Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 71: Bài Thi Hoàn Mỹ




---•---
Tống Thanh Thời nhận được tư liệu từ Diệp Lâm Tiên Quân, sau đó rơi vào trầm mặc.
Y đã được học sinh lý học, cảm thấy giữa nam nữ làm chuyện này rất đơn giản, không nghĩ tới độ phức tạp giữa nam nam lại tăng lên gấp mấy lần, cần phải dùng nhiều cách đa dạng kỳ quái như vậy mới có thể thỏa mãn bên xâm nhập.
Học bá dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải lấy được điểm tối đa, dù có khó hơn nữa cũng phải học.
Trong lúc chờ đợi kết quả từ ống nuôi cấy Hắc Tử Điệp, y tìm một quyển sổ mới, bắt đầu lật xem tư liệu, đánh dấu những chỗ trọng điểm, sau đó ghi chép lại.
Đầu tiên, y xác định linh căn của mình rất thích hợp dùng thuật lô đỉnh để truyền lại tu vi, nếu chuyện ngoài ý muốn mà y suy xét không xảy ra, hoặc là Nguyên Anh không nát hoàn toàn, thì có thể thuyết phục Việt Vô Hoan tiếp nhận một phần tu vi của y, để tăng cường năng lực tự bảo vệ mình.
Sự khắc chế dục vọng của Việt Vô Hoan đã nghiêm trọng tới mức tự mình hại mình.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm, tuyệt đối không thể để hắn cứ tiếp tục như vậy được.
Vấn đề tâm lý giống như ngăn chặn không bằng khai thông¹, so với việc cứ để hắn không ngừng lo lắng mà tiếp tục trốn tránh, dẫn đến thương tổn ngày càng lớn, thì chi bằng thử dùng liệu pháp điều trị tâm lý, để hắn trực tiếp đối mặt với nỗi lo lắng của mình.
¹Ngăn chặn không bằng khai thông: vào thời xưa Đại Vũ đã dùng phương pháp "khai thông" để giải quyết vấn đề mà cha của ông, Cổn đã không thể giải quyết bằng phương pháp "ngăn chặn" trong việc chống lũ, cũng có thể hiểu rằng khi gặp phải một vấn đề nào đó, thì không nên trực tiếp ngăn chặn mà nên đi theo hướng khai thông để tránh phản ứng dữ dội do sự ngăn chặn thô bạo đó.
Việt Vô Hoan cần phải hiểu rằng, hắn có dục vọng đối với người mình thích không phải là chuyện gì đáng sợ, chuyện hắn muốn làm sẽ không tổn thương tới đối phương, tuy rằng có thể sẽ đau, nhưng cam tâm tình nguyện thì chính là vui sướng.
Nhưng mà... Làm bên thừa nhận khó như vậy sao? Trên tranh vẽ có rất nhiều tư thế khó và cách chơi thoạt nhìn rất đau.
Tống Thanh Thời càng xem tư liệu thì lại càng rối rắm, y không biết Việt Vô Hoan thích loại nào, nhưng đối với người mới nhập môn thì vẫn nên bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất, trước tiên chọn cái nào mà y có thể làm được thử xem.
Y còn nghiêm túc đọc thoại bản, ghi lại những lời thoại thích hợp để nói trong chuyện giường chiếu có thể làm bên xâm nhập vui vẻ, trong thoại bản có không ít bên xâm nhập thích đặt câu hỏi trong lúc làm việc, bên thừa nhận phải trả lời đáp án chính xác thì mới có thể cộng thêm điểm.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Lỡ như Việt Vô Hoan cũng muốn đặt câu hỏi, y trả lời không đúng thì làm sao bây giờ?
Phải chuẩn bị một danh sách những câu hỏi có khả năng xuất hiện và câu trả lời tương ứng, sau đó học thuộc lòng.
Những loại thuốc bôi và thuốc trị thương cũng phải chuẩn bị kỹ càng, dù tình hình có thảm thiết đi nữa, cũng tuyệt đối không thể kêu đau, không thể để xuất hiện tình huống bị thương không cử động được giống như trong thoại bản, nếu không sẽ làm mất hết mặt mũi của tu sĩ Nguyên Anh, còn làm tăng thêm bóng ma tâm lý cho Việt Vô Hoan đối với chuyện này.
Tống Thanh Thời chuẩn bị mấy ngày, bảo đảm mọi chuyện đều không có vấn đề gì, sau đó trực tiếp mở thần niệm xác định vị trí của Việt Vô Hoan, chờ đến đêm khuya, hắn trở về phòng của mình, thì sẽ chạy tới tìm người.
Trong thời gian ngắn Việt Vô Hoan không tìm được vị thuốc có thể thay thế Thiên Tâm Trúc, sợ tôn chủ bò giường rồi lại còn hôn mình sẽ làm cho bản thân mất khống chế, nên tùy tiện tìm một cái cớ để lảng tránh.
Trong lòng Tống Thanh Thời quýnh quáng, ngọn lửa kết giới xuất hiện, trực tiếp ngăn chặn đường lui. Y căng da đầu nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Việt Vô Hoan bị ép đến không thể lui được nữa, hỏi: "Về phương diện nào?"
Tống Thanh Thời nhanh chóng trả lời: "Thiên Tâm Trúc."
"Như tôn chủ đã thấy, thân thể của ta bất kham đến cực điểm, rất dễ dàng nảy sinh dục vọng," Việt Vô Hoan biết bí mật của mình sắp bị bại lộ, không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể tuyệt vọng thẳng thắn thành khẩn nói ra, "Ta sợ mình không thể khống chế lý trí, không biết xấu hổ, làm những chuyện dơ bẩn hạ lưu kia với ngươi, cho nên ta cần Thiên Tâm Trúc."
Tống Thanh Thời chần chờ hỏi: "Dơ bẩn hạ lưu sao?"
Y vẫn luôn cho rằng mình là một tay mơ, còn Việt Vô Hoan lại có kinh nghiệm phong phú chuyện gì cũng hiểu, từ "Dơ" có ý nghĩa tượng trưng, đại biểu cho sự thương tổn của thân thể và tâm linh sau khi bị cưỡng bách, đại biểu cho lòng người đáng ghê tởm. Hiện giờ rốt cuộc y cũng nhận ra rằng trước nay Việt Vô Hoan chưa từng được giáo dục về khóa sinh lý một cách chính thống, hơn nữa còn liên tục bị nhục nhã bằng ngôn ngữ, còn bị ép phải thừa nhận phóng đãng, đến mức khiến hắn xem phản ứng bình thường của thân thể là mãnh thú hồng thủy, nên mới kháng cự theo bản năng, sợ lại bị nhục nhã vì dục vọng.
Là nhu cầu bình thường của con người, nhưng phải là ngươi tình ta nguyện, tuân thủ kỷ luật mà tiến hành hoạt động tương quan.
Tống Thanh Thời quyết định dạy cho hắn một khóa, giảng giải tri thức về cấu tạo sinh lý và sinh lý học của con người một cách chính xác. Y bắt đầu giảng từ lúc nhân loại tiến hóa, kèm theo tranh vẽ về kết cấu của thân thể, thuận tiện bổ sung thêm một số nội dung về xã hội học và đạo đức học, nói hơn một canh giờ, thiếu chút nữa quên mất bản thân mình đến đây để làm gì.
Việt Vô Hoan nghe đến ngây ngốc, yếu ớt giãy giụa: "Chúng ta không giống nhau, thân thể của ta... Có cảm giác đặc biệt mãnh liệt với ngươi, nhưng mà ngươi lại không có cảm giác đó với ta, thân thể của ngươi quá sạch sẽ, không hiểu bất cứ chuyện gì..."
Đối lập như vậy quá thê thảm...
Hắn không thể nào đối mặt, lại càng ghét bỏ mình hơn.
Tống Thanh Thời thấy hắn trốn tránh, quyết đoán ấn một nụ hôn thật sâu lên môi hắn.
Việt Vô Hoan bị hôn đến đầu óc choáng váng.
Tống Thanh Thời học rất nhanh, mấy ngày gần đây sớm hay tối gì cũng đều hôn môi, dưới sự dạy dỗ của Việt Vô Hoan, y dần dần nắm giữ được kỹ năng làm thế nào mới khiến hai người vui sướng, hiện giờ là lúc nộp lại bài thi điểm tối đa.
Việt Vô Hoan cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, hắn sợ xảy ra phản ứng xấu hổ, muốn đẩy người đang dính sát vào mình ra, lại phát hiện thân thể đối phương cũng có phản ứng không bình thường.
"Vô Hoan, ngươi có thấy không?" Tống Thanh Thời buông hắn ra, nhẹ giọng nói: "Ta cũng có cảm giác với ngươi, nhưng vì ta quá trì độn, không biết biểu hiện ra như thế nào, ta cũng sợ, sợ ngươi không thích."
Việt Vô Hoan thở dốc nói: "Ta thích."
Tống Thanh Thời lại hôn hắn, hít sâu, kiên quyết nói: "Đừng dùng Thiên Tâm Trúc nữa, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì với ta, ta không sợ đau."
"Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?" Việt Vô Hoan hiểu ý của y, liều mạng khắc chế lý trí không còn nhiều lắm, muốn thử làm y từ bỏ, "Ngươi là nam nhân, thừa nhận chuyện này, sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Sẽ không," Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút, trả lời, "Ta chỉ thích làm những việc này cùng ngươi, không cảm thấy xấu hổ gì cả."
Việt Vô Hoan không dám tin: "Thích?"
Tống Thanh Thời nghiêm túc nhìn hắn: "Vô Hoan, ta thích ngươi."
Câu này đã từng vô số lần vọng tưởng, mang hắn trở về ảo cảnh tốt đẹp kia.
Việt Vô Hoan ngơ ngác nhìn bóng dáng duy nhất trong đôi mắt thanh triệt của thiếu niên, dường như có thể nghe được cả tiếng tim đập của mình.
Thế giới chân thật và thế giới trong Huyễn Cổ chồng lên nhau...
Gông xiềng trong lòng đang bị nới lỏng từng chút một, dã thú đang rít gào, Khóa Tình như mất đi hiệu lực, mà hắn cũng đã quên khắc chế tình cảm của mình...
Tống Thanh Thời nhận ra thân thể của hắn đã căng đến cực hạn, lấy mấy bình thuốc bôi và thuốc trị thương ra, đặt vào lòng bàn tay của hắn: "Đừng sợ, ta sẽ không bị thương."
Việt Vô Hoan dùng một ít lý trí còn sót lại, lẩm bẩm nói: "Thanh Thời, không thể..."
Tống Thanh Thời cởi pháp y, tựa như một món quà, mở lớp đóng gói trùng trùng điệp điệp, lộ ra trái tim thuần khiết nhất ở bên trong, tặng toàn bộ bản thân cho người mình thích, muốn lưu lại dấu vết sâu nhất ở trong trái tim của hắn.
Việt Vô Hoan không có cách nào dời tầm mắt của mình.
"Vô Hoan, ngươi muốn dùng tư thế nào để làm chuyện này với ta?" Tống Thanh Thời nhớ lại tư liệu và những điểm quan trọng mình đã chuẩn bị, y trộm nhìn phao nhỏ, cảm thấy quá khó khăn, có hơi chột dạ, quyết định giao quyền lựa chọn cho bên có kinh nghiệm, "Ta nên nằm? Nằm sấp? Quỳ xuống? Hay là trói lại?"
Toàn bộ sợi dây lý trí trong đầu Việt Vô Hoan đều bị đứt đoạn.
Huyết Vương Đằng chui ra từ bốn phương tám hướng, quấn lấy tay chân của Tống Thanh Thời, kéo lại đây, khống chế trong lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng ngửi hương thuốc ở giữa cổ mà mình đã khát vọng từ lâu, âm thanh run rẩy khàn khàn: "Ngươi muốn hối hận cũng đã không kịp rồi, ngươi thật sự biết mình đang làm cái gì không?"
"Biết," Tống Thanh Thời suy nghĩ đáp án tiêu chuẩn trong thoại bản, "Ta đang thiếu thao."
Trong mắt Việt Vô Hoan lộ ra điên cuồng khủng bố, dưới sự kích thích, viên lệ chí đẹp đến gần như rỉ máu, dã thú đói khát ẩn giấu nhiều năm rốt cuộc cũng được thả ra khỏi lồng giam, hắn thật sự rất đói, đói đến mức không chịu được, cần phải dùng đầu lưỡi chậm rãi nhấm nháp con mồi ngày đêm thương nhớ, dùng móng vuốt tàn nhẫn khinh nhờn, cuối cùng là nuốt vào bụng, không chừa lại bất kỳ đường cứu vãn nào.
Giấy trắng không tỳ vết rốt cuộc cũng bị nhiễm bẩn...
Toàn bộ đều là hơi thở của hắn.
...
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thời tỉnh lại trong sự quấn quanh của Huyết Vương Đằng, y thử cử động thân thể, phát hiện mình bị trói chặt trong lòng Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan phóng thích ra tất cả dục vọng bị đè nén từ lâu, chuyện nên làm đều đã làm, hắn không còn mơ thấy những cảnh tượng đáng sợ đó nữa, tinh thần cũng thả lỏng được đôi chút, mệt mỏi nhiều năm đều toàn bộ dâng lên, sau đó nặng nề thiếp đi.
Tống Thanh Thời không muốn đánh thức giấc ngủ sâu không dễ gì có được của hắn, nên cũng không lộn xộn nữa, kề sát vào trái tim của hắn, đếm tiếng tim đập, nghĩ lại biểu hiện đêm qua của mình có đạt yêu cầu hay không.
Y giả vờ trấn định, nhưng thật ra lại rất khẩn trương.
Làm chuyện này cũng không quá đau như trong tưởng tượng của y, ngược lại còn rất thoải mái, không biết nên miêu tả cảm giác kỳ diệu này như thế nào, nhưng mà lực khống chế của Việt Vô Hoan quá mạnh, làm cho thân thể của y hoàn toàn mất khống chế, quá mức mẫn cảm, quá mức kích thích, khiến y nhịn không được bật khóc, có hơi mất mặt.
Còn đoạn sau cả người của y đều choáng váng, có chút không chịu nổi, hình như Việt Vô Hoan hỏi y có chịu được nữa không, có muốn dừng lại hay không. Cũng may y vẫn nhớ đáp án tiêu chuẩn ở trong sách, giãy giụa trả lời: "Còn muốn." "Làm chết ta." "Thật thoải mái."
Sau đó, dường như Việt Vô Hoan càng điên cuồng...
Đầu óc của y trống rỗng, không còn biết gì cả.
Tống Thanh Thời suy tư thật lâu, cảm thấy hẳn là không phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì, vốn dĩ bước rửa sạch và bôi thuốc y muốn tự mình làm, nhưng mà Việt Vô Hoan lại đen mặt đoạt lấy, kiên quyết không cho y chạm vào.
Ngay cả chuyện này cũng đều làm xong, vậy có phải y đã thoát kiếp độc thân rồi không?
Tống Thanh Thời vui vẻ nghĩ.
Việt Vô Hoan ngủ rất muộn mới thức dậy, trước khi mở mắt, hắn còn cảm thấy mộng cảnh đêm qua thật tốt, tuy rằng cuối cùng hắn vẫn mất khống chế, nhưng trong mộng cảnh lần này Tống Thanh Thời rất ôn nhu, dù hắn có lộ ra gương mặt thật đáng sợ hơn nữa, y cũng không chạy trốn, không xin tha, thậm chí còn cổ vũ hắn muốn làm gì thì làm, cuối cùng khiến hắn hoàn toàn mất khống chế.
Lần này cảm giác tội lỗi trong mộng cảnh cũng không còn mạnh như vậy, rất thỏa mãn.
Hy vọng có thể mơ lại một lần nữa.
Việt Vô Hoan mở mắt ra, nhìn thấy Tống Thanh Thời nằm nhoài trên người mình, trên thân thể đều là dấu hôn và vết cắn loang lổ, trên tay chân còn có rất nhiều dấu vết khi hắn mất khống chế dùng Huyết Vương Đằng trói lại.
Tống Thanh Thời thấy hắn dậy rồi, khẽ hôn vài cái: "Chào buổi sáng."
Cả người Việt Vô Hoan cứng đờ, lý trí trong đầu trở nên hỗn loạn...
Điên cuồng đêm qua không phải mơ, rốt cuộc hắn đã làm chuyện đáng sợ gì? Hắn nhớ mang máng là mình đã rất quá đáng, làm đến nỗi người ta khóc cũng không dừng, ngược lại bị kích thích đến mức càng điên cuồng, còn nói rất nhiều lời thô tục không biết xấu hổ.
Hiện tại có một ngọn u hỏa phóng qua đây, hắn tuyệt đối cũng không chết oan.
Việt Vô Hoan nhanh chóng thu Huyết Vương Đằng về, thấp thỏm chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Tống Thanh Thời ngồi dậy, hoạt động thân thể một chút. Trong thoại bản nói làm quá điên cuồng sẽ khiến cả người đau nhức, y cảm thấy thật khoa trương, lực khôi phục của tu sĩ tốt như vậy, làm gì đến mức đó, giai đoạn tiền diễn Việt Vô Hoan đã xử lý rất ôn nhu, y chỉ bị xé rách một chút ít, rất nhanh sẽ khỏi thôi.
Diệp Lâm Tiên Quân có nói, muốn y phải đối xử ôn nhu với Việt Vô Hoan một chút, đừng làm đối phương bị thương.
Nhưng lúc thực tập thực tế thì y mới phát hiện, khi kích động mình sẽ rất muốn quào cắn đối phương, y thực vất vả khắc chế, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được quào một vết ở trên vai Việt Vô Hoan.
Tống Thanh Thời đến gần nhìn miệng vết thương, vẫn tốt, không sâu, cùng lắm thì trừ hai điểm.
Việt Vô Hoan thấy y không tức giận, thì lại càng bất an, hắn không khống chế tốt, làm cho loại vết thương nhỏ vụn này lưu lại tương đối nhiều, khắc ở trên da thịt trắng như tuyết, thoạt nhìn có chút giật mình.
Tống Thanh Thời phát hiện tầm mắt của hắn, lại nhìn dấu vết ở trên người mình, cười nói: "Không sao, mao mạch của ta phong phú, chạm vào một chút là sẽ để lại dấu vết, nhưng thật ra không đau, chỉ cần bôi chút thuốc, rất nhanh sẽ biến mất thôi."
Việt Vô Hoan cẩn thận hỏi: "Ngươi không trách ta làm quá mức sao?"
Tống Thanh Thời vừa mặc y phục vừa nhẹ nhàng nói: "Khá tốt, vốn dĩ ta cũng cho rằng sẽ rất đáng sợ, không nghĩ tới Vô Hoan thật ôn nhu, không đau chút nào."
Việt Vô Hoan nhìn dáng vẻ thỏa mãn của y, cả người đều ngây dại, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tờ phao nhỏ rơi ra từ ống tay áo của Tống Thanh Thời, hình như là y đã chuẩn bị kỹ càng chuyện này, ở bên trên tỉ mỉ viết vài loại cách chơi muốn thử, mỗi loại đều là... Khẩu vị nặng ngoài dự kiến của hắn, có hai loại hắn còn chưa từng thấy qua.
Hắn đã hiểu...
Quả nhiên Huyễn Cổ vẫn có phần giả dối.
Thiếu niên hắn thích không thích ôn nhu săn sóc như trong ảo cảnh, mà càng thích kiểu chơi điên cuồng mới mẻ độc đáo?
Vì vậy, dù ở trên giường hắn có điên cuồng hơn nữa cũng không thành vấn đề?
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Việt Vô Hoan: Thật ra ta thích chơi điên cuồng một chút, nếu Thanh Thời không ngại thì tốt quá rồi.
Tống Thanh Thời: Dù thế nào đi nữa, học bá cũng quyết không nhận thua.
Lúc cả hai phát hiện ra có gì đó không đúng, thì cũng đã thành thói quen.
...
Việt Vô Hoan: Bỏ đi, dường như Thanh Thời có vẻ rất thoải mái.
Tống Thanh Thời: Bỏ đi, dường như Vô Hoan có vẻ rất vui sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.