Khác Thủ Tiên Quy

Chương 119: Luận tội




Mây mù luẩn quẩn, mơ hồ thấy được đỉnh núi xanh bích. Mái ngói cổ xưa cũng lộ ra một góc từ trong vùng xanh bích đó. Nhìn tiếp xuống, là một phiến kiến trúc quy hoạch chỉnh tề giống như cổ thành.
Trong phái Côn Luân, tổng cộng ngũ đỉnh tam môn nhất phường. Tam môn này là nội môn, ngoại môn và sơn môn ở chân núi.
Từ lúc khai chiến với phái Thái Hành tới nay, bên cạnh tranh đấu không ngừng, thắng thua đều có. Nhưng trong môn phái vẫn luôn hài hòa, chỉ là so với lúc trước, người trên sân diễn luyện đã nhiều hơn.
Mà hôm nay không khí trong môn phái có chút bất đồng, vì vừa rồi nhận được tin tức, giới môn giữa phàm giới và tu tiên giới bị phong kín rồi! Phải biết chỉ riêng đệ tử xuất thân phàm giới trong phái Côn Luân đã gần năm ngàn. Mà lần này hai người bị phái đến phàm giới lại là Diệp Vu Thời đứng đầu phe Diệp và đệ tử nhập môn duy nhất của chưởng môn tạm thời là Phương Khác.
Nghe nói bọn họ hiện tại đều đang ở Duy Pháp đường nghị sự.
Sảnh Minh Chính Duy Pháp đường, một bức hoành phi viết hai chữ Minh Chính treo ở ngoài sảnh. Trong sảnh thì được bài trí như nha môn ở phàm giới.
Ngồi ngay giữa là Tiêu trưởng lão đường chủ Duy Pháp đường, bên cạnh ông là Trí Ngu và Tạ trưởng lão, còn bên trái là một cái ghế đơn độc, người ngồi trên là chưởng môn tạm thời Trí Tiêu. Phong chủ năm phong đã đến ba người, còn các trưởng lão cũng đến vài người, chia ra ngồi hai bên, chính giữa sảnh có hai người đứng là Phương Khác và Diệp Vu Thời.
Bầu không khí dị thường nghiêm túc, mà sau khi trải qua một phen tranh luận nhiệt liệt, bây giờ chìm vào một sự an tĩnh quái dị.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đặt trên Diệp Vu Thời.
Tiêu trưởng lão mím chặt môi, chân mày cũng nhíu chặt, ông nhìn quanh một vòng những trưởng lão không mời mà tới, trong lòng cười lạnh. Sau đó cắm ánh mắt lạnh lẽo như mũi tên lên người quản sự Duy Pháp đường Tào Đoạt.
Ông vừa về Côn Luân đã gọi chưởng môn tạm thời đến cùng thương nghị chuyện phàm giới. Nhưng những người này ai ai cũng dựng cờ hỏi tội tìm tới cửa. Bọn họ là hỏi tội Diệp Vu Thời cố ý kéo dài thời gian dẫn đến phong giới đại trận được khởi động. Nhưng chuyện này ông chỉ nhắc sơ một câu với Tào Đoạt, vậy mà ngay lập tức đã ầm ĩ lên đến cả môn phái đều biết.
Giỏi cho một Tào Đoạt, ẩn náu nhiều năm như thế, thì ra là thứ dưỡng không thành thục!
Tào Đoạt cúi đầu, đứng sau lưng Phương Minh Chí và sóng vai với Phương Hiền Thanh. Lúc cảm nhận được ánh mắt của Tiêu trưởng lão, khẽ run rẩy một chút.
Trên môi Tiêu trưởng lão hiện nụ cười lạnh, khi nhìn sang Diệp Vu Thời không kiêu không hèn đứng giữa sảnh, đột nhiên tâm tình dịu đi. Những người này tự cho rằng bắt được chỗ sai của Diệp Vu Thời, chỉ không biết đợi lát nữa bọn họ còn có thể cười được hay không.
Phương Khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng yên, lúc này trong Duy Pháp đường chỉ có y, Diệp Vu Thời, và Phương Hiền Thanh là đệ tử đời chữ Nguyên, cũng chỉ có ba người họ tu vi thấp nhất. Đao quang kiếm ảnh trong lúc những vị tiền bối này trao đối ánh mắt, họ không xen vào được. Chỉ là vốn dĩ lúc họ trở về còn đang vui vui vẻ vẻ, chớp mắt sau đã bị ‘mời’ đến Duy Pháp đường. Người của Diệp Vu Thời không thể nào tự tát vào mình, vậy chỉ có chỗ Tiêu trưởng lão xảy ra vấn đề. Quả nhiên chuẩn bị trước một bước không hề sai.
Còn có sư phụ của mình xem ra còn chưa hoàn toàn nắm giữ Côn Luân. Phương Khác nhìn sư phụ mình, chỉ thấy sư phụ bưng ly trà, dáng vẻ xem kịch vui. Sư đồ hai người trao đổi ánh mắt, khóe môi đều cong lên.
Phương Khác lại nhìn Tào Đoạt không dám nhìn Tiêu trưởng lão kia, cùng với Phương Hiền Thanh đứng cạnh, sau đó chớp chớp mắt. Phương Hiền Thanh trực tiếp biểu đạt hắn đứng đối lập Diệp Vu Thời hơn nữa còn bại lộ một vị quản sự như thế… có phải hơi ngu không?
Nếu muốn dẫm đạp một người, vậy nhất định phải bảo đảm một lần đạp tới chết mới được. Nếu không biết đâu người bị dẫm và người dẫm chớp mắt sau sẽ thay đổi vị trí.
Đột nhiên một tầm mắt rơi lên người y. Ánh mắt này như sức nặng đè lên người Phương Khác. Phương Khác khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Phương Minh Chí bưng ly trà không mặn không nhạt nhìn y một cái.
Phương Minh Chí, nguyên danh Phương Chí, đệ tử phân chi Phương gia. Sau khi vào kỳ nguyên anh được Phương gia sửa tên, đổi thành Phương Minh Chí.
Phương Khác nhìn Phương Minh Chí một cái, rồi chậm rãi cúi đầu, sức nặng đè trên người cũng biến mất.
Ánh mắt người này nhìn y rất thú vị, xem ra từng có vướng mắc gì đó với người cha biến thái của y, hơn nữa không chiếm được tiện nghi.
Tay bưng ly trà của Trí Tiêu hơi khựng lại, lạnh lùng nhìn Phương Minh Chí một cái. Phương Minh Chí không tránh né mỉm cười với Trí Tiêu.
“Hôm nay mục đích chúng ta tới đây, nếu Tiêu đường chủ đã rõ rồi, ta nghĩ đường chủ có thể tuyên án trừng phạt đối với Diệp Vu Thời rồi nhỉ?” Nói chuyện là phong chủ Thiên Đan phong Dương Tài Hoa.
Tiêu trưởng lão sầm mặt nói: “Trừng phạt gì?”
Dương Tài Hoa nghẹn một chút mới nói: “Chẳng lẽ Tiêu đường chủ muốn bao che cho Diệp Vu Thời hay sao? Chuyện lớn như đóng giới môn ngươi cho rằng có thể xóa bỏ sao? Huống hồ ta biết Diệp Vu Thời còn từng kéo dài thời gian, theo như ta biết, tên thật của Diệp Vu Thời là Đông Phương Vu Thời, là con của hoàng đế phàm giới đó.”
“Diệp Vu Thời, ngươi biết tội chưa?” Đôi mắt sắc bén của Dương Tài Hoa trực tiếp nhìn Diệp Vu Thời, uy áp của tu sĩ cấp cao đổ dồn tới.
Diệp Vu Thời ngẩng đầu cười, đối mặt uy áp, không lùi mà tiến, bước tới một bước.
“Đệ tử không biết có tội gì.”
Dương Tài Hoa lạnh lùng cười, quát: “Láo xược! Ngươi còn muốn giả vờ giả vịt? Chứng cứ xác đáng, còn không biết hối cải, ngươi…”
Một tiếng vang thanh thúy, La Thanh nhẹ đặt ly trà lên bàn, Dương Tài Hoa lập tức im tiếng.
“Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Khi nào Dư lão phong chủ dạy ngươi Thiên Đan phong còn có thể đến Duy Pháp đường luận tội đệ tử?”
Dương Tài Hoa tái mặt, đôi môi đỏ mấp máy, dời mắt.
“Các ngươi kẻ nào cũng đến Duy Pháp đường là cho rằng ta muốn luận tội Diệp Vu Thời?” Trí Tiêu không nhanh không chậm nói, ánh mắt lướt qua từng gương mặt ở đây. “Vậy thì phải khiến các ngươi thất vọng rồi, vốn chuyện này liên quan đến cơ mật môn phái, ta không muốn nói nhiều… Nhưng các vị lại đến hỏi tội đệ tử vô tội.”
Phương Khác nghe được hai chữ vô tội, hơi nhíu mày, cùng cả thái độ nói chuyện của sư phụ nhà mình, lên làm chưởng môn tạm thời rồi quả nhiên không giống nữa…
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhưng họ biết chuyện Diệp Vu Thời nhất định còn có gì mà họ không biết.
Phương Minh Chí nghiêng đầu đảo mắt nhìn Tào Đoạt, Tào Đoạt đổ mồ hôi thấm ướt y sam, mà Phương Hiền Thanh mím chặt môi, hiểu ra chuyện hôm nay hắn đã lỗ mãng rồi.
“Tóm lại không thể để Diệp Vu Thời bị các ngươi oan uổng. Ta tin sau khi các vị biết cơ mật này, nhất định cũng sẽ giữ kín như bưng.” Trí Tiêu sờ râu nói: “Các ngươi chỉ biết Diệp Vu Thời cố ý thúc đẩy phàm giới khởi động phong giới đại trận. Nhưng không biết đây là do ta bày mưu. Là ta bảo Diệp Vu Thời làm như thế. Diệp Vu Thời chỉ nhận mệnh mà làm, không làm sai. Các ngươi cho rằng chỉ là phong kín giới môn thôi sao?”
“Trong phàm giới đã lưu lại giống của Côn Luân ta.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
La Thanh cười như không cười nhìn Trí Tiêu một cái, miệng già của Tiêu trưởng lão run lên, cuối cùng không nói gì cả. Phương Khác cảm kích nhìn sang Trí Tiêu.
Trí Tiêu cũng nhìn Phương Khác một cái, sờ mảnh giấy trong tay áo, con lớn rồi không nghe thầy nữa. Phương Khác còn chưa tới, hạc giấy đặc thù đã đến rồi.
Phương Hiền Thanh nhìn sự tình phát triển, cắn răng cúi đầu mà đứng. Hắn mắc lừa rồi, nhất định là đám người Diệp Vu Thời và Trí Tiêu đã tính toán sẵn.
“Phàm giới đã bị ngăn cách tuyệt đối, sao chúng tôi biết có thứ gọi là giống của mình hay không? Chưởng môn tạm thời, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của ngươi…” Người nói chuyện là Thượng Quan Tạo Nghiệp, cũng là người của ngũ đại thế gia, là một trong những trưởng lão của Côn Luân, tu vi cực cao.”
“Hử?”
“Lời phiến diện? Ta là chưởng môn hay các ngươi là chưởng môn?” Bên môi Trí Tiêu là nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đảo qua mọi người. “Có lẽ chuyện xảy ra mấy hôm trước đối với các vị là quá nhỏ nhặt không đáng bàn. Cho nên hôm nay các vị mới đến để tiêu khiển giải trí.”
“Chưởng môn thứ tội.” Thượng Quan Tạo Nghiệp tái mặt, đứng lên khỏi chỗ ngồi để hành lễ, nhưng ngữ khí lại có chút cường ngạnh.
“Nếu đồ nhi của ta đã vô tội, vậy có phải nên tản rồi không?” La Thanh nhàn nhạt nói.
“Chúng tôi cáo từ vậy.” Dương Tài Hoa đứng lên đầu tiên, cực kỳ không thoải mái nói. Coi như nàng đã hiểu hai vị phong chủ khác tại sao không đến rồi. Nàng đến nơi này cũng là vì Phương Hiền Thanh mời đến, vốn tưởng có được chỗ tốt, bây giờ lại là tự mình khó chịu.
Khi nào Diệp Vu Thời đã trở thành người bên phe chưởng môn rồi?
Duy Pháp đường lập tức yên tĩnh trở lại.
Phương Hiền Thanh đi theo sau Phương Minh Chí, trong mắt lóe qua không cam lòng. Lẽ nào hôm nay hắn chỉ đến để diễn kịch vui thôi sao? Phương Hiền Thanh siết chặt nắm tay, vì nắm giữ động thái của Phương Khác, chuyến đi phàm giới lần này Phương gia cũng lặng lẽ cài nhân thủ vào. Chỉ là nếu hắn nói ra, con cờ tốt đó liền bị phế.
Trước khi ra khỏi Duy Pháp đường, Phương Hiền Thanh dừng lại.
“Sư phụ, đợi một chút, đồ nhi có chuyện phải bẩm rõ với chưởng môn.”
Phương Minh Chí nhíu mày, không biết Phương Hiền Thanh có gì muốn nói, nhưng vẫn không tán đồng lắc đầu. Hôm nay đã làm trò cười đủ rồi, bất kể có chuyện gì nữa cũng không tiện nói.
Hai trưởng lão còn lại trong sảnh nhìn nhau một cái rồi ngồi xuống. Xem ra hôm nay vẫn còn trò hay.
Phương Hiền Thanh nhìn hai người trong sảnh, khẽ mím môi, sau đó cười nhạt, nhìn Tào Đoạt một cái. Tào Đoạt hiểu ý bước tới một bước: “Tiêu sư thúc, có đệ tử cáo tội Phương Khác uy hiếp đế vương phàm giới, xen vào sự vụ phàm giới. Phương Khác đã phạm vào điều thứ nhất trong quy định về sự vụ phàm giới và điều thứ ba trong ước định chung của tu tiên giới về phàm giới. Trong tay đệ tử có chứng cứ phạm tội của Phương Khác.”
Phương Minh Chí nhíu mày, cảnh cáo nhìn Phương Hiền Thanh một cái, rất bất mãn Phương Hiền Thanh tự tiện hành sự. Bất luận thế nào, Phương Khác là người Phương gia, hơn nữa còn là người Phương gia nắm giữ Thái A kiếm quyết. Bọn họ không nên hành sự như thế. Huống hồ muốn cài con cờ vào người phe Diệp Vu Thời còn khó khăn hơn họ tưởng tượng nhiều.
Trí Tiêu nhíu mày, nhìn Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời nhếch môi cười với Trí Tiêu.
“Phương Khác, ngươi có gì để nói không?” Tiêu trưởng lão nghi hoặc nhìn Trí Tiêu và Trí Ngu không nói một lời, chỉ có thể gồng mình hỏi một câu như vậy. Không ngờ được chuyện này bị Phương Hiền Thanh biết được, vòi của Phương gia quả nhiên không đâu không có.
Tiêu trưởng lão vốn muốn giúp Phương Khác che giấu chuyện phàm giới, ai ngờ…
Trí Tiêu thì một bụng lửa giận, chuyện này trên hạc giấy Phương Khác chẳng nhắc đến một chứ, chỉ toàn nhắc Diệp Vu Thời thôi!
“Sao ngươi lại xen vào sự vụ phàm giới?” Trí Tiêu lạnh lùng nói.
“Đồ nhi biết sai.” Phương Khác hành lễ, cúi đầu nhận sai, âm thầm than thở một tiếng. Bạn học Phương Hiền Thanh ngươi thật quá nóng vội, uổng cho ta trước đó còn xem trọng ngươi.
Mặt Tiêu trưởng lão đen đi, đây là nhận sai rồi sao? Đây đây… đây… ông có nên xử phạt không? Thẳng thắn nói loại lời này như vậy, ông làm sao giúp y thoát tội? Trí Tiêu dạy đồ đệ kiểu gì đây?
Thượng Quan Tạo Nghiệp còn chưa đi hừ lạnh một tiếng. La Thanh không tỏ vẻ gì nhìn đồ đệ nhà mình, đúng lúc chạm phải ánh mắt Diệp Vu Thời nhìn qua, muốn ta giúp tiểu tử Phương Khác nói chuyện? Ta cứ không nói đó.
“Nếu xử phạt theo môn quy, ta cho rằng quá nặng. Phương Khác dù sao còn nhỏ tuổi, niệm tình mới phạm sai lần đầu, nếu xử theo môn quy thật sự là quá nặng. Hiện tại môn phái đang cần dùng người, ta thấy không bằng xử lý nhẹ để Phương Khác lập công chuộc tội đi.” Một trưởng lão thanh bào đột nhiên nói. Phương Khác là đệ tử nhập môn của Trí Tiêu, bây giờ Trí Tiêu là chưởng môn. Luận tội đệ tử của ông ta không phải là chuyện nhỏ. Trưởng lão thanh bào lạnh lùng nhìn Phương Hiền Thanh, đệ tử này hằng ngày không tồi sao hôm nay lại không biết tiến lùi như thế? Mấy lão nhân họ hôm nay nguyện ý tới, chẳng qua là muốn xem Trí Tiêu có thái độ gì với Diệp Vu Thời, chứ không phải tới đắc tội Trí Tiêu. Thời gian Trí Tiêu bế quan ở Cùng sơn cốc, có thể người trong môn phái đã quên mất Hồng Nhan kiếm, nhưng huyết sắc mấy hôm trước vẫn chưa thể khiến bọn họ hiểu ra sao? Chưởng môn tạm thời Trí Tiêu này chuyển chính chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
“Ta tán thành cách nói của trưởng lão.” Phương Minh Chí cũng lên tiếng, sau đó nhìn Phương Hiền Thanh khẽ than, quá non. Người nắm quyền Phương gia sau này không thể nông cạn như thế.
“Xử phạt nhẹ thì có thể, nhưng cũng không thể không xử phạt.” Người nói chuyện là Thượng Quan Tạo Nghiệp, hiển nhiên ông không thích Phương Khác. Phương Khác bây giờ còn nắm sự vụ đời sau của môn phái. Vốn chuyện này là do Thượng Quan gia chưởng quản, Phương Khác xen vào đương nhiên là cái gai trong mắt Thượng Quan gia. Nhưng ông cũng không dám kiên trì xử phạt Phương Khác theo môn quy, nếu chiếu theo môn quy, vậy đồng nghĩa với lấy mạng Phương Khác.
Tuy ông dám lớn tiếng với Trí Tiêu, nhưng không đại biểu ông dám liều mạng với Trí Tiêu.
“Vãn bối có lời muốn nói, Côn Luân lập phái tới nay, luôn làm việc theo môn quy. Nếu mở tiền lệ sẽ không có lợi cho việc quản lý môn phái. Huống chi Phương sư đệ là đệ tử nhập môn của chưởng môn, nếu y có thể phạm môn quy nhưng được khai ân giảm phạt. Vậy về sau làm sao phục chúng? Ta nghĩ Tạ trưởng lão sẽ không đồng ý đúng không?” Phương Hiền Thanh tiến tới một bước, ánh mắt lóe sáng nhìn Tạ trưởng lão vẫn luôn yên lặng bên cạnh Tiêu trưởng lão.
Tạ trưởng lão là một ngọn núi của Duy Pháp đường, một ngọn núi thiết diện vô tư.
Tạ trưởng lão vẫn luôn nhắm mắt giờ mới chậm rãi mở ra.
“Chiếu theo môn quy Côn Luân, Phương Khác xem như phản bội Côn Luân. Tội không thể tha.”
Âm thanh uy nghiêm vang lên.
Sắc mặt Trí Tiêu bất giác thay đổi. Chỉ là nhìn Phương Khác và Diệp Vu Thời, ông tin hai người này nhất định có biện pháp giải quyết, nhưng Tạ trưởng lão chưa từng dung tình, đây là chuyện mọi người đều biết. Mà ông cũng không thể dùng thân phận chưởng môn để áp chế Tạ trưởng lão.
Vì Tạ trưởng lão là một cây thước duy trì công chính của Duy Pháp đường phái Côn Luân.
Phương Khác bước tới một bước, đầu tiên là hành lễ với Tạ trưởng lão, sau mới chậm rãi nói: “Đệ tử biết đệ tử phạm môn quy liên quan đến sự vụ phàm giới. Mà trưởng lão ngài nhất định sẽ trị tội đệ tử. Nhưng cho phép vãn bối tự biện giải một câu. Nếu bây giờ phàm giới đã hoàn toàn ngăn cách với tu tiên giới, vậy pháp quy liên quan đến phàm giới, có phải nên phế bỏ?”
“Đây là điều thứ hai trăm tám mươi sáu trong môn quy Côn Luân, ngoại trừ môn quy Côn Luân, tất cả môn quy hiệp nghị nào khác, dưới tiền đề không còn tồn tại, xem như mất hiệu lực. Nếu phàm giới đã không còn tồn tại, vậy môn quy liên quan đến phàm giới đương nhiên không còn hiệu lực.”
Nghe thế, cả sảnh lặng ngắt.
“Phải.” Tạ trưởng lão cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Phương Khác.
Tiêu trưởng lão cũng sửng sốt, cách nói này… quả thật là thế. Phàm giới hiện tại đối với tu tiên giới mà nói đã đồng nghĩa với không tồn tại, quy định này còn cần tồn tại sao? Nghe thì có vẻ như không thể tin nổi, nhưng lại hợp tình hợp lý. Đây, đây, đây… đây làm sao…
Phương Hiền Thanh thì đầy vẻ kinh ngạc và hoang đường.
Phương Khác nghiêng đầu cười với Diệp Vu Thời, giải quyết hoàn mỹ không phải sao?
Trên mặt Trí Tiêu viết quả nhiên là thế.
“Cho dù môn quy đã vô hiệu, nhưng hiệp nghị cùng với các môn phái khác thì sao? Ta nghĩ phái Thái Hành biết chuyện này nhất định sẽ không chịu yên đúng chứ?” Sắc mặt Phương Hiền Thanh rất khó nhìn, nói.
“Hử? Tiểu gia thật muốn xem thử những môn phái khác muốn không chịu yên thế nào đấy. Môn quy Côn Luân ta cũng đã vô hiệu rồi, môn phái khác tính là gì? Lẽ nào ngươi muốn giao đệ tử bổn môn cho môn phái khác xử lý hay sao? Đừng quên, Côn Luân ta và hai phái Thái Hành Thiên Sơn đã khai chiến rồi.” Trí Tiêu lên tiếng.
Cuối cùng, Diệp Vu Thời và Phương Khác đều được ‘vô tội phóng thích’.
Sau khi mọi người rời đi, Phương Khác bị Trí Tiêu lưu lại.
Trong Duy Pháp đường chỉ còn lại Trí Tiêu và Phương Khác.
“Không tồi đâu, lần này để gia nở mặt rồi. Lá gan cũng không nhỏ, ngươi gác kiếm lên cổ hoàng thượng?”
Phương Khác nhìn dáng vẻ phì phò của Trí Tiêu, khổ mặt nói: “Đệ tử làm vậy là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ? Gia thấy ngươi là vô lại thì có.” Trí Tiêu liếc Phương Khác một cái.
“Quả nhiên là tuổi trẻ cuồng vọng như Tiêu bản bản nói, chỉ muốn nhanh nhất thời chứ không suy nghĩ hậu quả. Tuổi trẻ quá cuồng vọng, nếu phàm giới không bị ngăn cách, hôm nay ít nhất ngươi phải bị phán xử đến Thận Hành nhai tư quá mười năm.”
Phương Khác nghe Trí Tiêu gọi Tiêu trưởng lão là Tiêu bản bản, bật cười. Tiêu sư thúc có gương mặt chữ quốc ngũ quan đoan chính vẻ mặt cứng nhắc quả thật rất giống bản gỗ vuông vức.
“Đệ tử không phải là cẩn tuân dạy bảo của sư phụ sao. Nếu có mũi nhọn, không cuồng vọng uổng thiếu niên.” Phương Khác cười híp mắt nói, y nhìn ra được Trí Tiêu không có nửa điểm muốn trách cứ y, ngược lại còn mang theo mấy phần tán thưởng. Nếu y thật sự chọc giận sư phụ, sẽ gặp đãi ngộ xách cổ áo ném xuống lầu mới đúng, chứ không phải nói vài câu không đau không ngứa thế này.
“Được rồi được rồi, đi đi đi đi.” Trí Tiêu ra vẻ rất không kiên nhẫn phất tay.
“Vậy đồ nhi đi đây.” Phương Khác cung kính cáo lui.
Trí Tiêu nhìn Phương Khác đi, sờ râu nghĩ. Chuyện tiểu tử này làm ở phàm giới có mấy phần phong cách hành sự của ông, không tồi không tồi, rất hợp ý ta.
“Sư huynh, ngươi thích tiểu tử này như thế sao? Theo ta thấy nó kém cha nó nhiều.” Đằng sau sảnh hiện ra một người, chính là Phụng Chi Tiếu.
“Ta thấy nó tốt hơn tên cha khốn kiếp đó nhiều. Ngươi trốn ở đây làm gì?” Trí Tiêu lạnh lùng nhìn qua.
“Đừng, nhất thiết đừng quay đầu. Bộ dạng sư huynh hiện tại thật sự quá tổn thương mắt, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng tốt đẹp của ta về ngươi.” Phụng Chi Tiếu lầm bầm: “Thật không biết La Thanh sư huynh bọn họ làm sao nhìn nổi mỗi ngày.”
“Phàm nhân, tướng mạo chẳng qua chỉ là ngoại vật mà thôi.” Trí Tiêu lạnh lùng nói.
“Sao Dư lão lại để Dương Tài Hoa làm phong chủ? Ta nhớ Chu Thức Vũ không phải là ái đồ của hắn sao?” Phụng Chi Tiếu nói.
“Chính là vì ái đồ nên mới không để hắn tiếp nhận Thiên Đan phong vào lúc này.” Trí Tiêu liếc Phụng Chi Tiếu một cái.
Phụng Chi Tiếu nhướng mày, hiểu ra. Trong lòng thầm mắng một câu lão hồ ly, đồng thời sâu sắc đồng tình đối với nữ nhân Dương Tài Hoa.
“Sư huynh, ta muốn đi biên giới.” Phụng Chi Tiếu đột nhiên nói.
Trí Tiêu do dự một lát, ngẫm nghĩ nhìn Phụng Chi Tiếu.
“Ngươi cho rằng ngươi trốn được cả đời? Hài tử Xương Thu này là người cố chấp, ngươi trốn không được.”
Sắc mặt Phụng Chi Tiếu trắng nhợt: “Ngươi cũng biết nó là hài tử. Ta là sư phụ của nó, vĩnh viễn đều thế.”
“Theo ta thấy, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một hài tử.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.