Khác Thủ Tiên Quy

Chương 76: Đại hội Cửu Châu 4




Phương Hiền Hoa thật sự sẽ có một ngày trở thành người sáng tạo ra kiếm quyết thuộc về mình sao? Hay người này luôn giả vờ? Phương Khác lắc đầu, không phải giả vờ.
Phương Hiền Hoa hình như có cảm giác, nhìn qua phía Phương Khác. Hồi lâu sau không nhìn ra được cái gì, cuối cùng nghi hoặc nhìn Phương Khác, nhíu mày.
Phương Khác thu tầm nhìn lại, cầm bốn lá thăm trên tay, nhìn trụ tròn. Ngày mai là sơ thí, mỗi người đều có bốn vòng tỷ thí, người thắng cả bốn vòng có thể vào vòng sau. Vòng đầu tiên của y chính là Trụ Không, trận đấu thứ hai, thứ ba là người lạ, trận thứ ta là… Trần Phủ.
Phương Khác nhớ tới hòa thượng thanh tú có ánh mắt như dã thú kia. Gã chính là Trần Phủ, gã và Trụ Không đều là phật tu của Cổ Sát tự, vì thế chiếu theo quy định của đại hội Cửu Châu, đệ tử môn hạ của chủ nhà tham gia đại hội Cửu Châu sẽ được thêm vài người, nhưng phải bắt đầu từ sơ thí.
Nghĩ nghĩ, Phương Khác ra bên ngoài sơn cốc. Huyền Dung lập tức đi theo.
“Cược đi, cược đi, tỷ lệ…” Ngoài sơn cốc bày không ít điểm đặt cược xây dựng tạm thời. Những cái này toàn do các cửa hàng lớn mở ra, uy tín cũng được bảo đảm.
Nhưng ngày mai mới là sơ thí, cho nên không mấy náo nhiệt lắm. Chẳng qua… mí mắt Phương Khác giật giật. Trên mảnh vải dài dài viết tỷ lệ đặt cược, y nhìn thấy ba chữ La Thiếu Loan, vị trí còn rất bắt mắt. Thứ tự đối chiến mới vừa ra, điểm đặt cược đã nhanh chóng phản ứng. Tốc độ này…
Vị trí thứ hai đếm xuôi, La Thiếu Loan đấu Trần Phủ, tỷ lệ chọi thắng bại của trận này phân biệt là, năm, bốn, một, phải khoa trương cỡ nào mới có thể chênh lệnh như vậy chứ?
Phương Khác nhìn kỹ, tỷ lệ chọi chênh lệnh như thế phần lớn đều có quy luật. Bình thường đều là phật tu của Cổ Sát tự đối chiến với tu sĩ bình thường, tỷ lệ chọi cực kỳ chênh lệch. Còn lại là một vài tu sĩ của tứ đại thế gia.
Nhưng tên của y có thể vinh quang ở vị trí thứ hai, Trần Phủ này quả thật không phải nhân vật đơn giản.
Huyền Dung đương nhiên cũng thấy được tỷ lệ chọi chênh lệch, sắc mặt rõ ràng rất khó coi. Cho dù nàng có ghét La Thiếu Loan thế nào, nàng cũng hy vọng La Thiếu Loan có thể thắng. Kết quả sơ thí đã gặp phải đối thủ lợi hại như vậy.
“Đạo hữu, có muốn đặt cược không?” Người đó thấy Phương Khác rất có hứng thú liền tiến tới hỏi.
Phương Khác dứt khoát gật đầu, đến trước sạp nói: “Đặt cược nhiều nhất là bao nhiêu linh thạch?”
“Cái này không có hạn chế, đương nhiên là đạo hữu muốn cược bao nhiêu thì cược bấy nhiêu.” Khuất Bắc cười nói, người này chẳng lẽ định đặt một món lớn?
Phương Khác lập tức cười híp mắt, lấy ra một túi chứa đồ: “Năm ngàn linh thạch tiêu chuẩn, đặt La Thiếu Loan thắng.”
Tiếc rằng không có mang theo nhiều linh thạch đến đây, Phương Khác lập tức cảm thấy luyến tiếc. Trên người y chỉ còn nhiêu đây linh thạch, y nhất định sẽ thắng, cho dù là vì linh thạch. Tỷ lệ chọi cao như thế không nhân cơ hội hốt một mớ thì về sau nhất định sẽ hối hận. Trước cứ đặt rồi nói sau.
“Hả?” Khuất Bắc giật mình: “Đạo hữu, ngài phải suy nghĩ rõ ràng, Trần Phủ này là phật tu của Cổ Sát tự, mà La Thiếu Loan chỉ là một tu sĩ vô danh, Trần Phủ đã là tu sĩ kim đan, La Thiếu Loan chỉ mới hậu kỳ trúc cơ thôi.”
Huyền Dung trước là giật mình, ánh mắt nhìn Phương Khác có thêm mấy phần đánh giá. Sau đó nghe Khuất Bắc nói lại nhịn không được bật cười.
“Sao ngươi biết La Thiếu Loan là hậu kỳ trúc cơ.” Phương Khác khẽ nhướng mày, y đến chỗ này mới một ngày rưỡi, sao tu vi của y đã bị bại lộ rồi?
“Hê, cửa hàng chúng tôi đối với mỗi tu sĩ tham gia đều điều tra một phen, tuyệt đối là tình báo đệ nhất, chính xác đảm bảo, bên trong có đánh giá chuẩn xác nhất về các phương diện của tu sĩ La Thiếu Loan. Đạo hữu có muốn một phần không? Một khối linh thạch tiêu chuẩn một phần.” Khuất Bắc lập tức cười híp mắt nói.
“Không cần đâu, ta nghĩ ta rõ ràng hơn các người, ta đặt La Thiếu Loan thắng, năm ngàn linh thạch tiêu chuẩn.” Phương Khác đẩy linh thạch tới trước.
Khuất Bắc nhìn Phương Khác, cảm thấy câm nín, rõ ràng xem Phương Khác là tên ngốc đến tặng linh thạch.
“Được rồi, vậy đạo hữu đăng ký đi.” Khuất Bắc vừa nói vừa đưa thẻ ngọc cho Phương Khác: “Cái này coi như ta tặng ngài.”
Vừa thấy cái tên mà Phương Khác viết xuống, La Thiếu Loan, Khuất Bắc lập tức ngốc lăng, khi ngẩng đầu nhìn lên, Phương Khác và Huyền Dung đã đi được một đoạn rồi.
“Này, ở đâu ra ngươi có nhiều linh thạch như thế?” Huyền Dung đột nhiên nói, ngữ khí hơi chói.
Phương Khác hơi nhíu mày, nói: “Tại sao ta không thể có nhiều linh thạch như thế?”
“Vì…” Huyền Dung lại đột nhiên nghèo từ, đối với nàng, Phương Khác tướng mạo khó coi, trên người trừ thanh kiếm và nhẫn Nạp Hư trên tay ra thì không còn thứ gì giá trị. Dù sao nàng cảm thấy Phương Khác không nên có nhiều linh thạch như thế. Năm ngàn linh thạch đối với nàng đã là con số rất nhiều.
Mà Phương Khác lại vì mặt mũi đi đặt cho mình năm ngàn linh thạch, căn bản không cần phải lãng phí linh thạch như thế. Lúc Khuất Bắc nói Trần Phủ là tu sĩ kim đan Huyền Dung đã không ôm bao nhiêu hy vọng với việc Phương Khác thắng.
Nhưng lúc này đối diện ánh mắt Phương Khác, Huyền Dung lại cảm thấy chột dạ, cứ như nàng đã hỏi sai.
Nghĩ đến đây Huyền Dung hung tợn trừng Phương Khác một cái, rồi trở về trước.
Nhìn theo bóng lưng Huyền Dung đi, Phương Khác thở ra nhẹ nhõm. Cuối cùng không cần bị theo sát nữa, thật không thoải mái.
Phương Khác chậm rãi đi về tu thất mà họ trọ.
Đợi sau khi vào cấm chế do tu sĩ bên mình thiết lập, Phương Khác mới thầm gọi Thái A.
“Chuyện gì?” Thái A xa xăm nói, sau đó phất tay áo muốn ném Phương Khác lên võ đài tiến hành huấn luyện mỗi ngày.
“Gần đây ngươi sao rồi?” Phương Khác lại trực tiếp tiến tới nắm tay Thái A hỏi. Gần đây Thái A vô cùng bất thường. Lúc trước mỗi ngày huấn luyện y, khi ném y lên võ đài Thái A còn sẽ nói với y vài câu, hoặc là về biến hóa bên ngoài, hoặc người nào đó mà Phương Khác gặp, hoặc thứ hắn không thể lý giải. Nhưng gần đây Thái A nhìn cũng không nhìn y, chỉ trực tiếp ném y lên võ đài. Hôm nay nếu không phải y chủ động gọi hắn, đại khái lại không thể gặp mặt.
“Ngô cần nghỉ ngơi dưỡng sức.” Thái A nhẹ nhàng nói.
“Không có chuyện gì chứ? Du ký cũng không cần nữa?” Phương Khác không tin lời này.
“Không sao.” Nói xong Thái A hất tay Phương Khác ra.
Phương Khác chau mày, sau đó đã ở trên võ đài. Cái này mà không sao chỗ nào? Rõ ràng là có sao. Tuy nghi hoặc, nhưng lúc này Phương Khác đã bình tĩnh lại, đối phó với đối thủ xuất hiện trên võ đài.
… Tu sĩ trên võ đài bị Phương Khác một kiếm chém đầu.
Hiện tại đối phó với con rối hoặc ‘tu sĩ’ trên võ đài, y cảm thấy không còn khó khăn như trước nữa. Nhìn tu sĩ mặc giáp đó hóa thành linh quang, Phương Khác mỉm cười, y nghĩ cuối cùng y đã hiểu tại sao y luôn cảm thấy không đúng rồi. Đối chiến với y trên võ đài này bất luận là con rối hay tu sĩ, bọn họ dường như đều chỉ có một kiểu cố định. Chiêu số cố định chỉ cần tìm được sơ hở, thì có thể dễ dàng đánh bại.
Phương Khác vừa mới thở ra, người xuất hiện trước mắt lại khiến y giật mình.
Thái A đứng thẳng tắp như cây tùng trước mặt Phương Khác.
“Hôm nay nhữ chắc phát giác được linh lực trong đan điền có cảm giác muốn sục sôi, nhữ nên nhanh chóng tìm chỗ bổ sung linh lực, bế quan kết đan.”
Phương Khác gật đầu: “Gần đây ta mơ hồ có cảm giác đột phá, nhưng đều bị ta áp chế, đột phá quá nhanh, ta sợ căn cơ không vững. Nhưng cũng đến lúc bế quan rồi.” Chẳng qua, phải sau khi y cùng Diệp Vu Thời đến phàm giới đã. Y cũng không biết y kết đan cần bao nhiêu thời gian. Có tu sĩ kết đan chỉ một ngày, có vài tu sĩ lại tốn thời gian rất dài.
Cái hẹn mười ngày, y đã thả bồ câu Diệp Vu Thời, cái hẹn đến phàm giới y không thể lại nuốt lời nữa.
“[Tứ Phương Hư Hóa trận] này đối với nhữ đã không còn tác dụng gì lớn. Về sau cũng không cần đến nữa.” Thái A nói.
Hóa ra võ đài này gọi là Tứ Phương Hư Hóa trận, Phương Khác nhíu mày, thuận tiện dò hỏi một phen.
Thái A nhìn Phương Khác một cái mới chậm rãi nói: “Nếu nhữ đã biết hư hóa, vậy muốn lý giải Tứ Phương Hư Hóa trận cũng không khó…”
Hóa ra Tứ Phương Hư Hóa trận này chính là tại thức hải hư hóa ra tu sĩ từng đấu pháp với ngươi trước đó. Nhưng nếu là vậy, công pháp của tu sĩ đó tuy không đổi, nhưng tu vi đều dao động ở rìa kim đan. Hơn nữa chiêu thức không linh hoạt như người thật sử dụng.
Cho nên, hiện nay Phương Khác sắp đột phá kim đan, trận pháp này đối với Phương Khác đã không còn thích hợp.
Nhưng Phương Khác lại nghĩ đến chỗ khác. Tu sĩ hư hóa ra nhất định là tu sĩ mà người thi pháp từng đối chiến, cho nên hơn ba ngàn năm trước Thái A vậy mà đối chiến với nhiều tu sĩ như vậy sao? Hay là chủ nhân khi đó của Thái A đối chiến với những người này? Trong những tu sĩ này có kiếm tu, phật tu, con rối, có nhân tộc, yêu tộc, ma tộc. Có thể thấy năm đó tu sĩ này đặt chân đến rất nhiều nơi.
“Nhữ không cần nghĩ nữa, ngô chính là linh kiếm. Linh kiếm của kiếm chí tôn Thái A.” Thái A đột nhiên lạnh lùng nói, khí thế toàn thân đều phóng ra, đè ép Phương Khác. Thái độ cao ngạo liếc mắt thể hiện hoàn toàn.
Phương Khác cảm thấy hô hấp khó khăn. Lại là cảm giác nghẹn khuất không thể phản kháng này. Nhưng lần này y chỉ nhếch môi cười.
“Thái A, ngươi đang tức giận… sau khi ngươi xem qua cuộn tranh đó thì đã trở nên không bình thường.” Câu này Phương Khác nói rất khẳng định. “Nhưng ngươi đã bắt đầu có cảm xúc rồi đó.”
Phương Khác híp mắt, hàm răng trắng loe lóe.
Thái A lại ngẩn ngơ, hắn đang tức giận? Hắn có cảm xúc rồi? Thái A thu lại uy áp, chỉ dùng đôi mắt ảm đạm nhìn Phương Khác.
Sau đó nói: “Cái gì là tức giận, cái gì là cảm xúc?”
Thái A hỏi đương nhiên như thế, một chút cũng không cảm thấy vấn đề của mình có gì không ổn.
Phương Khác lập tức ngốc lăng. Gương mặt không biểu cảm, còn có ngữ điệu không nhấp nhô của Thái A, khiến y không cách nào phán đoán cảm xúc của hắn. Nhưng Phương Khác có thể xác định rằng, Thái A quả thật không biết.
Y vốn cho rằng Thái A chỉ không hiểu nhân tình thế thái lắm. Nhưng không ngờ… lại là thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.