách Điếm Lão Bản

Chương 10: Cái gọi là bình thản 2




Từ lúc Sửu Nô trầm lặng quay về phòng, vẫn chưa trở ra.Mạc Ly tưởng hắn để bụng chuyện ban nãy nên không đểý, tranh thủ chuẩn bị chút nguyên liệu, lát nữa làm mấy món ngon ngon đi xem hắn.
Đại đường vì trận hỗn chiến mà thêm tan hoang.Mạc Ly dọn dẹp qua loa xong, vội vàng đi nấu nướng.Bưng khay thức ăn đứng trước phòng Sửu Nô, y gõ cửa. Hồi lâu không thấy đáp lại. Mạc Ly thấy lạ, toan đẩy cửa bước vào.Tay còn chưa chạm, đã nghe tiếng gầm gừ vọng ra:
“Đừng vào.”Giọng điệu của Sửu Nô mang theo sự căng thẳng.
Mạc Ly ở ngoài cửa lo lắng, “Chuyện gì vậy?”
Bên trong vẫn không có tiếng đáp trả, còn phát ra tiếng động đỗ vỡ.
Mạc Ly vội vàng đấy cửa xông vào. Sửu Nô đã gập người co quắp ngã xuống bên giường.Mạc Ly kinh hãi, nhanh chóng lớn tiếng gọi Tam Nương vào giúp.Cả hai cùng kéo Sửu Nô lên giường.
Tam Nương điểm thụy huyệt của Sửu Nô, liếc thân thể bất động trên giường, “Có lẽ hắn bị độc phát rồi.”
Mạc Ly nói, “Sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng Dược Lang bảo, độc này đến ngày trăng tròn mới phát tác, từ giờ đến Mười lăm còn rất lâu mà.”
Tam Nương nhíu mày: “Phỏng chừng do hắn động nội lực. Hiện tại chưa có giải dược, chúng ta chỉ còn cách giúp hắn duy trì tính mạng.”
Mạc Ly không thể làm gì hơn ngoài dùng vải mềm trói tứ chi Sửu Nô lại, ngăn hắn lúc độc phát tự tổn hại mình.Đến nửa đêm, Sửu Nô sốt cao.Cơn sốt chẳng những khiến khuôn mặt hắn tím lại, mà mủ loét toàn thân cũng bốc mùi tanh tưởi.
Mạc Ly không ngần ngại, cẩn thận dùng khăn lạnh vệ sinh toàn thân cho Sửu Nô, giúp hắn giải nhiệt. Nhìn thấy môi Sửu Nô khô nứt, y lấy vải bông thấm nước, từng chút từng chút mớm từng giọt.
Mặc dù bị điểm huyệt, Sửu Nô vẫn chẳng được yên giấc, không ngừng co giật.Mạc Ly chỉ có thể dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn, mong có thể truyền thêm sức mạnh và dũng khí cho đối phương.Chỉ cần vượt qua đêm nay là có hy vọng sống sót.
Dần dần, dường như thân nhiệt mát lạnh của Mạc Ly khiến Sửu Nô cảm thấy an tâm, đến nửa đêm, hắn đã bình ổn lại.
Còn Mạc Ly, vì túc trực suốt một đêm mà kiệt sức, gục bên giường Sửu Nô thiếp đi.
Ánh nắng *** sương rọi đến, hôm sau khi Sửu Nô thức tỉnh, mở mắt, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy cạnh mình… Là Mạc Ly.
Mái tóc y mềm mại, những sợi tóc mỏng manh đen nhạt, dưới ban mai ánh lên sắc vàng, ấm áp như nắng.Ánh sáng bao lấy Mạc Ly, khiến ngũ quan vốn bình thường của y thêm nhu hòa.
Sửu Nô bất giác muốn vươn tay vuốt ve mái tóc kia, nhưng lại phát hiện tứ chi không thể cựa quậy.
Bị cử động của Sửu Nô đánh thức, Mạc Ly ậm ừ bất mãn mấy tiếng, quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục ngủ.Biết Mạc Ly cả đêm túc trực chăm sóc mình, Sửu Nô không nỡ phá rối giấc ngủ của y, cố gắng mặc kệ tay chân tê mỏi vì bị trói, tiếp tục nằm trên giường. Hắn im lặng, chăm chú ngắm Mạc Ly.Dần dà, những thống khổ, phản bội, đau xót, nhục nhã trước đây, dường như bị tấm lòng thiện lương trước mắt xoa dịu. Tâm tư được giải phóng, ý thức mơ hồ, bất giác Sửu Nô cũng theo Mạc Ly chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau, may mắn khách điếm không bị quấy phá nữa, độc trong cơ thể Sửu Nô nhờ đó cũng không phát tác thêm, nhưng lở loét ngoài thân thì càng ngày càng nặng.
Tuy trước kia Mạc Ly là bác sĩ khoa ngoại, nhưng cũng rất hứng thú vớiĐông y, bỏ công nghiên cứu ít nhiều.Y phát hiện kịch độc trong thân thểSửu Nô có nhiệt tính nên mới khiến hắn lở loét, mưng mủ, sốt cao kéo dài.
Mạc Ly chủ tâm làm mấy món hàn tính cho Sửu Nô, hắn mới cảm thấy bớt ngứa ngáy. Y đoán, nếu dùng thêm chút thuốc tản nhiệt, tạm thời có thể trung hòa độc tính.
Đáng tiếc thị trấn nhỏ bé không có đại phu, tất nhiên cũng không có hiệu thuốc. Muốn đi bốc thuốc phải lên thị trấn khác cách khách điếm lộ trình một ngày.
Vì chuyện ở khách điếm mà Mạc Ly đã tối mặt, không tiện nhờ vả Tam Nương, y chỉ có thể đợi đến lúc khách điếm đóng cửa, một mình đốt đèn mò ra sau núi hái dược.
Thanh nhiệt trừ hoả chẳng phải thuốc hiếm, mọc đầy ở dãy núi sau ***. Chỉ là đêm tối đèn mờ, tìm kiếm có hơi phiền toái thôi.Vất vả mãi mới phát hiện được một chỗ dược thảo sinh sôi, Mạc Ly nhất thời hí hửng, chẳng chú ý gì đã hối hả chạy đến.Lúc ý thức được thì đã rơi thẳng vào hố bẫy thú.
Mạc Ly vuột tay, đánh rơi chiếc đèn, nó bùng lên rồi dụi tắt. Hoảng hốt, đôi mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng đêm, y quờ quạng kiếm lối leo lên.Thà cứ ngồi yên còn đỡ, dò giẫm một hồi liền giẫm luôn vào kẹp bắt thú đã được bố trí sẵn ở trong.Kêu lên một tiếng đau đớn, Mạc Ly ngã bịch xuống.
Mùi máu tanh.
Y thử động ngón chân, vẫn còn nhúc nhích được, vậy là chưa thương tổn đến dây thần kinh, may quá. Thử tách rộng miệng kẹp ra, nhưng bàn tay khéo léo của vị bác sĩ ngoại khoa bì sao nổi với thôn phu. Vật vã một hồi, trên tay Mạc Ly đã xuất hiện thêm nhiều vết thương mà cái kẹp vẫn y nguyên.
Bỏ cuộc thôi.
Mạc Ly vô lực dựa vào vách hố, thở dài.Hiện tại dù ngón chân còn có thể động đậy được, nhưng đợi đến khi có người tìm thấy y, chân có tàn phế không vẫn còn khó nói.Chịu đựng cơn đau, Mạc Ly ngước lên nhìn bầu trời thưa thớt ánh sao, trong lòng dậy chút tuyệt vọng.Nếu trước lúc rời đi báo với Sửu Nô một tiếng, ít nhất cũng có người biết y đi đâu.
Nhưng mà lúc đó y chỉ muốn gạt Sửu Nô, sợ hắn nhất nhất đòi theo mà động đến vết thương lại thành không tốt. Rồi, xem hiện tại, đến bản thân cũng sắp xong.
Sơn dã âm u, nhiệt độ không khí thấp. Chẳng bao lâu, quần áo Mạc Ly đã đẫm sương, chợt thấy cơn lạnh nổi lên. Y cuộn mình, đầu óc trống rỗng, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích trong đêm, ý thức dần mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.