Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 86: Mười Bốn Tháng Hai




---•---
Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong khách điếm đều đổ dồn về phía bọn họ.
Tống Thanh Thời muốn theo bản năng phủ nhận mình đã có con, nhưng mà, đứa nhỏ này trông quá giống y... Màu da, hình dáng khuôn mặt, tóc và mũi cũng đều giống y như đúc, mắt và miệng thì lại giống Phượng Quân. Xét từ góc độ duy truyền học, nếu mang ra ngoài nói không phải là con của y, chắc cũng chẳng ai tin.
Phượng Quân thở dài, hắn dẫn dắt Bất Diệt Đỉnh coi toàn bộ tu tiên giới là kẻ địch, rửa sạch dơ bẩn, dùng giết chóc để phát tiết oán hận trong lòng. Hắn cũng không đảm bảo rằng mình sẽ thành công, nhưng khả năng cao là Tống Thanh Thời sẽ trở lại thế giới này, có lẽ còn sẽ thay đổi thân thể, Hạo Long là linh xà, dựa vào khứu giác và linh hồn để phân biệt thân phận, vì vậy hắn nuôi Hạo Long thành đại yêu, là muốn để lại cho Tống Thanh Thời làm bùa hộ mệnh.
Hạo Long trung thành và tận tâm với Tống Thanh Thời, hơn nữa tư tưởng cũng rất thuần khiết, vốn dĩ không có vấn đề gì lớn...
Hắn đã dặn con rắn ngu ngốc này ngoan ngoãn ở yên trên Bất Diệt Đỉnh, tính chờ qua vài ngày sẽ đưa cho Tống Thanh Thời làm yêu sủng, nhưng mà, những thứ quá ngu ngốc cũng không thể khống chế được, tựa như Tống Cẩm Thành, thường xuyên nảy ra những ý nghĩ thần kỳ, đi theo con đường hiếm thấy...
Con rắn hư hỏng này cũng dám gọi hắn là "Mẹ"?
Nhưng thật ra hắn cũng muốn thuận thế hoàn thiện thân phận đạo lữ, khắc ấn ký đạo lữ, kéo người về tổ.
Nhưng mà, sau khi vạch trần thân phận nam nhi ở trên giường, hắn nên giải thích với Tống Thanh Thời là ai đã sinh ra "Con trai" bây giờ?
Phượng Quân lại mang đôi bao tay vào, muốn trò chuyện với con rắn ngu xuẩn.
Hạo Long phát hiện ra nguy cơ, ôm chặt lấy đùi Tống Thanh Thời không buông, liều mạng gào thét. Tuy nhiên, nó đã bị hạ cấm chú, không thể nào nói ra ba chữ "Việt Vô Hoan", với lại nó cũng không biết tên của hóa thân này, há mồm mấy lần mà chẳng nói được gì, chỉ có thể không ngừng khóc lóc kêu: "Cha ơi cứu mạng!"
Người khác sôi nổi nghị luận, chỉ trích đôi cha mẹ này thật vô trách nhiệm.
Tống Thanh Thời rơi vào trầm tư...
Tống Cẩm Thành cẩn thận mở miệng nói: "Chẳng lẽ, Phượng Quân chính là người ngươi muốn tìm? Các ngươi đều đã có con luôn rồi?"
Phượng Quân dừng tay, nhìn Tống Thanh Thời.
Tống Thanh Thời bình tĩnh lại, nhìn kỹ khuôn mặt và dáng người của Phượng Quân, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào đường nét ngũ quan tuyệt mỹ, còn cả nốt lệ chí ở dưới mắt trái kia... Trong đôi con ngươi vàng sẫm chỉ có bóng dáng của y, mang theo cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Y lại cảm thấy đau đầu, có thứ gì đó đang ngăn cản y suy nghĩ sâu hơn...
Loại bệnh mất trí nhớ cục bộ này thật là thú vị.
Ký ức đang kháng cự chuyện này, vậy có nghĩa là chuyện này đã từng tồn tại trong ký ức?
Đây là đang giấu đầu lòi đuôi sao?
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, mỉm cười, y bế Hạo Long lên, đặt ở trên đùi đùa giỡn: "Ta không thể nhớ được chuyện quá khứ, có lẽ nó thật sự là con trai của ta. Nếu không ai tới nhận, vậy thì cứ ở lại đây, chắc sẽ có thể giúp ta từ từ khôi phục ký ức. Đứa nhỏ này, con tên gì?"
Hạo Long nhận chủ thành công, vui đến nỗi không tìm thấy phương hướng, giòn tan đáp: "Tiểu Bạch!"
Phượng Quân ngây ngẩn cả người.
Tống Thanh Thời hỏi lại: "Phượng Quân là mẹ của con thật sao?"
Hạo Long chém đinh chặt sắt nói: "Đúng vậy!"
Nó không thèm quan tâm hóa thân của Việt Vô Hoan là nam hay nữ, tất cả đều là mẹ! Dù sao vẫn còn có cha ở đây, nó quậy hơn nữa cũng sẽ không bị đánh chết!
Phượng Quân nhìn Hạo Long, hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế cảm xúc, trong những năm qua hắn có phần bao dung đối với con rắn ngu xuẩn này, cũng là vì khuôn mặt đáng yêu kia, khí chất tương đối sạch sẽ, nếu nhìn từ xa, trông khá giống Tống Thanh Thời phiên bản nhỏ, để hắn có thể tán gẫu lấy làm an ủi.
Năm đó, Tống Thanh Thời không từ mà biệt, có quá ít vật để hắn có thể tưởng niệm... Hắn từng lén vẽ vô số bức chân dung, cũng dùng Huyễn Phù tạo ra rất nhiều hình ảnh chuyển động, đặt ở đài Ngô Đồng, nhưng những thứ vô hồn thì có làm gì cũng không thấy đúng. Hắn có cảm giác những thứ này đã làm bẩn Tống Thanh Thời, nên dần dần phá huỷ, không muốn dùng đồ vật giả tạo để nhớ lại quá khứ.
Hắn ép bản thân phải giữ lại tất cả những gì Tống Thanh Thời thích, bao gồm cả Dược Vương Cốc, rừng hoa đào, phòng thí nghiệm, thư khố, còn có Thanh Loan, Minh Hồng, Hạo Long...
Sau này, những điều đó dần dần thay đổi.
Kiến trúc dần bị phong hóa và mục nát theo thời gian, từ những lần tu sửa, cuối cùng cũng xóa sạch tất cả dấu vết, khi đám rác rưởi kia phản công tiến vào Dược Vương Cốc, rừng hoa đào cũng bị thiêu hủy, những người hắn và Tống Thanh Thời từng quen biết đều đã ra đi, đột phá tu vi đến Phân Thần, còn sống đến tận bây giờ cũng không được bao nhiêu.
Tống Thanh Thời từng nói, sống là hy vọng, xin hắn đừng hủy diệt toàn bộ thế giới.
Hắn đều nghe theo y.
Nhưng mà, chung quy thì Tống Thanh Thời vẫn mang theo nhiệm vụ trở về, muốn cứu vớt người khác...
Hắn chỉ có thể ép bản thân thừa nhận.
Thật ghét, vô cùng ghét Thiên Đạo, ghét hệ thống, ghét bỏ tất cả mọi thứ trên đời...
Hắn nhìn Tống Thanh Thời, cắn mạnh ngón tay, đè nén tất cả dục vọng, muốn điên, nhưng không thể điên.
Tống Thanh Thời kéo ngón tay của hắn ra khỏi miệng: "Đừng cắn, sẽ bị thương."
"Ta thất thố rồi," Phượng Quân mỉm cười chơi đùa với Hạo Long, "Tuy rằng ta không nhớ ra, nhưng đứa nhỏ này thật đáng yêu."
Hắn cảm thấy bản thân đã lo lắng quá nhiều, mới có thể bị những thứ ngu xuẩn này mang vào trong mương máng, trước hết cứ để bọn chúng làm ầm ĩ, nhìn xem tâm ý của Tống Thanh Thời là gì. Nếu như y không đưa ra được đáp án mà hắn mong muốn, hắn sẽ chấp hành phương án cuối cùng, hủy diệt thế giới đáng ghét này, giết chết tất cả sinh linh, tiêu trừ tất cả đáp án chính xác và sai lầm, khóa linh hồn của Tống Thanh Thời vào kết giới mà hệ thống không thể chạm tới được, khiến y chỉ có thể lựa chọn một mình hắn.
Cho nên, hắn chắc chắn sẽ không thất bại. 
Dưới nụ cười càng thêm ôn nhu của hắn, Hạo Long phát hiện ra nguy cơ, cả người đều cứng đờ.
Phượng Quân tiến đến bên tai nó, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn ăn chuột hay là thịt thối?"
"Chuột," Hạo Long mới vừa nói xong, cảm thấy không đúng, lập tức thu hồi đáp án, ngoan ngoãn đáp, "Không, Tiểu Bạch muốn ăn thịt..."
Phượng Quân gắp rau xanh trên bàn, dùng biểu tình từ ái nhất, động tác cứng rắn nhất, nhét từng đũa rau xanh vào trong miệng của nó: "Trẻ con không được kén ăn."
Tống Thanh Thời gật đầu nói: "Đúng vậy."
Hạo Long không dám phản kháng, ăn đến nỗi sắp chảy nước mắt.
...
Màn đêm buông xuống, Tống Cẩm Thành nói là bị rắn đuổi theo nên quá mệt, đã đi nghỉ ngơi trước.
Phượng Quân nói trẻ con đều ngủ cùng "Mẹ", mặc kệ Hạo Long phản đối, kéo nó về phòng của mình. Hạo Long thử cầu cứu, nhưng mà Tống Thanh Thời vừa đọc sách vừa nói với nó: "Trên đời này không có người làm cha nào không dám nghe lời mẹ nói, con yên tâm đi đi."
Trong phòng Phượng Quân phát ra vài tiếng động lớn, kết giới cách âm hạ xuống, lập tức không còn động tĩnh gì nữa.
Tống Thanh Thời nằm trên ghế La Hán, cầm thoại bản trong tay, trong đầu lại nghĩ đến nội dung của quyển sổ kia, qua một lúc lâu cũng không lật sang trang khác.
Phượng Quân cầm đĩa kem hộp đi tới, đặt trên bàn nhỏ, phát hiện Tống Thanh Thời lại đọc sách thất thần không để ý đến sự vật xung quanh, hắn ngồi ở đối diện, ngang nhiên đánh giá... Cách nhiều năm như vậy, hắn vẫn vô cùng thích người này, đôi mắt, mũi, miệng, thân thể, làn da, tính cách, thậm chí mỗi một sợi tóc cũng đều thích...
Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười xấu xa, lén lút cởi guốc gỗ, vươn bàn chân trần khỏi váy lụa đỏ, lén lút câu lấy cẳng chân của đối phương, dùng ngón chân linh hoạt chậm rãi lướt lên trên, nhẹ giống như bướm đậu, cho đến khi lướt tới tận đùi, thấy y vẫn không để ý, có hơi giận dỗi, bèn thoáng dùng sức véo một cái, sau đó nhanh chóng rút chân về, ngồi lại đàng hoàng.
Tống Thanh Thời ăn đau, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, không biết Phượng Quân đã ngồi ở đối diện từ bao giờ, tóc dài vừa mới gội vẫn chưa khô hẳn, tùy ý xõa trên vai, dài đến mắt cá chân, rõ ràng dáng người nhu nhược nhưng lại không mặc vừa váy áo màu đỏ, áo rộng tay dài, lỏng lỏng lẻo lẻo, đai lưng được buộc tùy tiện, phác họa ra vòng eo nhỏ và đôi chân dài... Nhưng biểu tình lại rất đoan trang, trong mắt mang theo vài phần cao quý không được phép khinh nhờn, như thể người mới vừa làm chuyện xấu không phải là hắn.
Tiết trời có hơi lạnh, mặc quá ít sẽ không thoải mái.
Tống Thanh Thời quyết đoán khoác thêm cho hắn một kiện áo ngoài màu trắng, bao phủ kín mít, ngay cả nửa điểm cũng không cho lộ ra bên ngoài, sau đó bắt đầu nếm thử kem, lại một lần nữa sửng sốt vì ký ức vị giác của mình, sau đó khen nói: "Ngon thật."
Ngược lại Phượng Quân cũng không trông cậy vào việc y sẽ dễ dàng hiểu phong tình như vậy, hắn kề sát vào bàn, như cười như không hỏi: "Người làm cha thì phải nghe lời mẹ? Vậy ngươi có nghe theo ta không?"
Từng đợt gió thu, lay đến tiếng lòng xao động.
Tống Thanh Thời bị nhìn đến nỗi trong lòng rối bời, không tự chủ được nói: "Nghe..."
Phượng Quân chậm rãi tới gần, không biết sao áo ngoài vừa mới được khoác kỹ lưỡng lại rơi xuống một nửa, hắn thủ thỉ ở bên tai, hỏi: "Nghe như thế nào?"
Tống Thanh Thời cảm nhận được hơi thở của hắn đều là vị ngọt quen thuộc, ngọt đến nỗi khiến y có hơi choáng váng: "Ngươi muốn nghe như thế nào?"
Vừa dứt lời, vành tai đã bị đầu lưỡi liếm nhẹ.
Tống Thanh Thời không khỏi phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, y không biết vành tai của mình lại mẫn cảm như vậy, dẫn đến toàn thân đều xuất hiện phản ứng kỳ quái.
Y cảm thấy hơi sợ hãi trước cảm giác này, muốn lùi về sau, nhưng hai tay đã bị nắm chặt.
Sức lực của Phượng Quân cực kỳ lớn, ôm y vào trong ngực, không thể nào cử động được.
Ngay sau đó, toàn bộ vành tai đều bị ngậm vào đôi môi ấm áp, linh hoạt đùa bỡn, ngứa ngáy khó nhịn...
Thiếu chút nữa Tống Thanh Thời đã bị hắn chơi khóc, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, muốn xin tha, nhưng lại cố nén không chịu nói.
Rốt cuộc Phượng Quân cũng buông vành tai của y ra, nắm lấy bàn tay y vừa mới cầm kem hộp, thưởng thức một lúc, ngửi hương thuốc nhàn nhạt ở bên trên, sau đó kiểm tra từng đầu ngón tay, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao không dùng huyền hỏa đốt ta?"
Tống Thanh Thời giãy giụa rút về, nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi sẽ bị bỏng, ta không muốn tổn thương ngươi."
Phượng Quân khẽ cười, thấp giọng nói: "Trên đầu ngón tay có dính kem, để ta giúp ngươi xử lý nó."
Tống Thanh Thời cho rằng hắn muốn dùng khăn lau, bèn ngoan ngoãn đưa tay ra, không nghĩ tới hắn lại đưa từng ngón tay vào trong miệng, dùng hơi thở ướt át lướt qua mỗi một tấc da thịt, nhấm nháp vị ngọt còn sót lại ở bên trên, bên trong mắt phượng lại là dục vọng không nói nên lời, như thể đang nhấm nháp vật gì rất thú vị, khiến người xem phải suy nghĩ miên man. Tống Thanh Thời sợ ngây người, muốn rút tay về. Nhưng mà, một tu sĩ chỉ có tu vi Trúc Cơ, còn chưa từng luyện thể, dưới tình huống không muốn dùng hai ngọn lửa trong cơ thể, vốn dĩ không thể nào kháng cự được, y hơi phản kháng lại càng giống dục cự còn nghênh, chỉ càng gợi thêm hứng thú tàn nhẫn mà thôi.
Mười ngón nắm chặt, bị đè trên lưng ghế, không có đường cự tuyệt.
Phượng Quân kề sát vào mặt y, hơi thở phun ra như ở kế bên môi, khoảng cách không được nửa tấc, tổng kết: "Ngươi thật ngon miệng."
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút, hỏi: "Phượng Quân, sinh nhật của ngươi là ngày mấy?"
Phượng Quân ngẩn người, khó hiểu trả lời: "Mười bốn tháng hai."
Nụ hôn tham lam rơi xuống, mạnh mẽ cạy mở môi răng, tìm kiếm càng nhiều mỹ vị.
Tống Thanh Thời từ bỏ giãy giụa, thử thừa nhận hết thảy, theo cảm giác quen thuộc đến gần, y dần dần thả lỏng, bắt đầu thuận theo, hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.