Khác Thủ Tiên Quy

Chương 100: Chuyến đi phàm giới 3




Phụng Nguyên thành là hoàng thành của Ương Triều, Nó có danh hiệu là trung nguyên đệ nhất thành, là đô thành đầu tiên xây dựng cửa thành nội ngoại, hơn nữa trong nội thành còn đào một con sông hộ thành. Xây dựng đến nay đã hơn một trăm năm, là thượng nhậm quân chủ xây dựng. Trước khi xây dựng đã xuất hiện một chuyện oanh động bốn đại quốc. Sử viết là sự kiện ‘Cửa Phụng Nguyên quỳ can gián’, lúc đó phe thanh lưu (sĩ phu đức hạnh có danh vọng) cho rằng không nên xây dựng rầm rộ như thế, nhọc dân tổn tài, vì thế tập trung trên trăm thư sinh của thư viện và mấy vị quan viên đương triều cực kỳ có danh vọng khi đó quỳ trước cửa Phụng Nguyên can gián.
Nhưng vô dụng, cuối cùng kết thúc là thanh lưu bị trục xuất, thư viện bị nghiêm tra, đô thành này vẫn được dựng nên, hơn nữa trải qua chiến hỏa khiến thế nhân hiểu ra tường đồng vách sắt là gì.
Lúc này hai hòa thượng mặc tăng bào màu xanh đang đứng ở ngoài tường nội thành Phụng Nguyên nổi tiếng.
“Thập Phương sư phụ, không phải chúng ta muốn đi gặp quân chủ của Ương Triều sao? Sao không vào?” Cảnh Phi nghi hoặc nhìn Thập Phương đứng bất động.
Hai người họ đã đứng ở đây rất lâu rồi, thủ vệ nội thành luôn chú ý đến họ, tính ra chỉ cần họ hơi có dị động những vị hộ vệ này sẽ cùng ào lên.
“Chúng ta đến hoàng miếu trước.” Thập Phương khẽ nâng mắt nhìn tường nội thành cao hơn mười mét rồi quay người đi về hướng hoàng miếu. Trực giác cho hắn biết, lúc này không tiện vào thành.
“A?…Vâng.” Cảnh Phi không hiểu lắm đi theo, ban đầu không phải nói không đi hoàng miếu sao? Không phải đã nói bây giờ trong hoàng miếu không còn phật tu nữa, mà chỉ toàn là những hòa thượng phàm giới bình thường thôi sao? Sao giờ lại đi?
Ngay lúc Thập Phương xoay người, trong hoàng thành tại trung tâm nội thành, một lão hòa thượng vẻ ngoài như bộ xương khô bỗng dừng động tác gõ mõ lại.
Khi Thập Phương rời cửa thành không lâu, Phương Khác và Diệp Vu Thời cùng thông qua kiểm tra của thủ vệ nội thành lấy văn thư thông hành tiến vào nội thành. Thành Phụng Nguyên náo nhiệt phồn vinh nhất cũng là nơi tập trung nhiều quyền quý Ương Triều nhất.
Phương Khác nhìn nội thành cao đến mười mét, con ngươi co lại.
Tường… tường thành này… sao lại quen mắt như thế. Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Phương Khác sửng sốt. Tường thành sừng sững ngàn năm, trải qua vô số phong sương, cung điện bảo tồn hoàn hảo. Thành Phụng Nguyên, được xem là một trong những đại di tích của cổ đại.
Trong đầu Phương Khác hiện lên đoạn này, thoáng cái như bị sét đánh.
Phàm giới! Phàm giới!
“Phương Khác.” Diệp Vu Thời chau mày nắm khuỷu tay Phương Khác kéo y về phía trước.
Nội tâm Phương Khác như sóng biển sục sôi, trên mặt cũng hiện ra vài phần kinh dị, không dám tin. Cứ thế nhìn Diệp Vu Thời một cái.
Diệp Vu Thời nhíu mày, tay đang túm Phương Khác vô thức tăng thêm lực. Trong mắt Phương Khác là không dám tin, kinh ngạc, còn có bừng tỉnh đại ngộ.
Diệp Vu Thời nhìn tường thành, tường thành này có gì sao?
Thì ra là thế… thì ra là thế… không ngờ lại là thế. Lúc này trong đầu Phương Khác chỉ nghĩ được như thế. Y dám khẳng định tường thành này chính là di tích tường cổ thành mà y từng thấy. Thành Phụng Nguyên này có lẽ cũng là thành Phụng Nguyên trong lịch sử. Nhưng Ương Triều thì quả thật chưa từng nghe qua, trong lịch sử cũng chưa từng ghi chép gì về nó.
Không, có lẽ từng ghi chép nhưng không phải dùng cái tên Ương Triều này.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời cười nói: “Thì ra là thế.”
Diệp Vu Thời nhíu mày, nhìn nụ cười phức tạp bên môi Phương Khác. Nụ cười này khác với nụ cười lúc thường, mà nó như cười khổ bất đắc dĩ. Trong mắt Diệp Vu Thời đột nhiên hiện lên sự âm trầm, hắn khép mắt lại khắc chế cảm xúc của mình.
Chuyện gì có thể khiến Phương Khác trở nên như vậy?
“Vào trước đã.” Diệp Vu Thời nói, túm khuỷu tay Phương Khác không buông. Hắn có thể cảm giác được mới vừa rồi Phương Khác thậm chí còn run rẩy một chút. Lúc này họ đã đến dưới một tửu lâu, vừa vào thành đã có cảm giác bất an không biết phải nói từ đâu. Mà cảm xúc của Phương Khác bây giờ lại vô cùng bất thường. Lúc này họ không tiện đi mãi trên đường, cho dù trên người có văn thư nhưng nội thành thủ vệ sâm nghiêm, bọn họ lại là người lạ mặt.
Phương Khác cười nói với Diệp Vu Thời: “Ta không sao, chỉ hơi kích động. Sau này sẽ nói kỹ với huynh.”
Lúc hai người tới dưới tửu lâu, Phương Khác nghiền ngẫm nhìn về một hướng, đó là vị trí cạnh cửa sổ lầu hai của căn tửu lâu nổi tiếng nội thành này, thông qua màn cửa sổ mơ hồ có thể thấy chỗ đó có người ngồi, nhưng không nhìn rõ mặt.
Nơi đó có ba người ngồi, nhưng y cảm thấy được một tầm mắt, một tầm mắt không cách nào xem nhẹ. Ánh mắt đối phương quá mức tùy ý ngông cuồng.
“Tam ca, nhìn cái gì vậy?” Đông Phương Vu Vân phát hiện đại ca nhà mình đột nhiên cười, hiếu kỳ nhìn xuống cửa sổ.
Thấy hai người ăn mặc như thư sinh, Đông Phương Vu Vân cười trêu cợt: “Hóa ra là nhìn mỹ nhân. Chậc… tướng mạo thật không tệ. Nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy quen mắt?”
Đông Phương Vu Mộc nhẹ chuyển mắt, dời từ người Phương Khác sang Diệp Vu Thời, không ừ hử gì nhẹ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, cũng không giải thích người mà hắn nhìn không phải là người Đông Phương Vu Vân vừa nói.
Vương Ngôn Hoa cũng nhìn xuống, sau đó nói: “Lục điện hạ cứ nhìn thấy mỹ nhân sẽ cảm thấy quen mắt đúng không?”
Đông Phương Vu Mộc nghe thế bật cười nói: “Trong phủ lục đệ từ gầy đến mập, mỹ nhân kiểu nào cũng không thiếu.”
Phương Khác đảo mắt nhìn hướng đó một cái rồi thu về. Dựa theo cảm tri của y, đương nhiên có thể nghe được lời đối phương nói, hơn nữa rõ ràng không sót một chữ.
Lục điện hạ? Đại ca? Phương Khác nhìn sang Diệp Vu Thời dường như cái gì cũng không biết cái gì cũng không nghe, theo chân hắn vào tửu lâu.
Phương Khác nói rõ muốn ở trọ xong liền được an bài hai gian phòng.
Ba người kia vẫn đang nói chuyện. Một vị là đương triều thái tử một vị là lục điện hạ, còn lại là con trai của thừa tướng đương triều.
“Tam ca, huynh nghĩ tại sao năm nay phụ hoàng lại đột nhiên hủy bỏ tế lễ? Năm ngoái vào lúc này không phải phụ hoàng rất xem trọng đám hòa thượng trong hoàng miếu đó sao?” Đông Phương Vu Vân nói.
“Lục đệ.” Đông Phương Vu Mộc đột nhiên la lên, ngữ điệu dịu dàng khó nói rõ.
“Hả?”
“Không được vọng đoán quân tâm.” Ngữ điệu của Đông Phương Vu Mộc vẫn dịu dàng nhưng lại mang theo trào phúng nhàn nhạt.
Yên tĩnh rất lâu mới lại truyền ra tiếng.
“Thái tử điện hạ cẩn ngôn.” Vương Ngôn Hoa nói.
Đông Phương Vu Mộc híp đôi mắt dài lại, đáy mắt lóe lãnh quang: “Đại khái là vì gần đây thân thể mẫu hậu không tốt, phụ hoàng muốn ở cùng mẫu hậu không muốn đến hoàng miếu ở Liên sơn ngoài ngoại thành tế thiên mà thôi.”
Nghe thế, Đông Phương Vu Vân là người đầu tiên không nhịn được: “Tam ca, nói đáng tin chút đi. Hoàng hậu bây giờ sớm đã bị phụ hoàng ghét bỏ, được chưa?”
Phương Khác vào phòng rồi lấy bàn trận ra khỏi tay áo, chợt nghe Diệp Vu Thời đã dùng bàn trận bố trí cấm chế trong phòng.
“Đến nơi đóng trú xem thử.” Phương Khác hỏi.
Nơi phái Côn Luân đóng trú rất ẩn mật, người trong phàm giới biết được không nhiều nhưng cũng không ít. Dù sao tuyển chọn mười năm một lần, những thế lực có tài năng trong phàm giới ít nhiều gì cũng biết một chút. Nhưng trong đó có một nơi là tuyệt mật, ngay cả tu sĩ đóng ở nơi khác cũng không biết nơi này, một vài tin tức lần này cũng là từ nơi đóng trú đó truyền về môn phái. Nhưng về sau lại không còn tin tức gì nữa.
Nơi đóng trú đó nằm trong một trạch viện cách tửu lâu này không xa, có thể nói là ẩn cư giữa phố mới là ẩn cư chân chính.
Diệp Vu Thời lắc đầu: “Hiện tại đi không khác gì tự đâm đầu vào lưới.” Nói xác định như thế, rõ ràng Diệp Vu Thời đã có suy đoán chắc chắn về những gì diễn ra ở phàm giới. Diệp Vu Thời rót một ly trà, cũng đưa cho Phương Khác một ly.
Chát, nhạt mà vô vị. Đây chỉ là trà bình thường nhất trong tửu lâu phàm giới mà thôi. Diệp Vu Thời chậm rãi uống cứ như đang phẩm linh trà cấp đỉnh.
Phương Khác xuất thần, cứ tưởng phiêu bạt đến dị giới vô căn cứ nào đó, hóa ra lại là cùng một thế giới. Chẳng qua là thời không rối loạn mà thôi. Hiện tại gần như y có thể khẳng định là cùng một thế giới. Vậy thì, người vốn tưởng vĩnh viễn không thể gặp mặt nữa lại có khả năng được gặp lại.
Phương Khác bây giờ gần như chỉ muốn lấy một tờ giấy ra tính thử thọ nguyên của tu sĩ. Kim đan là bảy trăm năm mươi tuổi, sơ kỳ nguyên anh là chín trăm tuổi…
Đủ không?
Mà Diệp Vu Thời lại bình tĩnh hơn y tưởng tượng nhiều, cách hơn mười năm một lần nữa bước lên mảnh đất này, đã thế ngay vừa rồi còn thấy tam hoàng đệ và lục hoàng đệ của hắn.
Nhớ năm đó cũng vào lúc này, trên đường đi tế lễ bị hành thích, sau khi may mắn thoát nạn, tự cho là có thể dựa vào điểm này khiến phụ hoàng trị tội Âm Văn Linh. Sau mới phát hiện mình quá ngây thơ, ôm nỗi hận chạy khỏi thành Phụng Nguyên.
“Nhị hoàng tử trời sinh thể nhược, năm Nguyên Bốc thứ hai mươi lăm mất.” Đây chính là lời cuối cùng phụ hoàng hắn dành cho hắn.
Chỉ vì Âm Văn Linh là nữ nhi của Âm gia, uy hiếp từ tu sĩ đối với Đông Phương Nguyên Bốc quá lớn. Vì thế ông thỏa hiệp, sau khi lập Âm Văn Linh làm hậu, ngay cả người đã bầu bạn với mình mười hai năm cũng có thể ban cho lụa trắng. Nhưng phía sau sự thỏa hiệp này, che giấu tôn nghiêm đế vương của Đông Phương Nguyên Bốc.
Cho nên Đông Phương Nguyên Bốc nhất định sẽ có hành động. Huống chi với tính cách của Đông Phương Nguyên Bốc, làm sao có thể chấp nhận có người dám lay động hoàng quyền của mình. Mà tu sĩ vừa lúc dẫm lên điểm mẫn cảm này, sao ông có thể dung thứ kẻ vượt lên trên hoàng quyền.
Những nguyên nhân này đã đủ cho Đông Phương Nguyên Bốc ra tay.
Âm Văn Linh làm hậu đến nay, có lẽ đã ba mươi năm rồi. Đông Phương Nguyên Bốc cũng đã mưu tính ba mươi năm.
Cho nên chuyện xảy ra ở phàm giới hắn không hề ngạc nhiên chút nào. Chỉ là Âm Văn Linh… nhất định phải giao cho hắn. Diệp Vu Thời nhắm mắt lại. Ban đầu đối với tu sĩ hắn cũng căm hận, nhưng cuối cùng là hận chính mình, tại sao lại yếu như thế. Có đôi lúc yếu chính là một cái tội.
Phương Khác đã hoàn hồn từ lâu, nhìn vẻ yếu đuối vụt qua trong mắt Diệp Vu Thời, y cảm thấy vô thố, lúc này y nên làm gì?
Nghĩ nghĩ, Phương Khác rót một ly trà đẩy tới trước mặt Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời ngước mắt nhìn Phương Khác, bất giác bật cười, biểu tình gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.