Kết Hôn Không Có Cô Dâu

Chương 3:




Không có người trả lời hắn vấn đề này, hiện tại mấy ông già quan tâm nhất chính là thân phận của tên tiểu tử xinh đạp trước mắt này, một cây quải trượng dùng lực  gõ xuống mặt đất: "Cậu là ai? Bao nhiêu tuổi? Cùng A Uẩn quan hệ thế nào? Trong nhà có mấy người? Còn có......"
Một chuỗi dài vấn đề được đặt ra làm người ta hận không thể đóng kén hai lỗ tai, Tùng Tùng  hiện tại muốn thấy Uẩn, hắn không  trả lời vấn đề của bọn họ, trực tiếp đi về phía một người đang mặc áo khoác dài màu trắng, hẳn là bác sĩ đi?" Uẩn đang nằm ở đâu? "Ở trên xe Chương thành đã nói với hắn Uẩn bị thương không nặng.
Chương Cần liếc một cái nhìn ông nội sắp nổi giận, có rất ít người đem hắn lời của vào tai này ra tai kia, không! Căn bản là không có: "Cậu ấy bây giờ đang ở phòng quan sát, vẫn không thể đi vào."
Nói như vậy thì hiện tại không thể thấy Uẩn rồi? Tùng Tùng nhíu nhíu mày, vẫn không  buông con gấu bông to tướng, cơ hồ bị hắn chèn cho sắp biến hình.
Một tiếng điên cuồng hét lên, ông nội rốt cục cũng  không nhịn được có người không đếm xỉa đến sự hiện hữu của mình: "Tiểu tử! Trả lời vấn đề của ta!" Trên thực tế mọi người đã đem lỗ tai dựng lên, chuẩn bị nghe Tùng Tùng trả lời.
Tùng Tùng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người, chậm rãi đưa ra tay trái, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn khảm kim cương, hắn nhàn nhạt cười nói: "Tôi cùng Uẩn kết hôn ngày hôm qua!"
"Đương đương đương đương đương đương đương" bảy cây quải trượng đồng thời rơi  xuống đất, ngay cả Chương Thành cùng Chương Cần cũng không nhịn được phải vịn lên tường, chỉ sợ ngã xuống: "Cậu đang nói thật ư?" Không nghĩ tới A Uẩn thậm chí lại có loại khuynh hướng này, Chương Thành cảm thấy trong cổ có một con gió lạnh thổi qua.
Tùng Tùng như cũ nhàn nhạt cười, nhưng nụ cười này trong mắt chin người nhà Chương gia thì như là nụ cười của ác ma: "Tôi không có nói đùa, đây là sự thật!"
Ông nội khoa trương đưa tay đặt lên tim, tiện một tay bắt được Chương Cần đứng bên: "Mau, A Cần, đưa ta đi bệnh viện, bệnh tim của ta tái phát rồi!"
Bệnh tim? Tùng Tùng nhíu mày: "Nơi này chính là bệnh viện, bất quá theo tôi được biết, họ Chương không có người nào đang mang trọng bệnh, dĩ nhiên cũng bao gồm cả ông ——ông nội!" Hắn cố tình nhấn mạnh.
Trình diễn không nổi nữa, mặt già của ông nội đỏ lên, hận không được trong lỗ mũi phóng hỏa: "Ta không đồng ý!"
Còn lại sáu vị lão nhân đi theo cũng nhất trí rống to: "Chúng ta đều không đồng ý!"
Không đếm xỉa đến cơn giận ngất trời của bọn họ, Tùng Tùng cười cười: "Các vị có đồng ý hay không chuyện đó không liên quan đến tôi, tôi cũng không phải là cùng các vị kết hôn, dù sao gạo đã nấu thành cơm, các vị liền chấp nhận đi!" Trong con mắt đen nhánh lóe lên một tia nghịch ngợm.
Gạo đã nấu thành cơm...... Mấy vị lão nhân mặt từ hồng sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, vẻ mặt cực kỳ phong phú, Tùng Tùng mở trừng hai mắt: "Bao lì xì lúc nào cho tôi? Không nên thiếu của tôi nha!"
Tiểu tử này! Ông nội thở phì phò hô to một tiếng: "Đi, chúng ta về nhà!"
Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu rọi trên mặt Chương Uẩn, trên vẻ mặt tuấn lãng dán không ít băng trắng, đó là do kính vỡ làm bị thương, Tùng Tùng  đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt, vươn tay ra khẽ vuốt ve trán của hắn, nhẹ giọng nói: "Uẩn......"
Phảng phất nghe được hắn khẽ gọi, Chương Uẩn  lông mi giật giật, ánh mắt vẫn như cũ không mở ra, Tùng Tùng có chút thất vọng, trong ánh mắt hồi lâu không khép lại có chút ươn ướt, mũi chua xót: "Uẩn, anh thật không cẩn thận......"
Một thanh âm khàn khàn làm hắn chấn động: "Tùng Tùng......"
"Anh đã tỉnh? Thật tốt quá......" Tùng Tùng kiên nhẫn hồi lâu, nước mắt rốt cục không nhịn được chảy xuống, mặt của hắn chôn thật sâu vào cổ A Uẩn.
Chịu đựng đau đớn, Uẩn di chuyển thân thể, bỏ cái kim cắm trên tay khẽ vuốt ve mái tóc đen của hắn: "Thật xin lỗi Tùng Tùng, anh không về nhà đúng giờ, để cho em lo lắng."
"Uẩn...... Lần sau không được như vậy nữa, anh có biết hay không em rất lo lắng cho anh?" Nước mắt trong suốt  từng giọt từng giọt một  thấm vào ga giường trắng.
Chương Uẩn yêu thương nhìn người đang khóc, nhẹ giọng nói: "Anh lúc hôn mê gặp rất nhiều mộng, mơ thấy thời điểm chúng ta mới quen biết, em đứng ở dưới ánh mặt trời giống như Thiên Sứ, anh biết cả đời này anh cũng không quên được hình ảnh khi đó."
Tùng Tùng nín khóc mỉm cười, lấy tay xoa xoa nước mắt: "Anh khi đó bộ dạng thật ngu ngốc, miệng giương thật lớn, em nhét cả  khối kẹo cao su vào trong miệng, anh mới hồi phục tinh thần."
Chương Uẩn hôn một cái lên tay Tùng Tùng, ôn nhu nhìn hắn: "Anh nói rồi sẽ cùng em cả đời, anh tuyệt đối không nuốt lời."
Trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn xuất hiện hai mảng ửng hồng: "Đúng rồi, vừa rồi em trông thấy các trưởng bối của anh ở cửa."
"Như thế nào? Bọn họ có phải hay không rất khó đối phó?" Chương Uẩn quen thuộc với tính khí của mấy vị trưởng bối trong nhà, vừa cứng lại  vừa thối, đơn giản cùng hầm cầu tảng đá (hầm cầu – nhà vệ sinh) giống như nhau.
Tùng Tùng nghĩ đến cảnh mấy lão nhân mặt mày  xám ngắt  liền muốn cười: "Bọn họ mặc dù già rồi, nhưng còn không có thành tinh, gặp phải em thì chỉ đành để mũi dính đầy phân tro."
"A, anh còn tưởng tượng không ra có người dám chống đối họ đâu, mấy an hem chúng ta thấy họ cứ như chuột thấy mèo vậy." Chương Uẩn xoa mái tóc ngắn mềm mại của Tùng Tùng, vẻ hạnh phúc không thể giấu: "Tùng Tùng, chờ anh ra khỏi viện, chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật, em nghĩ nên đi nơi nào?"
Tùng Tùng nghẹo đầu suy nghĩ hồi lâu: "Đi vườn thú ngắm gấu."
Chương Uẩn thất thanh cười nói: "Em không muốn đi đâu xa một chút sao? Ví dụ như đi châu Âu, châu Mỹ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.