Khác Thủ Tiên Quy

Chương 224: Như Thị quán 3




“Lúc trước sư thúc tổ dẫn ta theo, từng may mắn được thấy thừa lễ của Côn Luân. Mấy chục vạn đệ tử Côn Luân phủ khắp cả Côn Luân. Mấy trăm môn phái đến chúc mừng. Tu sĩ cưỡi thuyền bay hoặc linh thú đến từ bốn phương tám hướng, thanh thế vô cùng lớn, mà hiện nay…” Một tu sĩ ngồi xem lễ u ám nói. 
Mười hai đạo sơn môn Côn Luân tầng tầng mở rộng, tu sĩ tới liền tù không dứt. Hôm nay, là ngày đệ tử đời ba mươi bảy của Côn Luân thừa lễ. Môn phái đến chúc mừng ít hơn năm ngoái phân nửa, dù sao Thái Hành một trong ba đại môn phái không đến. Các môn phái liên quan nhất định cũng sẽ không đến. Khiến người bất ngờ là đại lục Thanh Hoa và đại lục Hoang Mạc đều có người đến chúc mừng, chẳng qua so với lúc trước quả thật đã mất đi rất nhiều náo nhiệt. 
Trước đại điện, trên ngọn tháp cao được dựng làm đài xem lễ, đã ngồi đầy người. 
Ở tầng tháp cao nhất, Thương Nhược Tuyết ngồi ở chủ vị chính giữa, trên mặt nàng là ý cười ôn nhu. Nàng đến đây khiến rất nhiều môn phái nghị luận xôn xao, đều nói ‘tuy Thiên Sơn và Côn Luân không lâu trước còn có chiến sự, nhưng hiện tại lại là bạn. Đúng vậy, Thiên Sơn bây giờ là môn phái trung lập, đều là bạn với Côn Luân và Thái Hành’. 
Đáy mắt Thương Nhược Tuyết vụt qua một tia âm trầm, như chế nhạo nghĩ đến hai chữ trung lập. Cái gọi là trung lập chẳng qua là vì chuyện Mai Hân trưởng lão chết bởi tay Thái Hành còn chưa nguôi. Thiên Sơn đương nhiên không thể không chút vướng mắc theo sau Thái Hành giành xương như con chó nữa. Cho nên chưởng môn dù có suy nghĩ nhiều thế nào cũng sẽ kéo dài thêm một thời gian. Mà nàng lúc này còn có thể đại biểu Thiên Sơn xuất hiện, cũng vì chưởng môn không đè áp được âm thanh phẫn nộ trong môn phái nên mới thỏa hiệp. Dù sao khi không có chưởng môn nàng đã trở thành lãnh tụ tinh thần trong môn. 
Buồn cười bao nhiêu, phái Thiên Sơn, một trong tam phái Cửu Châu. Lão tổ kỳ hợp thể bị người giết chết, chưởng môn thì làm như chưa có chuyện gì xảy ra, còn bảo trì quan hệ làm bạn với Thái Hành. Còn đường hoàng nói đó là vì lợi cho môn phái. 
Hắn thật sự cho rằng giao dịch buồn nôn của hắn và tông môn không có ai biết sao? Ngoài mặt Thương Nhược Tuyết luôn ra vẻ tự nhiên, nhưng bàn tay trong lớp áo lại nắm chặt lấy nhau. 
Lúc này, men theo bậc thang Côn Luân có hai phật tu chân trần mặc cà sa chậm rãi lên núi theo cầu thang nhìn không thấy điểm cuối. 
Người trên tầng tháp tầm nhìn rộng rãi đương nhiên cũng nhìn thấy họ, kinh ngạc nói: “Sao tông môn cũng đến vậy?” 
“Tông môn không phải đã liên thủ với Thái Hành rồi sao?” 
“Không phải từ sau khi Côn Luân ngăn cấm phật tu truyền giáo trong phạm vi thế lực Côn Luân, thừa lễ của Côn Luân tông môn đã không còn tham gia rồi sao?” 
Thương Nhược Tuyết cũng đứng lên, vịnh rào nhìn họ. Trong lòng đã có tính toán, chỉ sợ không mời mà đến là ác khách. 
Đệ tử Côn Luân bước tới nghênh tiếp, nhưng hai người lại lắc đầu, cự tuyệt bước lên tháp xem lễ. 
Sắc mặt đệ tử đó hơi nghiêm lại, rồi nói: “Hôm nay là thừa lễ Côn Luân, hai vị tiền bối nếu không phải đến để xem lễ. Vậy xin mời dời bước, theo vãn bối đến chỗ tiếp khách.” 
“Giao Phương Khác ra, hai chúng ta sẽ tự rời đi, sẽ không làm phiền thừa lễ của các ngươi.” Nhất Nặc nói. 
Đệ tử đó chau mày, nhưng không lộ vẻ kinh ngạc hay kinh hoảng gì, mà là không kiêu không hèn hỏi: “Dám hỏi Phương sư thúc đã làm chuyện gì, hai vị tiền bối lại phải dùng hai từ giao ra?” 
Sắc mặt Nhất Nặc trầm xuống, đánh giá tiểu đệ tử này một phen, lạnh lùng nói: “Phương Khác là hung thủ giết chết tông môn Thập Phương, lẽ nào Côn Luân muốn bao che cho y?” 
Đệ tử kia cười cười, nói: “Thì ra là thế, vãn bối sẽ chuyển lời cho Trí Ngu trưởng lão. Xin hai vị tiền bối chờ cho một chút, vãn bối đi rồi sẽ trở về. Chỉ là vãn bối còn muốn nói một câu, Côn Luân giết nhiều đệ tử tông môn lắm, thật sự không biết Thập Phương là ai, lại là do ai giết chết.” 
Lời vừa nói ra, sắc mặt Nhất Nặc đại biến. Nhất Nặc là trưởng lão Như Thị quán, luận bối phận tư lịch không biết cao hơn Trí Tiêu bao nhiêu đời. Mà hiện nay lại bị một tên đệ tử không biết tên của Côn Luân nói thế, dù ông tự cho là mình không xem trọng ngoại vật cũng nhất thời dâng lên nộ khí. 
Ngược lại là Tín Hướng vẫn luôn không nói gì, lúc này vẫn vẻ mặt bình tĩnh. Ông đưa tay ngăn cản Nhất Nặc, bình tĩnh nói: “Tông môn mang thành ý mà đến, tiểu hữu hà tất chặn thiện ý ngoài cửa. Không bằng hóa can qua thành gấm lụa, hóa lệ khí thành tường hòa. Chúng ta cùng ngươi đi gặp Trí Ngu trưởng lão là được.” 
Đệ tử cười cười nói: “Mời.” 
Màn này ngược lại khiến mọi người trên tháp bật ngửa, chỉ cần đều khá thần thông đương nhiên nghe được cuộc giao lưu của ba người. Đương nhiên nhớ tới mấy hôm trước lúc tin Thập Phương chết truyền ra, tông môn phẫn nộ. Nếu không phải Tín Hướng lão tổ nhất lực ngăn cản, chỉ sợ tông môn và Côn Luân sớm đã không chết không thôi. 
Ai cũng biết Tín Hướng lão tổ không tán đồng nội bộ tông môn phân rẽ và tham gia chiến tranh. Vì thế một lòng thúc đẩy Côn Luân cùng Cổ Sát tự do Trần Phủ dẫn đầu hòa giải với tông môn. Hơn nữa cũng lấy được một chút hiệu quả. 
Hôm nay Tín Hướng trưởng lão đến, đương nhiên là mang theo thành ý của ông. Muốn bình ổn phẫn nộ của tông môn vì Thập Phương chết, hòa hoãn mâu thuẫn giữa hai phái. 
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy không thể tin là, thái độ Côn Luân ứng đối chuyện này không như họ đã tưởng tượng. 
Đệ tử Côn Luân đó từ chỗ nào chui ra vậy? Rốt cuộc nó có biết chuyện này sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn thế nào với Côn Luân không? 
“Đó là… tiểu đệ tử thường đi cạnh Phương Khác. Nhi tử của Vương phong chủ, Vương Lạc Dương? Nó cũng là người đứng đầu trong cuộc so tài nội môn Côn Luân của đệ tử đời ba mươi bảy lần này.” Mạc Ca đứng sau lưng Thương Nhược Tuyết lên tiếng. 
Thương Nhược Tuyết vô cảm nhìn thân ảnh Vương Lạc Dương biến mất khỏi tầm nhìn. 
Sau đó nhíu mày nói: “Xem ra hôm nay chuyện sẽ phát triển vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người. Khúc xương cứng Côn Luân này xem ra sẽ không cong rồi.” 
“Sư tỷ, ý của ngươi là…” Mặc Ca nhíu mày nói: “Tình thế hiện nay vốn bất luận với Côn Luân, Côn Luân làm sao lại cự tuyệt ý tốt của Tín Hưởng lão tổ.” 
Thương Nhược Tuyết cười cười, nói: “Ngươi còn nhớ chuyện năm đó Thái Hành dùng tù binh uy hiếp Côn Luân? Côn Luân có từng thỏa hiệp? Bọn họ sẽ không thể giao người ra.” 
Nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Mặc Ca, Thương Nhược Tuyết nói: “Ngươi đang định nói lần này không giống lần trước? Dù sao là do Phương Khác giết người của tông môn trước?” 
Mặc Ca gật đầu. 
Thương Nhược Tuyết cười lạnh: “Nhưng ngươi có từng nghĩ tại sao Phương Khác phải giết Thập Phương không? Cái này cũng giống như vị nông phu đó giết chết khổ tăng Nhất Hành. Côn Luân không phải Thiên Sơn, sẽ xem người vì môn phái mà giết người trở thành hung thủ rồi dâng hai tay đưa cho môn phái khác, hoặc tự mình kết thúc đệ tử đó.” 
“Sư tỷ…” Mặc Ca thấp giọng gọi. 
Thương Nhược Tuyết cười cười, thu đi chế nhạo và bất mãn trong mắt. Mặc Ca cúi đầu nhìn Thương Nhược Tuyết chỉ đến vai mình, hắn chưa từng cảm thấy rõ ràng như thế, vị sư tỷ mà hắn từ nhỏ đã sùng bái đi theo đã bước trên con đường hoàn toàn bất đồng với chưởng môn của họ, hơn nữa càng đi càng xa. 
Nhưng vậy thì sao, chưởng môn tuy là chưởng môn, nhưng không thể đại biểu Thiên Sơn. 
… 
Phương Khác đứng trong lầu các ở tầng ba đại điện, nhìn Vương Lạc Dương dẫn hai người Tín Hướng đến phòng khách. 
“Một người kỳ hóa thần, một người kỳ xuất khiếu.” Trí Tiêu nói. 
Phương Khác gật đầu, quay người nhìn Trí Tiêu nói: “Sau khi khổ tăng Nhất Hành chết, Như Thị quán và Côn Luân đã không có chỗ xoay chuyển. Như Thị quán hoàn toàn có thể dùng việc này sách động cả tông môn. Mà hiện nay Thập Phương cũng chết, tông môn và Côn Luân đã là quan hệ đối địch. Ta không hiểu tại sao bọn họ còn tán thành Tín Hướng đi chuyến này. Quả thật là hành động dư thừa.” 
“Nhưng ta không tin Như Thị quán lại làm hành động dư thừa, cho nên họ làm thế nhất định có mục đích. Vậy thì mục đích là gì đây? Bọn họ là khẳng định Côn Luân sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình, nên cố ý đi chuyến này để người theo phái chủ hòa như Tín Hướng nản chí? Sau đó nói với đệ tử trong phái là ‘xem đi, tông môn không phải muốn vô cớ sát sinh, mà là Côn Luân chết không hối cải bao che hung thủ’?” 
Phương Khác lắc đầu, phủ định suy đoán này, sẽ không đơn giản như thế. 
“Quản nó thế nào.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói: “Mấy tên lừa trọc này chỉ là quá xem trọng bản thân mà thôi. Ngươi tiếp tục nói về phong thư đi.” 
“Sư phụ ngài xác định người bị nhốt ở Thận Hành Nhai là Tiêu Vân Dật sao?” Phương Khác nhíu mày nói: “Bức thư đó… ta cảm thấy không phải là bút tích của Tả Khâu.” 
Trí Tiêu nhíu mày, nói: “Ngươi nói.” 
“Trên bức thư đó, hứa cho Thiên Sơn một miếng bánh rất lớn. Là dụ hoặc Thiên Sơn không cự tuyệt được. Trừ nó ra, trong thư còn kẹp một đóa hoa đào. 
Trước khi Thập Phương chết, từng nói qua một địa danh. Ta và Thái A kiếm tra một chút, phát hiện Đào Hoa Xung là một thôn xóm nằm ở một hòn đảo trên biển. Đại khái hơn tám mươi năm trước, cả thôn bị tu sĩ muốn đoạt lấy linh mạch huyết tẩy. Năm đó ngài và Tiêu Vân Dật đều vì chuyện này mà ôm bất bình, nhưng cuối cùng đành phải bỏ mặc. 
Nhưng cũng cùng năm đó, Tiêu Vân Dật từng dẫn mấy hài tử về Thái Hành. Khổ tăng Nhất Hành chính là một trong những hài tử này, mà Thập Phương có lẽ cũng là một trong đó. Mấy người trong chuyện này đều có liên quan đến Đào Hoa Xung, trong bức thư đưa đến Thiên Sơn cũng có hoa đào. Cho nên ta đoán giữa Chu chưởng môn của Thiên Sơn và bọn họ nhất định có quan hệ gì mà chúng ta không rõ. Mà khi chuyện Đào Hoa Xung phát sinh, Tả Khâu còn chưa ra đời. Cho nên người ký kết quan hệ này không phải Tả Khâu. Mà theo suy đoán, khả năng lớn nhất là Tiêu Vân Dật.” Phương Khác chậm rãi nói. 
Trí Tiêu trầm mặc không nói, rất lâu sau ông đứng dậy, quay người rời khỏi lầu các. Trên tay ông cầm kiếm của mình. 
Phương Khác nhìn Trí Tiêu bỏ đi, y biết ông muốn đi làm gì. 
Chu chưởng môn phải chết, Tiêu Vân Dật cũng phải chết. 
Lúc này, hai người đến phòng khách nói chuyện với Trí Ngu trưởng lão cũng tan trong không vui. 
Bọn họ đến trước sơn môn Côn Luân, rõ ràng không bàn ổn, Trí Ngu đưa họ đi. 
“Giết chết Thập Phương, lẽ nào Côn Luân các ngươi không cần phải trả giá? Giao Phương Khác ra, nếu không tông môn hiện nay sẽ khai chiến với Côn Luân!” Nhất Nặc hung tợn nhìn Trí Ngu, dường như không cam lòng hỏi lại lần nữa. 
“Không thể.” Trí Ngu nhàn nhạt nói. 
“Ha! Tín Hướng sư đệ, ngươi nhìn đi, đây chính là Côn Luân không phạm sai lầm lớn mà ngươi nói sao? Năm đó tông môn ta vì cứu độ thế nhân, tuyên dương phật pháp, thi dược cứu người, một tấm lòng tốt lại bị cự tuyệt. Khi đó cũng là dùng hai chữ ‘không thể’ này. Hiện nay chẳng qua là vì đòi lại công đạo, Côn Luân giết người trước thế nhưng còn không biết hối cải. Thật sự là không còn thuốc chữa.” Nhất Nặc hung giọng nói. 
Ông tựa hồ tức muốn chết, hung tợn vỗ lên mặt đất. 
Mà Tín Hướng đi sau còn muốn nói gì đó quay người lên tiếng: “Nếu Côn Luân không giảng đạo lý như thế, vậy liền cáo từ tại đây. Chúng ta gặp lại trên chiến trường!” 
Nói xong, hai người liền bỏ đi. 
Người tới xem lễ đương nhiên đều thấy được. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.