Khác Thủ Tiên Quy

Chương 45: Bại lộ thân phận 1




“Căn cốt của ngươi rất tuyệt, học kiếm pháp Cẩu Cốt của ta là chọn lựa tuyệt vời. Đừng chấp mê bất ngộ nữa.” Cẩu Cốt kiếm lạnh giọng nói, tay trái cầm thanh trọng kiếm, tay phải cầm một khối ngọc bội màu máu.
Diệp Vu Thời lạnh mặt, trên tay cầm một cái mặt nạ bị chém làm hai. Quanh người là mười đốm Băng Lưu Diệm xoay chuyển. Sau khi hắn đột phá kim đan ở tầng hai yêu phủ, đã ra khỏi yêu phủ, không ngờ lại gặp phải người này, vừa gặp hắn đã nói gì mà hắn thích hợp kiếm đạo chứ không thích hợp ngũ hành thuật pháp. Còn nói thích hợp với hắn nhất là Vô Tình kiếm đạo. Sau đó tên tu sĩ tự xưng Cẩu Cốt kiếm trước mắt dễ dàng đoạt đi [Ảnh Bích] của hắn, đánh giá hắn một phen. Rồi cho hắn hai lựa chọn bái nhập môn hoặc chết.
“Tiền bối, thứ cho ta không thể tuân lệnh.” Diệp Vu Thời lớn tiếng đáp.
“Quá không công bằng, ta tư chất tốt như vậy còn bị chê. Tư chất của Diệp Vu Thời đó tốt cỡ nào chứ, còn cần sư bá của ta uy hiếp bái sư? Đã thế còn không nguyện ý.” Khoản Đông Nhiên nói, ngữ khí đầy ai oán.
Tuy Diệp Vu Thời có vẻ nhếch nhác, nhưng thực tế lại không bị thương, Phương Khác nhìn màu sắc của Băng Lưu Diệm đã nhạt hơn, theo số lượng này Diệp Vu Thời đã kết thành kim đan rồi nhỉ? Phương Khác nhìn vẻ mặt Diệp Vu Thời, linh lực vận chuyển nhanh hơn rồi. Y có thể khẳng định tâm trạng của Diệp Vu Thời hiện tại cực tệ. Mà lúc này, Diệp Vu Thời đã bại lộ trước mặt yêu phủ, tuy lực khống chế của yêu phủ tại thành Nguyệt Quế không bằng ở thành Bạch Cập, nhưng yêu vệ nhất định sẽ có hành động. Như vậy cực kỳ bất lợi cho Diệp Vu Thời, mà tình trạng thế này muốn thoát thân dưới tay Cẩu Cốt đạo nhân cũng không phải chuyện dễ.
Nếu Khoản Đông Nhiên là sư điệt của Cẩu Cốt đạo nhân đó, vậy bắt Khoản Đông Nhiên thì sao? Mắt Phương Khác đảo đảo.
“Làm gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi bắt ta uy hiếp sư bá, ngài ấy sẽ chọn giết ta trước rồi lại giết ngươi.” Khoản Đông Nhiên trợn mắt nhìn Phương Khác rồi hơi ngẩng đầu nhìn hướng đó, nhàn nhạt nói: “Sư bá của ta tu Vô Tình kiếm đạo.”
Vô Tình kiếm đạo? Vậy thật phiền phức. Tu sĩ tu Vô Tình kiếm, bình thường đều vô cùng cường đại, cường đại hơn nữa không dao động, sát tâm rất nặng.
Đã có mấy yêu vệ tụ tập tới đó, Phương Khác nhẹ điểm mũi chân, từ nóc nhà phi tới Nguyệt Quế lâu chỗ Diệp Vu Thời đang ở.
“Ê? Đợi ta với, ta cũng đi.” Khoản Đông Nhiên theo sát phía sau, không dễ gì phát hiện có người cũng tu luyện Thông Huyền Kinh, hắn không thể bỏ qua đơn giản như thế được, hơn nữa Phương Khác này còn không bị hắn dụ hoặc. Đáy mắt Khoản Đông Nhiên cháy bùng ngọn lửa, Phương Khác này rất thú vị.
“Ủa? Người đó là người mặt nạ! Ta nhận ra mặt nạ trong tay hắn, hắn chính là người mặt nạ ở tầng hai yêu phủ!” Trong đám người, không biết ai la lên như thế. Lập tức tất cả mọi người đều nhìn cái mặt nạ bị chém thành hai nửa trong tay Diệp Vu Thời. Một cái mặt nạ màu trắng đơn giản không có bất cứ dấu hiệu nào.
“Nhưng hắn không phải là một trong bốn người trên lệnh truy nã của yêu phủ sao? Tên là Diệp Vu Thời gì đó? Tiền thưởng rất cao đó.”
“Thật rồi… là người mặt nạ.”
“Người mặt nạ là ai?” Có tu sĩ không hiểu hỏi.
“Ngươi nhất định mới vào yêu phủ gần đây đúng không, ta cho ngươi biết, chính người mặt nạ này chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Hoàng Linh Tuệ Minh, sau đó liên tục thắng hơn mười võ đài. Đáng sợ hơn là, nghe nói hắn không phải thông qua phù văn của ngôi sao huyết mạch để ra khỏi yêu phủ, mà trực tiếp lao ra. Chậc chậc, yêu vệ không kịp phòng bị, tử thương thảm trọng.”
“Không thể nào? Hoàng Linh Tuệ Minh bại dưới tay hắn? Là Hoàng Linh Tuệ Minh đệ nhất cao thủ kỳ kim đan của tộc Hoàng Linh thành Du Đồng đó sao?”
“Sao lại không phải chứ? Ngươi không tin ta? Có thể đi hỏi tu sĩ khác mà, mọi người đều biết chuyện này.”
Dứt lời, tu sĩ khác quả thật cũng phụ họa, chứng minh tu sĩ này không nói xạo. Lúc này Phương Khác đã đứng trên con đường của Nguyệt Quế lâu cùng các tu sĩ khác vây xem tình hình. Phương Khác nghe sự tích anh dũng của Diệp Vu Thời tại yêu phủ, bất giác cười lên. Diệp Vu Thời từng nói muốn giết vào yêu phủ, không ngờ cuối cùng là giết ra yêu phủ.
“Cẩu Cốt đạo nhân, người này là tội phạm yêu phủ truy nã, ngài hãy giao hắn cho chúng tôi đi.” Lúc này lại có một bóng người xuất hiện phía trên thành Nguyệt Quế, chính là Vệ Mâu Lưu mặc hắc y.
Mấy đội yêu vệ đã bao vây tầng tầng Nguyệt Quế lâu này, mấy trăm mũi tên nhắm vào Diệp Vu Thời.
Chuyện phát triển theo hướng tệ nhất mà Phương Khác nghĩ đến, hơn nữa còn chưa chấm dứt.
“Vệ Mâu Lưu? Bảo thủ hạ của ngươi tránh xa ta một chút.” Cẩu Cốt kiếm nhìn Vệ Mâu Lưu, lạnh giọng nói: “Đừng trở ngại ta thu đồ.”
“Thu đồ? Ha ha.” Vệ Mâu Lưu cười lạnh: “Cẩu Cốt à Cẩu Cốt, ngươi có biết Diệp Vu Thời này xuất sư từ môn phái nào không?”
Phương Khác nghe câu này, tim siết chặt, thả chậm bước chân, lặng lẽ len vào đám tu sĩ trên đường.
“Bất kể trước kia hắn xuất từ môn phái nào, hiện tại hắn phải bái làm môn hạ của Cẩu Cốt ta.” Cẩu Cốt đạo nhân khinh thường nhìn Vệ Mâu Lưu một cái.
Vệ Mâu Lưu vẫn cười châm biếm: “Cẩu Cốt, ngươi phải biết Diệp Vu Thời này là đệ tử phái Côn Luân. Ngươi muốn tu đệ tử nhân tộc phái Côn Luân làm đồ đệ? Nếu thật là thế, Vệ Mâu Lưu ta cũng không cản ngươi. Nhưng ngươi có nghĩ đến hậu quả đối địch với yêu phủ ta chưa?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh đều kinh sợ.
“Có nhân tộc đến đại lục Thanh Hoa của chúng ta?” Bạch Cập Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Vu Thời, hắn không ngờ vừa đến thành Nguyệt Quế đã gặp được Diệp Vu Thời sẽ có hành vi to lớn theo lời phụ thân nói, đồng thời lại được biết người đó là nhân tộc, hơn nữa còn là đệ tử của phái Côn Luân một trong ba đại môn phái nhân tộc.
Đồng thời đội người của Đông Thanh Kết đứng bên cạnh hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc. Đặc biệt là Đông Thanh Kết, sỉ nhục hôm đó gã chịu còn có những gì thấy tối hôm đó khiến gã có ấn tượng rất sâu với đám người Diệp Vu Thời. Gã luôn cho rằng nhân vật như Diệp Vu Thời nhất định là con cháu đại gia tộc, không ngờ lại là nhân tộc.
“Đó chính là nhân tộc? Tướng mạo không có gì khác biệt với chúng ta cả?”
“Sao có thể là nhân tộc? Người mặt nạ đã vào được yêu phủ rồi mà.” Tu sĩ mới nãy nói về sự tích của người mặt nạ kinh ngạc nói.
“Không thể nào, nhân tộc không thể vào yêu phủ của chúng ta được, lẽ nào người này không phải người mặt nạ?”
“Phái Côn Luân gì? Đó là cái gì? Trước giờ chưa từng nghe qua.” Mọi người bắt đầu nghị luận.
“Thì ra các ngươi là nhân tộc, vậy ngươi cũng là người của phái Côn Luân?” Khoản Đông Nhiên bên cạnh Phương Khác thấp giọng nói.
Phương Khác đã không bận tâm Khoản Đông Nhiên nói gì, chỉ tỉ mỉ quan sát vị trí của yêu vệ và Vệ Mâu Lưu còn cả Cẩu Cốt đạo nhân. Nguyệt Quế lâu này nằm ở vị trí chếch phía tây thành Nguyệt Quế, Cẩu Cốt đạo nhân đang ở trên không, nếu muốn trốn, chỉ có thể đi theo phía biển.
Nhưng, tốc độ của y bỏ rơi tu sĩ trúc cơ không có vấn đề gì, với tu sĩ kim đan thì hơi kém một chút. Nếu muốn chạy thoát trên biển không có bất cứ vật chắn nào, rất khó.
“Ngươi là nhân tộc? Đệ tử Côn Luân?” Cẩu Cốt đạo nhân nhíu mày, hỏi Diệp Vu Thời.
“Phải.”
Cẩu Cốt đạo nhân híp mắt, như đang suy ngẫm gì đó, sau mới nói: “Nếu đã thế, vậy thì chết dưới kiếm của ta đi, cũng không uổng ngươi đến thế gian này một chuyến.”
Cuồng vọng đến cực điểm.
Diệp Vu Thời không nói một lời, trực tiếp phi thân bay lên, hắn tấn công Cẩu Cốt đạo nhân.
Vệ Mâu Lưu cười, chắp hai tay sau lưng, hắn nên cười Diệp Vu Thời này dũng khí đáng khen hay không biết sống chết đây? Hắn rất vui vẻ xem kịch. Nhưng Diệp Vu Thời này thật sự làm hắn bất ngờ, ngọn lửa vốn màu băng lam kia đã tiếp cận màu lam nhạt, hàn ý Băng Lưu Diệm tỏa ra đã không chỉ là uy lực thần hỏa cấp năm có được. Lẽ nào Băng Lưu Diệm ở trên người Diệp Vu Thời còn có thể nâng cấp hay sao? Vệ Mâu Lưu lại nghĩ đến động tĩnh Diệp Vu Thời gây ra ở yêu phủ, bèn cười không nổi nữa.
Lúc Diệp Vu Thời ở trong Huyết mạch tinh hải đã khiến hắn tổn thất không ít thủ hạ, lúc vào tầng hai yêu phủ càng thêm quá đáng, khuấy đảo tầng hai yêu phủ nghiêng trời lệch đất. Hiện tại điều hắn hối hận nhất là tối hôm đó hắn ngăn cản Đông Thanh Mộc ra tay với Diệp Vu Thời, để lại tai họa này, Diệp Vu Thời hôm nay nhất định phải chết! Trong mắt Vệ Mâu Lưu lóe đầy hàn quang.
Khoản Đông Nhiên kinh ngạc không thôi: “Người quen của ngươi lá gan thật lớn, chậc chậc, sư bá của ta là tu sĩ kỳ nguyên anh. Ế? Ngươi muốn làm gì?”
Khoản Đông Nhiên quái dị nhìn Phương Khác, kiếm trên tay Phương Khác đã bỏ vào túi chứa đồ, nhưng khí trên người lại khá hỗn loạn.
Phương Khác nhàn nhạt liếc nhìn Khoản Đông Nhiên một cái, nói: “Cứu người.”
“Chỉ dựa vào ngươi? Còn…” Cứu người. Hai chữ còn lại kẹt ở cổ họng không thể thốt ra, người trước mắt hắn thật sự là Phương Khác sao? Rõ ràng khí tức của Phương Khác vốn ôn hòa, mà hiện tại lại…
Tất cả đều phát sinh trong khoảng khắc Diệp Vu Thời tấn công Cẩu Cốt đạo nhân.
Cẩu Cốt đạo nhân thấy Diệp Vu Thời hành sự như thế, trong mắt lóe lên tán thưởng: “Đến rất hay! Tiểu bối, ta cho ngươi một cơ hội, bái nhập môn hạ của ta, thoát ly Côn Luân. Ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt người trong yêu phủ, thế nào?”
Chưa dứt lời, trước mắt lại xuất hiện hai Diệp Vu Thời, một vẫn tấn công ông, một thì đang lao tới chỗ Vệ Mâu Lưu. Băng Lưu Diệm đó còn phát ra tiếng nổ, bóng người vốn tấn công Cẩu Cốt đạo nhân chỉ là một tàn ảnh mà thôi.
Vệ Mâu Lưu lạnh lùng nhìn Diệp Vu Thời lao tới chỗ mình, vẻ chế nhạo tràn ra ngoài mặt. Đúng là không tự lượng sức, thôi vậy, thôi vậy, chết trên tay hắn, hắn mới dễ báo cáo phía trên hơn không phải sao?
Ai biết, lúc này thân ảnh Diệp Vu Thời lại hóa thành ba cái. Lúc thân ảnh thứ ba xuất hiện, thân ảnh tấn công Cẩu Cốt đạo nhân liền biến mất, thân ảnh thứ ba đang đi về phía biển.
Vệ Mâu Lưu hừ lạnh một tiếng, hóa ra là muốn chạy. Một sợi xích sắt mang theo khí thế lôi đình hung tợn quất vào thân ảnh thứ ba.
Một chuỗi tiếng nổ “bôm bốp bôm bốp”, Vệ Mâu Lưu nặng nề hừ một tiếng, ba đốm Băng Lưu Diệm nổ trên người hắn. Diệp Vu Thời đứng trước mặt hắn, hai ngón tay nhẹ điểm.
Hóa ra thân ảnh thứ ba mới là tàn ảnh, thân ảnh thứ hai mới là chân thân Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời cố ý thiết lập cạm bẫy khiến người khác cho rằng mình muốn chạy, thực tế lại muốn tấn công Vệ Mâu Lưu.
Quanh người Vệ Mâu Lưu hiện lên kim quang, ngăn cản Băng Lưu Diệm bên ngoài màn sáng, không ngờ hắn lại bị lừa. Vệ Mâu Lưu thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng, linh lực tập trung ở hầu kết, từng vòng sóng âm đánh lên người Diệp Vu Thời.
Đồng thời xích sắt bị bỏ xa đã bành trướng thô bằng eo người, mắt thấy sắp đánh lên người Diệp Vu Thời.
“Keng!” Tiếng va chạm vang vọng thành Nguyệt Quế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.