Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 12: Đưa Tay Cho Anh Cả





Tôi cảm thấy chán nản.
Nếu tôi không muốn đến buổi lễ, thì tôi sẽ phải nói chuyện vời người không phải công tước mà là Derrick.
Nhưng nếu tôi làm vậy, thì có nguy cơ độ quan tâm của anh ấy sẽ giảm.
Tôi sẽ thử đánh bạc nếu thay vào đó là Rennald.

Tôi thở dài một tiếng, nghĩ lại thanh của Rennald vừa tăng từ mức âm.
Tôi đã đủ bận và thậm chí đang cố gắng giữ nó ở mức 0%.
Tôi thậm chí không nên nghĩ đến việc mạo hiểm bằng cách đánh bạc với Derrick.
"T, tiểu thư…… Cô không sao chứ? Mặt cô tái rồi.
"
Emily thận trọng hỏi, nhìn thoáng qua nét mặt nghiêm túc của tôi.
"Ra khỏi phòng.
Tôi có chuyện cần suy nghĩ.
"
Tôi đưa tay ra hiệu, tỏ vẻ bực bội.
Tôi thở dài ngay khi cô ấy rời khỏi phòng.
"Ha …….
"
Tôi sẽ chết khi tôi không đi, và tôi sẽ chết khi tôi đi.
Trò chơi này điên rồ như thế sao?
Tôi bắt đầu nhớ những ngày trên trời trong thời gian chờ đợi của mình.
"Sẽ ổn thôi nếu tôi tránh anh ta tốt nhất có thể, phải không?"
Tôi nghĩ lại câu chuyện trôi chảy như thế nào.
Nhưng không có gì nhiều để nhớ.
Gặp gỡ hoàng tử đăng quang tại mê cung trong khu vườn cung điện, sau đó chết trước khi bắt đầu một cuộc trò chuyện thích hợp.
Lặp đi lặp lại.
Tôi không ngoa khi nói rằng tôi phải nhấn nút đặt lại sau mỗi 5 giây.
"Tôi nghĩ chỉ cần không tham gia nói rằng tôi bị ốm sẽ là tốt nhất...!"
Ah.
Đó là khi một ý tưởng thông minh nảy ra trong đầu tôi.
"…… Tôi có nên thử chết không?"
Đó không phải là một ý tưởng tồi khi bạn nghĩ về nó.
Ý tôi là, không ai biết.
Tôi có thể quay trở lại thế giới của mình nếu tôi chết ở thế giới này.
Hệ thống sẽ làm gì với điều đó khi người chơi đến trò chơi kết thúc?
Bỏ cuộc nhanh sẽ tốt hơn là cố gắng đi đến đoạn kết của trò chơi với một trong những nhân vật mà tôi không hề hy vọng.
Ngoài ra, trò chơi này có nút chơi lại.
Nó thậm chí còn nghe như thiên thần.

nút reset.
Tất nhiên, không có nút quay lại hoặc các biểu tượng khác hiển thị mặc dù nó đã xuất hiện trên màn hình điện thoại khi chơi trò chơi.
Điều duy nhất tôi có thể thấy vào lúc này là biểu đồ vuông với các lựa chọn.
Nhưng sẽ không tồn tại nút đặt lại khi hệ thống [Lựa chọn BẬT / TẮT] tồn tại?
"Tại sao tôi không nghĩ đến điều này trước đây?"
Miễn là có nút đặt lại, tốt nhất là tôi nên đối mặt với mọi thứ.
"Tuyệt vời.
"
Hãy xem hoàng tử đăng quang và chết đi!
(Hoàng tử đăng quang hiểu như kiểu là thái tử sau này vậy.)
***
Tôi như chết điếng vì thức dậy sớm hơn bình thường và nhận đủ mọi cách chữa trị.
Tôi tắm trong bồn nước có pha sữa và chiết xuất hương thơm, sau đó mát-xa, và đắp mặt nạ cho cả mặt và cơ thể.
Các bước nhàm chán này được lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tôi như chết điếng khi bước ra khỏi phòng tắm và đang ngồi vào bàn trang điểm.
Tuy nhiên đó không phải là tất cả.
"Tiểu thư, cái váy này thế nào? Cái này mua lần trước, chưa mặc một lần nên mới.
"
"Còn bông tai này thì sao? Cái này sẽ rất hợp với chiếc váy.
"
"Tôi nghĩ buộc một nửa tóc sẽ tốt hơn là buộc tất cả chúng.
Người nghĩ sao?"
"Người muốn trang điểm như thế nào …….
"
Họ không ngừng hỏi han, níu kéo tôi.
Họ có thực sự ghét Penelope?!
Họ đã vui mừng hơn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào gương.
Có vẻ như tất cả các phương pháp điều trị tôi nhận được sáng nay đều có tác dụng vì mặt tôi thậm chí còn rạng rỡ hơn bình thường.
Tốt.
Chắc hẳn sẽ rất vui nếu được trang điểm một khuôn mặt như thế này.

Tôi gật đầu, hiểu tại sao họ phản ứng theo cách này, và nói.
"Lấy lại chiếc váy đó và mang chiếc váy che hết cổ của tôi.
Tôi sẽ đeo ít phụ kiện nhất mà tôi nên đeo và cũng dễ dàng với tất cả những người khác.
"
"Hả?!"
Những người giúp việc giật mình vì lời nói của tôi, rồi nói thêm.
"Nhưng tiểu thư.

Đó là một bữa tiệc.
Buổi tiệc ở hoàng cung …….
"
Những lời này cũng có vẻ như để hỏi "cô sẽ không cần phải ăn mặc đẹp hơn những người khác".
Chiếc váy màu hồng đỏ có thể làm lộ rõ ​​đường viền cổ của tôi mà những người hầu gái mang theo, chắc chắn sẽ rất hợp với mái tóc hồng đỏ rực của Penelope.
Và những phụ kiện giống như một bộ với chiếc váy sẽ tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của Penelope.
Nhưng tôi không đến cung điện để khoe vẻ đẹp như một con công.
Nhưng sau đó tôi không thể nói rằng tôi sẽ chết ở đó, vì vậy tôi chỉ nói lảm nhảm mọi thứ như cách Penelope sẽ làm.
"Mọi người không cần phải cố gắng quá nhiều.
Chỉ cần làm như tôi nói.
"
Những người hầu gái không thể thuyết phục tôi lâu hơn sau khi nghe giọng điệu lạnh lùng của tôi khi họ đi về phía phòng thay đồ với vẻ mặt buồn bã.
3 chiếc váy mà những người hầu gái mang đến sau đó đều được trang trí điềm tĩnh không giống như chiếc váy trước.
"Cái này.
"
Chiếc váy tôi chọn là chiếc váy dạ hội màu xanh lá cây đậm.
Nó bao phủ xương quai xanh của tôi và nó có màu xanh đậm, không bị bật ra nhiều.
Tôi mặc chiếc váy và buộc những người giúp việc trang điểm cho tôi càng nhẹ càng tốt.
Tôi đeo đôi bông tai nhỏ màu ngọc lục bảo giống đôi mắt của Penelope, và gọi nó như vậy.
Sau khi trang điểm, tôi nhìn vào gương và thấy một cô gái rất đoan trang, tôi nghĩ rằng tôi đang đến nhà thờ để cầu nguyện thay vì đi dự một bữa tiệc sang trọng.
Điều này là đủ để gần như không thể nhìn thấy.

Không giống như tôi, khuôn mặt rạng rỡ hài lòng, nét mặt của những người hầu gái đều tối tăm.
"Chỉ có Emily ở lại và những người còn lại có thể rời đi ngay bây giờ.
"
Tôi ra lệnh cho họ rời đi, sau đó tôi yêu cầu một điều nữa từ người giúp việc riêng của tôi.
"Emily.
Cô có thể chuẩn bị đôi găng tay cùng màu với chiếc váy được không?"
"Tiểu thư, cô cũng định đeo găng tay?"
Nếu tôi làm vậy, thì nó sẽ hoàn hảo.
Emily bồn chồn như thể cô ấy cũng muốn ngăn tôi khỏi điều đó.
"Vậy thì sao, tôi không thể đi khoe cái này với mọi người.
"
- Tôi nói, chỉ ra những vết kim trên tay.
Các vết kim tiêm mờ nhạt, và bây giờ hầu như không thể nhìn thấy được.
Tuy nhiên, luôn có thể có một số quý tộc với con mắt tinh tường để ý điều này.
Mặt Emily tái đi ngay khi tôi cho cô ấy xem.
"Mau mang đi.
"
"Đ, được rồi!"
Tôi chặc lưỡi, hoảng hốt nhìn cô ấy bỏ đi.
Có những khoảnh khắc mà cô ấy đã trở nên hơi do dự sau khi đối xử với cô ấy tốt một chút trong những ngày này.
Cần phải làm cho cô ấy cảm thấy lo lắng khi đối mặt với tôi.
Sau đó, việc chuẩn bị đã được thực hiện với việc tôi đeo găng tay vào.
***
Derrick nhìn lướt qua tôi từ đầu đến chân, và vẻ mặt như muốn nói điều này thật hiếm gặp.
"Có vẻ như những ngày qua cô đã trở nên giống con người hơn trong thời gian cấm túc của mình.
"
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau nhiều ngày nhưng thái độ của anh ấy đối với Penelope vẫn như vậy.
Tuy nhiên tôi không có thời gian để buồn về nó.
Đó là vì thanh đo sáng chói trên đầu anh ta.
[Độ quan tâm 5%]
Cái gì.
Nó tăng lên khi nào?
Sự quan tâm của anh ấy đối với tôi đã tăng lên mà tôi không hề hay biết.
5 phần trăm tại đó!
Tôi hơi sững sờ.
Nếu sự quan tâm của anh ấy đối với tôi tăng lên khi anh ấy không gặp tôi, thì anh ấy ghét Penelope đến mức nào?
Nếu tôi biết về điều này sớm hơn, thì tôi đã nói chuyện với anh ấy về việc sẽ không bị ốm.

Tôi bắt đầu hối hận về quyết định của mình.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Chiếc xe ngựa lạ mắt với biểu tượng của Eckart đang đứng trước lối vào chính.
Tôi khẽ cúi đầu chào như một lời chào, rồi đưa tay ra hiệu với người vệ sĩ đang đứng gần đó.
Đó là vì cỗ xe cao hơn tôi nghĩ.
Tôi không thể nhìn thấy Derrick đang làm gì vì tôi bận nâng váy để lên xe ngựa.
Đó là khi tôi lên xe ngựa thành công và quay lại nhìn Derrick.
Anh ta đưa tay về phía trước, nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ.
Anh ấy bị làm sao vậy?
Tôi nghiêng đầu bối rối không biết anh ta đang làm gì.
Nhưng chúng tôi cần phải nhanh chóng bắt đầu đi nếu chúng tôi muốn có mặt tại buổi lễ đúng giờ.
Không đời nào anh ấy đi cùng một cỗ xe với cỗ xe mà tôi đang đi, vì vậy tôi đợi cửa toa đóng lại.
Nhưng sau đó, Derrick đang bị đóng băng tại chỗ đã lên xe ngựa.
Cái gì, chuyện gì đang xảy ra! Tại sao anh ta lại leo lên đây!
Tôi lục lại ký ức để xem mình có làm gì sai không.
Tuy nhiên không có gì xuất hiện trong tâm trí của tôi.
Đó là điều hiển nhiên bởi vì chúng tôi đã gặp nhau hôm nay và chỉ nói lời chào.
Trong khi tôi đang làm việc đó, Derrick ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chỗ tôi đang ngồi.
"A, ngài đi xe ngựa với tôi?"
Lông mày anh ấy nhăn lại vì câu hỏi của tôi.
"Cô có vấn đề với điều đó à?"
"K, không.
Không phải vậy …….

"
Có chuyện gì với anh vậy! Anh chưa từng làm bất cứ điều gì như thế này!
Tôi lắc đầu, đảm bảo rằng tôi sẽ không nói điều đó thành tiếng.
Nhưng dù tôi nói vậy, nét mặt nhăn nhó của anh ấy vẫn không rời khỏi khuôn mặt.
"Nếu có chuyện, người đi xe ngựa kia.
"
Anh nói với một giọng điệu lạnh lùng.
Tôi nhìn thoáng qua cửa sổ toa, thực sự đang cân nhắc để làm theo lời anh ta đề nghị.
Tuy nhiên anh ta đã đóng cửa xe ngựa sau khi anh ta đi vào, vì vậy sẽ trông rất buồn cười nếu tôi mở nó một lần nữa và rời đi.
"…… Ta không thích nó.
"
Tôi nhìn Derrick và buộc phải nói ra những lời nửa vời.
"Ta thích nó?"
Và sau đó tôi cẩn thận nhìn thoáng qua Derrick để xem phản ứng của anh ấy.
Anh ta, người đã lườm tôi một cái, quay đầu sang một bên.
Ý tôi là, nếu anh không thích điều này đến vậy, tại sao anh lại làm cho nó khó xử và không thoải mái cho cả hai chúng ta?
Đây có phải là một cách mới để làm phiền Penelope?
Tôi chết lặng nhìn bóng dáng anh tỏa ra tất cả những luồng khí lạnh lẽo.
Nhưng điều đó sớm thay đổi khi tôi nhìn qua đầu anh ấy.
[Độ quan tâm 6%]
Nó đã tăng một phần trăm.
Tôi đã tròn mắt nhìn nó khi cỗ xe bắt đầu di chuyển.
Ừ.
Điều gì có thể xảy ra trong xe ngựa.

Tôi đã có toàn bộ 6%.
Sẽ không có trường hợp nào khiến con số này giảm 6% trong một thời gian ngắn như vậy.
Nhớ lại câu nói nếu bạn không thể tránh nó, hãy tận hưởng nó, tôi quyết định thực hiện như một điều tốt.
Tuy nhiên ngay sau khi khởi hành, tôi đã hối hận khi đi cùng một cỗ xe với Derrick.
Thật là nghẹt thở! Cứu tôi!
***
Nó dường như là vĩnh cửu cho đến khi chúng tôi cuối cùng đến cung điện.
Chỉ là một lúc mà tôi chỉ có thể nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đang khoanh tay đứng nhìn.
Trong cỗ xe im lặng chỉ tồn tại sự im lặng khiến tôi siêu tự ý thức để thở đúng cách,
Tôi quyết định thử mở cửa sổ khi tôi không thể chịu đựng được nữa, nhưng Derrick đã nhìn chằm chằm vào tôi ngay khi tôi bắt đầu di chuyển nên tôi không thể làm gì được.
Khi tôi nao núng dù chỉ một chút sau đó, anh ấy sẽ đột ngột mở đôi mắt nhắm nghiền của mình và trừng trừng nhìn tôi.
A, sao ngài lại nhìn ta như vậy!
Tôi toát mồ hôi, lâu lâu lại nhìn lướt qua [6%].
Tôi hét lên sung sướng khi xe ngựa dừng lại ở cung điện.
Cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi cỗ xe tử thần này.
"Tôi sẽ nhanh chóng ra ngoài, sau đó hít thở không khí trong lành.
"
Nhấp chuột.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, Derrick đã đứng dậy quá đột ngột ngay khi cỗ xe dừng lại.
Sau đó, anh ấy mở cửa trước tôi và đi ra ngoài.
Sau đó…….
"Cầm lấy nó.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.