Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 98: Nỗ Lực Đọc Sách




---•---
Câu hỏi: Một bằng hữu mà ngươi cho là bệnh nặng sắp chết, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt ngươi, sắc mặt lại còn hồng hào, tâm trạng của ngươi sẽ như thế nào?
Cả người Vũ Văn Ngọc đều dại ra, sau thật lâu, mới chần chờ nói: "Ngươi béo lên?"
"Không béo," Tống Cẩm Thành kiên quyết phủ nhận, mỗi ngày ở bên cạnh đại ma vương khiến hắn lo lắng sợ hãi, nhọc lòng cho sinh mệnh và trinh tiết của bằng hữu, còn phải hầu hạ ác xà, tâm mệt vô cùng, "Gần đây ta bị áp lực, ăn đồ ngọt nhiều, nên có hơi phì, rất nhanh sẽ bình thường lại thôi."
Vũ Văn Ngọc suy nghĩ một chút, tán đồng: "Vậy là ta nhìn lầm rồi."
Hai người im lặng một lúc lâu.
Tống Cẩm Thành nhanh chóng phản ứng lại, liều mạng xin lỗi, thề với trời là mình không có cố ý, thiếu điều chưa dập đầu hai cái với bạn tốt mà thôi: "Ngươi đừng giận mà."
Sau khi Vũ Văn Ngọc sửng sốt một lúc lâu, mới hỏi lại: "Ngươi không có chuyện gì chẳng phải là rất tốt sao? Vì sao ta phải tức giận?"
Ai lại hy vọng bạn tốt của mình thật sự xảy ra chuyện? Phát hiện ra đó là hiểu lầm, đương nhiên là chuyện vui rồi.
Tống Cẩm Thành ngẫm lại, cảm thấy hắn nói rất có lý, không thể nào phản bác được.
Xem như hai người đã giải quyết xong vấn đề khúc mắc, lòng của Tống Cẩm Thành như biển rộng, chưa bao giờ để tâm đến thứ gì. Hắn xác nhận bạn tốt không có nổi giận, cha của bạn tốt nể mặt Tống Thanh Thời sẽ không đánh hắn, nên cũng đã quên mất sợ hãi, cầm lấy pháp khí hình tròn trong tay Vũ Văn Ngọc, lắc thử, thì nghe thấy tiếng chuông, cười nói: "Ta cảm thấy mình đã gặp qua thứ này ở đâu rồi."
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng thích ứng được với khí vận trên người Vũ Văn Ngọc, làm lơ những thứ không liên quan tới mình, sau đó tập trung lực chú ý lên pháp khí trong tay Tống Cẩm Thành, kinh ngạc nói: "Đây không phải là hổ căng sao?"
Mọi người đều dời tầm mắt lên người y.
"Đây là lục lạc mà du y thường dùng, khi hái thuốc sẽ mang theo bên người, khiến dã thú sợ hãi, biểu thị thân phận," Tống Thanh Thời phát hiện vẻ mặt của Tống Cẩm Thành cũng đầy hoang mang, trong lòng có hơi khó thở, "Khi du y hành tẩu ở nơi thôn dã, cũng sẽ lắc chiếc lục lạc này, để mọi người biết mà tìm thầy xem bệnh."
Tống Cẩm Thành bỗng tỉnh ngộ: "Thì ra là thế."
Tống Thanh Thời không thể tin được: "Tuy nói đã không còn ai dùng hổ căng, nhưng ngươi là đệ tử của Dược Vương Cốc... Ít nhiều gì cũng phải biết về lịch sử của những dụng cụ này chứ? Ta nhớ rõ trong rất nhiều y thư đều có ghi lại, lẽ nào hiện tại không có nữa?"
"Có," Phượng Quân ôn nhu cười nói, "Là do hắn không chịu học tập, làm hỏng thanh danh của Dược Vương Cốc, khiến sư tôn không vui, đúng là không nên, cần phải dạy dỗ lại."
Tống Cẩm Thành rùng mình một cái, sờ đỉnh đầu, lo lắng cho mép tóc của mình.
Mọi người lại càng không hiểu, Mặc Uyên là một kiếm tu, vì sao phải dùng hổ căng của y tu làm pháp khí? Hiện giờ tu tiên giới cấm giết người đoạt bảo, sứ giả của Thần Quân lại đang ở trong Thiên Võ Môn, không có gì phải kiêng kị, nên cũng thoải mái giao hổ căng cho Tống Thanh Thời, để y nghiên cứu xem rốt cuộc đó là thứ gì.
Vì nghiên cứu các phương thuốc do đại năng từ thời thượng cổ để lại, nên Tống Thanh Thời cũng có hiểu biết sâu rộng về cổ văn.
Y nhìn văn tự ở bên trên, mỉm cười, giải thích: "Đây không phải pháp khí giết người gì, chỉ là một câu đố mà Mặc Uyên kiếm tôn để lại, hắn nói mình đã hao phí cả đời vì câu đố này, dùng mọi biện pháp, cho đến khi điên cuồng, nhưng vẫn không thể giải được. Hắn nhân lúc mình thỉnh thoảng tỉnh táo, dùng vật yêu thích để chế tạo ảo trận này, phong ấn một sợi thần niệm của mình vào bên trong, hy vọng người đời sau có thể giúp hắn tìm ra câu trả lời."
Vì thế Mặc Uyên kiếm tôn đặt tên cho trận pháp này là "Không Thể Giải", cho biết vào trận cũng không có nguy hiểm, từ Trúc Cơ trở lên là có thể tiến vào, dù giải đề thất bại, thì cũng được khen thưởng, có được một chiêu kiếm pháp độc đáo hoặc là một phương thuốc hiếm thấy từ thần niệm của hắn, nếu như giải đề thành công, có thể nhận được truyền thừa từ hắn.
Phượng Quân nghiên cứu trận pháp ở bên trên, xác nhận rằng những gì Mặc Uyên kiếm tôn nói là thật.
Cách mở pháp khí, là dùng hai loại lửa khác nhau thiêu cháy cùng một lúc, trận pháp sẽ tự động vận hành, đưa tất cả mọi người xung quanh vào ảo trận.
Thiên Võ Môn là môn phái kiếm tu, mỗi người đều yêu kiếm như si, cực kỳ khát vọng với kiếm pháp của Mặc Uyên kiếm tôn, hầu hết các đệ tử đều muốn đi thử vận khí, Vũ Văn Duyên phái người đi tìm hai loại lửa, nhưng mà hai loại lửa khó tìm, đều là bảo vật của các môn phái lớn, sợ rằng nhất thời sẽ không có kết quả.
Tống Thanh Thời vươn tay, để Hồng Liên Huyền Hỏa và Minh Giới U Hỏa đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay. Làm bài là thú vui của y, đề bài càng khó thì lại càng thích, hiện giờ gặp được nan đề thú vị như vậy, y cào tâm cào phổi cũng phải giải cho bằng được, bèn ỷ vào mình có hai loại lửa, xin được hợp tác với Thiên Võ Môn: "Mọi người cùng nhau giải đề, kiếm pháp thuộc về các ngươi, phương thuốc thuộc về ta."
Y không phải kiếm tu, nên hai bên không có quan hệ cạnh tranh.
Dù sao Tống Thanh Thời cũng là người của Bất Diệt Đỉnh, không sợ y quỵt nợ, dù y muốn quỵt nợ, Thiên Võ Môn cũng không làm gì được.
Phượng Quân cũng tỏ vẻ có hứng thú với câu đố của Mặc Uyên kiếm tôn.
Vũ Văn Duyên hơi trầm tư, rất nhanh đã đồng ý hợp tác.
Tống Cẩm Thành ầm ĩ đòi gia nhập, muốn lấy phương thuốc về hiến cho Việt tiên sinh, tranh thủ giảm hình phạt. Cuối cùng, ngoại trừ Hạo Long không có hứng thú với chuyện này, chủ động ở lại trông cửa cho mọi người, thì ai cũng muốn tiến vào trận pháp dù thất bại nhưng cũng có phần thưởng này để thử vận may, kiếm chút chỗ tốt.
Trận pháp không hạn chế về số người tiến vào.
Thiên Võ Môn quyết định coi nó như hoạt động tập thể, mọi người đều đi thử thời vận, nói không chừng ai có phúc duyên sâu đậm, hoặc là người ngốc có phúc của người ngốc, đánh bậy đánh bạ giải được câu đố, dù cho thất bại, thì có được mấy chiêu kiếm pháp cũng là chuyện tốt. Vũ Văn Duyên tìm trưởng lão thảo luận, triệu tập các đệ tử, chuẩn bị sẵn sàng, hẹn thời gian tiến vào trận pháp với Tống Thanh Thời, chuẩn bị làm bài tập thể.
Tống Thanh Thời lại được tìm về cảm giác khi vào phòng thi, cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
...
Vào ban đêm, y hào hứng kéo Phượng Quân đi đọc sách, hai người nằm nhoài trên giường, ôn tập lại tư liệu về Mặc Uyên kiếm tôn, Phượng Quân thừa dịp y đang dùng bút than ghi chép, bỗng nhiên vươn tay, đặt lên bụng của y, xoa nhẹ, sau đó tiến đến bên tai hỏi: "Để ta nhìn bên trong được không?"
"Được," Tống Thanh Thời nhanh chóng hiểu ra, y lập tức nằm xuống, thả lỏng cơ thể, tản linh lực phòng ngự đi, rút dị hỏa trong cơ thể về, không hề giữ lại chút gì mà mở đan điền và kinh mạch của mình ra cho đối phương xem, hào phóng nói, "Ngươi có thể tùy tiện xem."
Tu sĩ dùng cách này lộ ra đan điền, là thể hiện sự tín nhiệm tuyệt đối, nguyện ý giao tính mạng vào tay đối phương.
Lúc Phượng Quân dùng hóa thân Việt tiên sinh, đã thừa dịp Tống Thanh Thời hôn mê kiểm tra thân thể của y, phát hiện đan điền và kinh mạch đều có không ít vết thương nhỏ vụn, có lẽ là đã chịu ảnh hưởng từ việc tự hủy Nguyên Anh, hắn từng muốn kiểm tra thêm, nhưng bị dị hỏa ngăn trở, không dám cưỡng ép tiến vào, muốn chờ Tống Thanh Thời điều dưỡng thân thể cho tốt rồi mới làm chuyện này, hiện giờ y muốn vào trận giải đề... Tuy nói trận pháp nhìn như không có gì nguy hiểm, nhưng tóm lại vẫn không yên tâm, thấy thân thể của y đã khôi phục khá tốt, có thể miễn cưỡng thừa nhận, nên quyết định xử lý những vết thương này trước.
Hắn dùng thần niệm chậm rãi tiến vào đan điền, sau đó dùng linh lực bám theo mỗi một kinh mạch, tỉ mỉ tra xét, quả nhiên gặp phải không ít trở ngại.
Linh lực của người khác và linh lực của chính mình lưu chuyển trong kinh mạch, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, đặc biệt xót và ngứa, giống như có kiến bò.
Tống Thanh Thời cực kỳ khó chịu, nhịn không được vặn vẹo thân thể, cầu xin nói: "Được rồi chứ?"
"Kiên nhẫn một chút, đừng lộn xộn," Phượng Quân nhìn vết thương chồng chất trong đan điền, vừa đau lòng lại vừa lo lắng, hắn thấy Tống Thanh Thời sợ ngứa, động tác ngày càng không thành thật, còn có ý muốn chạy trốn, nên trực tiếp thả Huyết Vương Đằng ra, quấn chặt lấy tay chân và eo, giam cầm ở trên giường, cấm giãy giụa, sau đó nhanh chóng chải vuốt kinh mạch một lần, ngoài miệng thì dỗ ngọt, "Ngoan, không đau."
Hắn không tính để y cự tuyệt, trực tiếp lấy một bộ kim châm ra, lại lấy vài loại đan dược đã sớm chuẩn bị tốt.
Tống Thanh Thời nhìn những đan dược kia thì lập tức luống cuống, Tử Phủ Đan, Kim Liên Huyền Hỏa Đan, Kinh Mạch Tái Tạo Đan... Toàn bộ đều là đan dược cực phẩm hiếm thấy, điểm chung là có thể nhanh chóng chữa trị đan điền và kinh mạch, còn có... Đau đớn khó chịu...
Tuy rằng y biết luyện những loại đan dược này, nhưng không có nguyên dược liệu, vốn dĩ định để vài năm, từ từ tiến tới, chậm rãi chữa trị đan điền và kinh mạch, không nghĩ tới Phượng Quân đã sớm chuẩn bị tốt dụng cụ và đan dược, không tiếc dùng sức mạnh với y cũng muốn làm cho xong việc này.
Tống Thanh Thời bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên có hơi xấu hổ, y đã sớm đoán ra tu vi của Phượng Quân không phải là Trúc Cơ, có lẽ còn cao hơn mình rất nhiều, hiện giờ Phượng Quân nguyện ý truyền linh lực cho y, mạnh mẽ đả thông kinh mạch, giúp y tu hành, đây cũng là chuyện tốt. Tuy cách này hiệu quả tốt và nhanh, nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với kỹ thuật của y sư, hơn nữa cũng tổn thương đến tu vi của Phượng Quân, cho dù là bạn trai, cũng rất ngại để hắn làm chuyện này...
Nhưng mà, y biết quyết định của Phượng Quân là đúng, đan điền và kinh mạch chữa trị càng sớm càng tốt, không nên làm ra vẻ.
Phượng Quân an ủi nói: "Ngươi chỉ cần thả lỏng cơ thể, đừng sợ, cứ giao hết cho ta."
Tống Thanh Thời kiên cường gật đầu: "Được."
Y không giãy giụa nữa, mặc cho Huyết Vương Đằng cởi quần áo, lộ ra da thịt.
Phượng Quân không hề có suy nghĩ kiều diễm, hắn dùng thần niệm để xác nhận nơi kinh mạch bị tắc nghẽn, sau đó nhanh chóng ghim châm, dựa theo kỹ thuật dùng châm độc đáo mà trước kia Tống Thanh Thời đã từng nghiên cứu để gây tê một phần, làm giảm bớt đau đớn. Những việc này hắn đã chuẩn bị rất nhiều năm, luyện tập rất nhiều lần, nên thật sự vô cùng thuần thục.
Tống Thanh Thời nhìn thủ pháp châm cứu của hắn, biết đây là một cao thủ, rốt cuộc cũng dần trấn định.
Phượng Quân ghim tám mươi chín cây châm lên người y, hắn cảm thấy vẫn không yên tâm, lại dùng Huyết Vương Đằng giữ y lại, rồi cho y dùng đan dược, ban đầu là Tử Phủ Đan dùng để chữa trị đan điền, khi đan dược hòa tan, mang đến cảm giác ấm áp thoải mái, sau đó là càng ngày càng nóng.
Mấy năm nay Bất Diệt Đỉnh thu thập vô số tiên công bí pháp, Phượng Quân nghiên cứu ra vài loại công pháp vận chuyển linh lực an toàn, hắn thấy Tống Thanh Thời không hề chống cự, thoải mái đến mức nhắm mắt lại, nên nắm lấy cơ hội, rót một lượng lớn linh lực vào đan điền, thúc giục dược hiệu đến mức lớn nhất, chẳng những chữa trị mỗi một nơi bị thương, mà còn trực tiếp mở rộng linh lực trong đan điền của y đến Trúc Cơ viên mãn, sau đó không ngừng vận chuyển, trấn an, rồi ổn định.
Tống Thanh Thời cảm thấy toàn bộ đan điền như bốc lên ngọn lửa hừng hực, sắp bị linh lực của Phượng Quân làm cho căng đến phát nổ, rốt cuộc y cũng ý thức được đối phương không phải muốn dùng chút ít linh lực chữa trị cho mình, mà là muốn trực tiếp kết thành Kim Đan, y vừa đau lại vừa gấp, giãy giụa kêu lên: "Đừng! Sẽ hỏng mất! Ngươi mau dừng lại! Không thể làm như vậy!"
Phượng Quân lãnh khốc trả lời y: "Chịu đựng."
Nguy cơ ở tu tiên giới vô số, tu vi rất quan trọng, y không thể nhường Tống Thanh Thời trong chuyện này được.
Tống Thanh Thời đau khổ nhẫn nại, nước mắt đã sắp chảy ra, thật vất vả mới thích ứng được cảm giác căng phồng nơi đan điền, đầu óc trống rỗng, cả người đều không khỏe, lại bị Phượng Quân mạnh mẽ cạy khớp hàm, đút cho Kim Liên Huyền Hỏa Đan và Kinh Mạch Tái Tạo Đan...
Phượng Quân dùng miệng đút cho y một ngụm linh trà, hòa tan thuốc, rồi lại an ủi: "Không đau."
Kim châm gây tê đúng là đã loại bỏ cảm giác đau đớn, nhưng vẫn còn lại cảm giác ngứa ngáy cực kỳ đáng sợ...
Phượng Quân đã tự mình thử loại thuốc này vài lần, cảm thấy cũng không quá khó chịu đựng.
Cố tình thân thể của Tống Thanh Thời cực kỳ mẫn cảm, có thể chịu đau, nhưng lại không thể chịu ngứa, y bị dược vật tra tấn đến nỗi sắp chảy nước mắt, cười cũng không được khóc cũng không được, chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo vòng eo, muốn vươn tay cào gãi, nhưng có làm sao cũng không thể thoát khỏi khống chế của Huyết Vương Đằng, y khóc một hồi lâu, chung quy vẫn đến cực hạn, mất đi lý trí, không ngừng xin tha: "Cầu xin ngươi, buông tha cho ta, lần sau rồi làm, ta không chịu nổi, thật sự không chịu nổi..."
Phượng Quân thấy y thống khổ như vậy, cũng có hơi hối hận, nhưng lại muốn rót linh lực của mình qua, giúp y kết ra Kim Đan hoàn mỹ, những đau khổ này sớm hay muộn gì cũng phải trải qua, đau dài không bằng đau ngắn... Hơn nữa mũi tên bắn ra đã không thể quay đầu lại được, dược hiệu đã phát huy tác dụng, cũng không dừng được, chi bằng dùng đúng chỗ một lần. Hắn ôm Tống Thanh Thời vừa dùng linh lực chải vuốt kinh mạch vừa không ngừng ôn nhu xin lỗi: "Xin lỗi, rất nhanh sẽ tốt thôi, sau khi xong việc ngươi có thể đánh ta mắng ta..."
Tống Thanh Thời dùng một chút lý trí còn sót lại, nhỏ giọng nức nở nói: "Không cần."
Phượng Quân khẽ hôn môi y, quyết tâm tiếp tục đưa linh lực vào.
Tống Thanh Thời lại khóc nấc lên.
...
Tống Cẩm Thành và Vũ Văn Ngọc tản bộ nói chuyện phiếm ở trong sân.
Vũ Văn Ngọc nghe thấy tiếng kêu khóc mơ hồ truyền đến, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tống Cẩm Thành nghiêm túc nghe xong, xác nhận đúng là âm thanh của Tống Thanh Thời, biết rằng bi kịch đang tiến hành, hắn thở dài, kéo Vũ Văn Ngọc mặt mày đơn thuần đi: "Bọn họ đang nỗ lực đọc sách, ngươi đừng để ý, đừng hỏi, nhắm mắt lại, chúng ta coi như việc này chưa từng xảy ra..."
Hắn tin tưởng dưới sự trợ giúp của dược vật, huynh đệ có thể kiên cường chịu đựng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.