Khác Thủ Tiên Quy

Chương 196: Mời quân vào hũ 1




“Ta muốn đến phía nam.” Hách Liên Thập Cửu đeo trường kiếm nhàn nhạt nói. 

Tiêu Xương Thu gật đầu, lặng yên nhìn phía nam. Tại nơi giao nhau của tây nam có một tòa thành, tên là Phong thành. Đường lớn ngõ nhỏ trong tòa thành đó đều từng lưu lại dấu chân nàng, nơi đó còn có một lão trạch. Người trong lão trạch tranh đoạt quyền lợi, cường giả có được tất cả, nhược giả không có gì hết. Không có một chút ấm áp, chỉ có quan hệ lợi ích lãnh khốc trực tiếp nhất. Nhưng nơi đó là gốc của nàng, có tiếng thở dài của phụ thân, có sự bất đắc dĩ của mẫu thân, toan tính của đích mẫu cùng với sự bảo vệ dưới toan tính đó. Vào gia phả, đổi Tiêu Thu thành Tiêu Xương Thu. 
Nhưng hiện tại, tất cả đều hóa thành hư không. Tiêu gia không còn nữa, chỉ còn lại từng cái đầu, Phong thành phồn vinh hài hòa đã không còn, chỉ còn một mảng thê lương. 
“Công Tôn và Trần Chử đi về phía bắc, Hộ Lạc đến tông môn, Phương Khác đã đến vùng cực nam.” Tiêu Xương Thu nhìn Hách Liên Thập Cửu nói: “Đi đường thuận lợi.” 
Hách Liên Thập cửu khẽ cúi đầu, quay người bước ra ngoài. Thù trên núi Trường Bạch, không báo không được. Thù giết cha, không đội trời chung. 
Phụng Chi Tiếu đi tới, vươn tay ôm bờ vai đơn bạc của Tiêu Xương Thu. 
Hách Liên Thập Cửu có thù diệt tộc giết cha, Tiêu Xương Thu cũng thế, sao nàng lại không muốn cầm kiếm giết lên Ngũ Hành sơn? Chỉ là nàng hiện là thống lĩnh Thần Sách Doanh, nàng cần phải trấn thủ quân doanh, bảo vệ hậu phương. 
Địch quân công thành, nàng không thể lui, Tiêu gia gặp nạn, nàng không thể về. 
Trên bờ vai đơn bạc là từng trọng trách đè nặng lên, như muốn đè sụp nàng. Nhưng nàng vẫn càng đứng càng thẳng, càng lúc càng thẳng tắp, như tùng bách trong tuyết. Phụng Chi Tiếu bất giác siết chặt nắm tay, hắn liên tục tự nhắc nhở mình, đừng quá nóng nảy, phải đợi thêm, nhẫn nại thêm chút nữa. 
Đột nhiên, Tiêu Xương Thu phủ tay lên tay hắn, hơi ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt như mang mong đợi gì đó. 
“Sư phụ.” Tiêu Xương Thu thấp giọng gọi. 
Ngón tay Phụng Chi Tiếu run lên, có chút bối rối quay mặt đi, sau đó nhẹ ừ một tiếng. 
Mắt Tiêu Xương Thu tối đi, tay liền muốn dời đi. 
Khắc tiếp theo lại bị Phụng Chi Tiếu nắm chặt trong lòng bàn tay, mí mắt Tiêu Xương Thu run lên, nhìn chằm chằm Phụng Chi Tiếu. Trên mặt nàng không có chút khó chịu nào, ngược lại Phụng Chi tiêu thì đỏ mặt nhẹ dời mắt đi. 
Tiêu Xương Thu cong môi, rồi nghiêm túc nói: “Thiên Sơn gần đây động tĩnh khá lớn. Thương Nhược Tuyết đã xuôi nam, có lẽ sẽ gặp Phương Khác.” 
“Lão quỷ của Thiên Sơn đó thần thần bí bí co đầu rút đuôi, cả Thiên Sơn đều bị hắn quấy cho cằn cỗi nặng nề.” Phụng Chi Tiếu nói, ai cũng không ngờ được Chu chưởng môn vào lúc này lại bỏ hết binh quyền của Thương Nhược Tuyết lệnh cho phải đến phía nam tìm người. Như vậy xem ra, thái độ của Thiên Sơn càng thêm mơ hồ không rõ. 
“Còn về Phương Khác, ngươi ta không cần phải quá lo lắng. Nếu y đã dám hành sự như thế, nhất định đã có mưu tính. Đừng quên, Ngô Thất của Duy Pháp dường hiện nay đang làm việc dưới tay ai.” 
“Không, chuyện không đơn giản như thế. Hiện nay đã qua nửa tháng, phương diện Thái Hành ngài không cảm thấy hơi bất thường sao?” Tiêu Xương Thu nhíu mày nói: “Đối với người như Tả Khâu, ta chỉ thấy được một chữ, hung, chuẩn. Tâm địa lang độc, ánh mắt tinh chuẩn. Nếu theo cách hành sự của người này… hắn tuyệt đối không thể đã tính được ba đại lục liên thông mà còn cho Côn Luân thời gian nghỉ ngơi. Ai cũng hiểu, Côn Luân và Thái Hành đã là quan hệ không chết không thôi. Nếu Côn Luân dưỡng sức rồi… 
Một chiếc thuyền nhỏ được trùm trong linh quang màu xanh dừng ở bến cảng của đảo Loan Nguyệt, trộn lẫn trong một đống thuyền lớn nhỏ đủ kiểu dáng không hề bắt mắt. Đảo Loan Nguyệt là một hòn đảo nhỏ trong Hoàng hải, nhưng là một bến cảng nghỉ chân bổ sung lương thực trong biển thì vẫn coi là khá phồn vinh. 
Phương Khác ngồi chồm hổm trên đầu thuyền một lúc. Lưu Võ nhìn nhìn Phương Khác, lại nhìn phù bút chỉ còn nửa đoạn trong tay Phương Khác, mặt rầu rĩ. Bọn họ chia binh hai đường, để Chu Lập Đức hội họp với đám người Điền Thanh Quang, hắn thì theo đại nhân lên biển tìm người. Nhưng tìm người trên biển không hề đơn giản. Hai hôm trước đại nhân thật sự tìm được chút vết tích. Nhưng nửa cây phù bút này có nghiền ngẫm trong tay thế nào cũng không cần nghiền ngẫm hai ngày hai đêm chứ? Lưu Võ đoán chủ nhân của phù bút này và đại nhân… 
Phương Khác ngồi xổm trên đầu tuyền, tay vuốt ve chữ khắc trên phần đỉnh phù bút. Lại vô thức chìm vào thức hải, nhìn dấu ấn kiếm ý nay đã trở nên vô cùng thuần phục trong thượng đan điền. Hôm đó khi y giải trừ Ngũ Hành Thần Hỏa trận, một đống thiên tài địa bảo trong người đã tôi luyện lại thân thể y một lần. Nếu luận về cường độ thân thể, y đã sánh được với thể tu kỳ xuất khiếu. Mà dấu ấn kiếm ý này cũng không còn là dấu ấn kiếm y mà đã hóa thành một tia Thái A kiếm ý lưu lại trong đan điền, tương đương với truyền thừa của một loại kiếm ý nào đấy. Nếu y muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tháo bỏ. 
Phương Khác thở dài xa xăm, sớm biết có hôm nay. Y cần gì vội vã giải trừ liên hệ với Thái A chứ? Sư phụ y, chí hữu của y, người trong lòng y, ba người này đồng thời mất tích… quả thật không hay chút nào. 
Hôm đó tâm trạng y bất định, bị Triệu Lịch Duyệt kích thích suýt nữa xuất thủ. Nhưng nghĩ kỹ lại, hôm đó chính Triệu Lịch Duyệt cũng hiểu – bất kể hắn nói gì, cũng không thể ngăn cản y đi tìm người. Nhưng hắn vẫn muốn thử ngăn cản, vì – khí tức nguy hiểm và âm mưu quá nặng. 
Hôm đó lúc đám người Hàn Không công thành, tại sao Tả Khâu đột nhiên trở về Ngũ Hành sơn. Hơn nữa nếu cuối cùng hai vị lão tổ của Thái Hành và Thiên Sơn đã đến rồi, vậy Thái Hành nhất định đã hiểu dự tính của Côn Luân, thế thì Thái Hành nhất định có hậu chiêu. 
Còn có lời đồn đỉnh sinh khói… y đều biết, Thái Hành sao lại không biết? Nhưng Thái Hành vẫn không có hành động gì. 
Nhưng dù bên trong có trá thì sao? Y nhất định phải tìm được người. Bất kể Côn Luân phái ai ra, đều không thích hợp bằng y. Vì thế Trịnh trưởng lão mới lập tức đồng ý lời từ biệt của y. 
Không tính về thân phận, cho dù mọi người đều không đồng ý, lẽ nào y sẽ không đi sao? Mắt Phương Khác hấp háy, mà y vừa đi… sắc mặt Phương Khác chợt tái đi, đứng bật dậy. 
“Mẹ nó, ta đúng là ngu ngốc.” Phương Khác chợt quay người, không chút che giấu trực tiếp xách cổ áo Lưu Võ ngự kiếm bay lên, để lại một đường trắng nhạt trên không. 
“Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?” Lưu Võ ngu người nhìn Phương Khác, vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì hết. 
“Đảo Mặc Tâm.” 
“Đảo Mặc Tâm? Ủa. Nhưng không phải đại nhân ngài nói ngày mai chúng ta tiếp tục lên biển tìm kiếm sao?” Lưu Võ trợn mắt nghi hoặc hỏi. “Ta đã nói với chủ thuyền rồi…” 
Còn chưa dứt lời, Lưu Võ đã bị Phương Khác đá cho một cái. 
Lưu Võ lăn người giữa không, nhưng vẫn ổn định lại được. Trên chủy thủ trong tay hắn còn dính chút máu, hắn thè lưỡi ra, tỉ mỉ liếm chủy thủ, rồi cười rạng rỡ nói với Phương Khác: “Kẻ nổi danh không phải dạng hư sĩ, ngươi là người đầu tiên ta kề sát xuất thủ mà thất bại.” 
Trong lúc nói, khí tức trên người Lưu Võ biến hóa, đôi mắt tròn trịa chậm rãi hóa thành hẹp dài, đôi môi dày cũng trở nên vừa rộng vừa mỏng. Hắn nhìn điểm đỏ ở bụng Phương Khác, bất giác chậc chậc khen hay. Một đao đó đâm xuống, cường độ của thân thể này hắn không thể không tán thưởng, không hổ là thân thể từng được chí ngọc tôi luyện qua. 
Trong mắt Lưu Võ viết đầy tham lam trắng trợn, đôi mắt như hóa thành chiếc lưỡi đỏ tanh liếm lên Phương Khác. 
Chân mày Phương Khác nhíu rồi giãn ra. 
“Ngươi là Đoài một trong bát quái Thái Hành.” 
Lưu Võ thấy Phương Khác không có động tác, âm trầm cười hai tiếng, chắp tay cầm chủy thủ ở sau lưng nói: “Chính là bỉ nhân, Văn Qua.” 
Văn Qua này Phương Khác đã sớm nghe đến. Công phu nén khí của người này đã luyện đến xuất thần nhập hóa, sát cơ nội liễm cực điểm, rất giống Ngô Thất trưởng lão. Hai người có không ít điểm chung, đều chưởng quản chức ám sát, nhưng so với Ngô Thất ‘lặng lẽ vô danh’ hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối, danh tiếng Văn Qua lại cực lớn, chẳng qua là ác danh. 
Vì Văn Qua thích ngược sát, còn có người nói, tên này thích ăn thịt người, nhưng điều đó chưa được chứng thực. Chỉ là rất nhiều năm trước, không biết vì chuyện gì mà Văn Qua bị Tiêu Vân Dật chán ghét phái đến trông coi huyết trì. Sau đó lại cứ giáng chức rồi giáng chức, cuối cùng bị Tiêu Vân Dật trực tiếp nhốt lại. Nói là tính ác, vô lương, không xứng làm đệ tử Thái Hành. 
Phương Khác cười, cười cong khóe môi, mang theo vẻ yên tâm. 
Văn Qua bất giác hỏi: “Ngươi cười gì?” 
Phương Khác nhàn nhạt nói: “Ta cười ta còn không phải quá ngu ngốc.” 
Dù là Văn Qua cũng phải sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ nhưng vẫn không biết Phương Khác đang chỉ cái gì. 
Hắn chỉ cười âm trầm, liếm môi nói: “Ngươi còn gì muốn nói thì mau nói cho hết đi. Nếu không qua hôm nay ngươi muốn nói gì cũng không thể nói nữa.” 
Phương Khác lắc đầu. 
“Thế nào? Ngươi không có gì muốn nói? Vậy thì ngoan ngoãn vào bụng ta đi.” Văn Qua phóng tới trực tiếp đâm Phương Khác. 
Phương Khác bắn ra một luồng kiếm khí, nhưng chỉ chạm vào khoảng không, người trước mắt chẳng qua là hư ảnh. Sau đó mới chợt giật mình, trước mắt y xuất hiện vô số Văn Qua. 
Mỗi tên đều sống động như thật, đầu lưỡi tanh đỏ, thân pháp quái dị. Văn Qua dùng chiêu vạn thiên hóa thân cùng tấn công Phương Khác. 
“Thơm, thật thơm…” Trên trăm trên ngàn Văn Qua cùng khen, tiếng nuốt nước miếng cực kỳ chói tai. 
Văn Qua cười hi hi, ánh mắt nhìn Phương Khác như nhìn đồ ăn trong đĩa. Hắn nhào lên Phương Khác, hận không thể lập tức xé một miếng thịt từ người y xuống. 
Phương Khác nhẹ thở dài, cứ như rất bất đắc dĩ, y cầm kiếm, chậm rãi rút ra. 
“Ta lắc đầu không phải vì ta không có gì để nói, mà là tuy ta thích nói, nhưng ta chưa từng phí lời.” Phương Khác chém ra một kiếm. 
Sâm La kiếm quyết thức thứ bảy - Lãng đào sa. 
Nên hình dung kiếm này thế nào? 
Bây giờ đã là tháng chạp rét buốt, gió trên biển lạnh căm căm. 
Chỉ thấy một luồng sáng trắng bùng lên, như lưới trời trực tiếp bao trùm ngàn vạn hóa thân của Văn Qua vào trong. 
Chẳng qua chỉ một kiếm mà thôi, chỉ một kiếm, Văn Qua đã bại. 
Trong một tức, ngàn vạn hóa thân biến mất, chỉ còn lại một chân thân, cái gọi là sóng cuốn trôi cát, chính là thế này. 
Ầm ầm, Văn Qua bị mấy trăm kiếm mang trực tiếp đâm xuyên, suýt nữa biến thành cái sàng. 
Sắc mặt hắn kịch biến, quát lớn: “Không thể, làm sao ngươi có thể phá được vạn thiên hóa thân của ta!” 
Phương Khác không bận tâm đến, một luồng kiếm mang đâm xuyên tâm phế Văn Qua, hắn ngây người nhìn Phương Khác, đôi mắt không dám tin dần ảm đạm đi. 
Rất rõ ràng đối phương không biết rõ về y, cho nên quả thật là tự tìm đường chết. 
Ai bảo hắn cái gì không chọn lại chọn dùng vạn thiên hóa thân? Sau khi Phương Khác luyện Thông Huyền Kinh, có thể nhìn thấu tất cả huyễn thuật trên thế gian. Ai bảo hắn lại chọn trên biển? Sâm La kiếm quyết của Phương Khác, chính là thoát thai từ biển lớn. 
Phương Khác đang định bỏ đi, lại thấy thi thể đó đột nhiên hóa thành máu dung vào biển. 
Thì ra, Văn Qua này cũng chỉ là thân ngoại hóa thân. Cái gì là thân ngoại hóa thân, chính là người này dùng huyết nhục của mình luyện chế ra một con rối đặc thù. 
Phương Khác nhẹ chau mày, nếu đây là thân ngoại hóa thân, vậy chân thân đang ở đâu? 
Y đã nằm trong hũ của phái Thái Hành rồi. 
Mục đích Thái Hành lần này rất rõ ràng chính là y… cùng với mật thám Côn Luân chôn trong Thái Hành. Hiện tại y chỉ có thể mừng thầm vì mình có cây dù đen kia, mới không bại lộ hành tung lúc trước. Không đến mức làm lộ Thiên Phàm. Mà mật thám bên này cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, nếu Văn Qua đã có thể ngụy trang thành mật thám. Vậy rất rõ ràng Thái Hành sớm đã thanh lý được một đường, đường này đã trực tiếp liên kết lên người Chu Lập Đức. 
Thủ đoạn giỏi… phái Thái Hành chỉ dùng hơn mười ngày, đã quậy nát tuyến đường Côn Luân chôn xuống. Mà trước đó bọn họ không hề phát giác chút dị thường nào. 
Nhớ lại những đệ tử từng tiếp ứng y trên đường, Phương Khác nhắm mắt lại. 
Ngu ngốc. Phương Khác lặp lại lần nữa, rồi phi thân bay tới đảo Mặc Tâm, hy vọng vẫn còn kịp. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.