Kẹo Vị Quýt

Chương 4: Hoàn chính văn




7.
Tôi nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, gửi đến nhà Phương Tri Tuân qua bưu điện yêu cầu hắn ký tên.
Đúng như dự đoán, hắn từ chối.
“Miên Miên, anh sẽ dùng cách thức của mình để bù đắp cho em, nhưng tuyệt đối không đồng ý ly hôn.”
Một tháng tiếp theo, Phương Tri Tuân thực sự thể hiện cho tôi thấy “cách thức bù đắp” của hắn.
Tôi không xóa Wechat của hắn, chuyện này cũng giúp hắn có cơ hội để thể hiện.
Đầu tiên là một vài bức ảnh.
Mở ra, là ảnh tự chụp nửa trên cơ thể để trần.
Trên cánh tay và bả vai màu lúa mạch rải rác những vết sẹo thâm.
Nhìn thoáng qua tôi liền biết đây là vết bỏng tàn thuốc.
Vùng xung quanh đỏ lên, có lẽ là vừa bị làm bỏng chưa được bao lâu.
Từ cẳng tay đến xương quai xanh là những vết sẹo dày đặc, nhìn thấy khiến tôi trực tiếp mắc chứng sợ lỗ.
Tôi cau mày, gõ một dấu chấm hỏi.
Phương Tri Tuân lập tức trả lời lại: “Miên Miên, những đau khổ mà em phải chịu đừng, từng chuyện từng chuyện anh sẽ trả thù lại trên cơ thể của mình.”
“Tùy anh.” Tôi nói.
Ngày hôm sau, hắn lại gửi tới một bức ảnh các.
Người đàn ông trong ảnh mặc bộ quần áo ở nhà, đầu tóc bù xù, da đỏ ửng.
Trước mặt hắn là một thùng nước màu xanh.
Camera hướng thẳng vào trong thùng nước, bẩn thỉu đen xì, lá rau và dầu nhớt nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Phương Tri Tuân mở miệng, khàn giọng nói: “Đúng rồi, chúng ta còn chưa trao nhẫn.”
“Anh uống hết thùng nước Mịch này sẽ lập tức đến nhà em, chúng ta trao nhẫn cho nhau, hoàn thành bước cuối cùng của buổi lễ được không?
Dứt lời, hắn ôm thùng nước lên không chút do dự.
Nước dần dần ít đi theo yết hầu lên xuống dữ dội của hắn.
Sau khi uống được khoảng 1/3, Phương Tri Tuân chợt đứng dậy, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
2 phút sau, hắn lết cơ thể thon gầy trở lại trước camera, trên mặt vẫn còn dính chất lỏng màu xám tro.
Hắn cố nặn ra một nụ cười, cách màn hình hỏi tôi: “Dễ chịu hơn chưa, Miên Miên?”
Mặt tôi không cảm xúc.
Đoạn video kéo dài hơn nửa tiếng, nhưng xem một nửa tôi đã cảm thấy ghê tởm, liền tắt nó đi.
Mới chỉ đến mức độ này thôi sao.
Một gã thợ săn có h@m muốn chiếm hữu điên cuồng sợ hãi nhất điều gì?
Tôi thoát khỏi giao diện, gọi điện cho Hà Băng Vũ.
“Không phải nói muốn giới thiệu bạn trai cho tôi sao, bảo anh ấy đến nhà tôi đi.”
“... Không có gì, hẹn hò ở nhà sẽ tương đối tiết kiệm hơn mà thôi.”
8.
Vài ngày trước, khi tôi mời Hà Băng Vũ ăn cơm, cô ấy không nhìn nổi gương mặt ủ rũ của tôi, liền đề nghị sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi.
“Đàn ông ấy mà, tạm biệt liền tạm biệt, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn.”
Cô ấy lướt lướt điện thoại vài cái, “Ừm, người này thế nào, 1m83, nha sĩ, mặc áo blouse, rất có khí chất.”
Lúc đó tôi không thèm suy nghĩ liền từ chối, nhưng hiện tại Phương Tri Tuân muốn đến nhà tôi, nếu muốn cho hắn một liều thuốc mạnh, tôi cần một người trợ giúp.
Vị nha sĩ kia đến rất nhanh, anh ấy tên là Quý Hạc, diện mạo thanh tú, khí chất dịu dàng.
10 phút sau, Phương Tri Tuân gõ cửa, là anh ấy đi mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh mắt Phương Tri Tuân lập tức trở nên điên cuồng.
Hắn túm lấy cổ áo của Quý Hạc, ép anh ấy vào tường, gầm lên chất vấn: “Mày c.m.n là thằng nào?”
Quý Hạc không hề hoảng hốt: “Tôi là người theo đuổi của cô Khúc Miên Miên, cô ấy mời tôi đến nhà ăn cơm.”
Anh ấy khẽ cười: “Anh chính là anh Phương, bạn trai cũ của cô ấy phải không?”
“Tao là chồng của Miên Miên, là người được pháp luật công nhận.” Phương Tri Tuân nghiến răng nghiếng lợi, “Mày theo đuổi cô ấy? Nghĩ tao ch ế t rồi sao?”
Tôi mặc tạp dề kịp thời nhắc nhở: “Đã là chồng trước rồi.”
Phương Tri Tuân buông Quý Hạc ra, đi về phía tôi với vẻ mặt thương tiếc.
“Miên Miên, anh đã nói rồi, trong từ điển của anh không có từ ly hôn, chỉ có góa bụa.”
“Ồ”.
Tôi thờ ơ hất tay ra.
“Phương thức ly hôn không chỉ có mỗi thỏa thuận, tôi đang giữ thể diện cho anh, đừng ép tôi phải đâm đơn kiện ra tòa.”
Hai mắt Phương Tri Tuân đỏ thẫm, nước mắt theo xương quai hàm của hắn rơi xuống.
Hắn như không nghe thấy lời tôi nói, run tay lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
“Em nói đeo viên kim cương lớn quá phô trương, anh đã mời nhà thiết kế trang sức đặc biệt thiết kế chiếc nhẫn này... Đến đây Miên Miên, anh đeo lên cho em.”
Quý Hạc tiến lên vài bước, gạt tay hắn ra, “Anh Phương, anh làm gián đoạn cuộc hẹn của tôi và cô Khúc.”
Chiếc nhẫn bạc rơi xuống sàn nhà, phát ra một âm thanh chói tai.
Dường như nó cũng đang chỉ ra rằng duyên phận của tôi và Phương Tri Tuân chỉ có thể đến đây.
“Mày c.m.n là cái thá gì?!”
“... Phương Tri Tuân!” Trước khi nắm đấm của hắn giáng xuống mặt của Quý Hạc, tôi hét lên.
“Chúng ta đã kết thúc rồi, anh còn muốn làm loạn đến khi nào đây?”
Sự thù địch của người đàn ông lập tức tan biến khi tôi mở miệng.
Tôi cúi người nhặt chiếc nhẫn tinh xảo kia lên, ném nó và thùng rác một cách lạnh nhạt trước mặt Phương Tri Tuân.
“Đồ vật vô dụng, còn giữ lại làm gì?”
Tôi trừng mắt nhìn biểu tình của Phương Tri Tuân vụn vỡ thành từng mảnh.
Vẫn cảm thấy chưa đủ, tôi chậm rãi ghé sát vào lỗ tai của hắn, khẽ thở dài: “Kỹ thuật diễn không tồi...”
“Đôi khi tôi nghĩ, nếu anh có thể lừa dối tôi 7 năm, tại sao không giấu kỹ hơn một chút... có bản lĩnh thì lừa dối tôi cả đời đi chứ.”
Anh mắt của Phương Tri Tuần gần như khẩn cầu, giọng nói khàn đến mức giống như bị giấy nhám mài đi, mang theo tiếng nức nở dày đặc:
“Em nói chỉ cần trải qua sự thống khổ mà em đã phải chịu đừng, em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa mà.”
“Anh đã làm được rồi không phải sao... Miên Miên?”
“Như vậy đi...” Tôi lạnh lùng nhướng mày, “Quỳ xuống xin lỗi tôi đi, tôi sẽ cân nhắc một chút.”
Phương Tri Tuân khụy gối quỳ xuống không chút do dự.
Giống như một con chó hấp hối bò lổm ngổm ở dưới chân tôi.
“Xin lỗi, Miên Miên của anh, rất xin lỗi...”
Suy nghĩ đột nhiên quay trở lại nửa năm trước.
Phương Tri Tuân trong bộ vest chỉnh tề, quỳ một chân ở trước mặt tôi, cầm hoa tươi và chiếc nhẫn cầu hôn tôi.
Ngày đó tôi khóc nhòe cả lớp trang điểm, ôm eo hắn đe dọa: “Phương Tri Tuân, nếu anh dám đối xử không tốt với em, em sẽ không buông tha cho anh.”
Hắn dùng nụ hôn để hứa hẹn, vội vàng say đắm.
“Anh yêu em, cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Lời hứa vừa dày vừa nặng như thế, vậy mà giờ phút này dường như lại trở thành một trò hề.
Tôi ngẩng đầu lên, không muốn để hắn nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình.
Phương Tri Tuân vẫn đang cực khổ cầu xin.
“Bảo quỳ liền quỳ, có cần phải hèn mọn đến thế không.”
Tôi châm chọc, cực kỳ xấu xa mà cười thành tiếng.
“Có lẽ... chỉ khi anh ch ế t đi, tôi mới có thể thật sự buông bỏ thù hận.”
...
9.
Phương Tri Tuân hồn bay phách lạc rời đi.
Đã nhiều ngày, tôi không nhận được video tự làm hại bản thân của hắn.
Dưới sự tác hợp của Hà Băng Vũ, Quý Hạc tấn công tôi rất mãnh liệt.
“Tôi đã xem những tin tức trong thành phố, thành thật mà nói, tôi rất thưởng thức tính cách dám yêu dám hận của cô Khúc.”
Tôi hơi xấu hổ.
“Xin lỗi, tôi tạm thời không có ý định yêu đương.”
“Tôi tin rằng anh cũng đã nhìn ra, ngày đó tôi chỉ là lợi dụng anh, không phải anh thì cũng sẽ có người khác.”
Quý Hạc nhướng mày: “Không cần xin lỗi, tôi rất vui vì cô đã tìm tôi mà không phải là người đàn ông khác.
Tôi cười nhạt: “Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Dứt lời liền rời đi không chút lưu luyến.
Đoạn tình cảm trước đó đã hao tốn của tôi 7 năm, có lẽ vì nỗi đau quá sâu nên tôi không còn chút hứng thú nào với loại sinh vật như đàn ông nữa.
Nửa tháng sau, tại cuộc họp định kỳ của công ty, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Tri Tuân.
Tôi cúp máy, hắn lại gọi đến.
Lại cúp máy, hắn lại đổi một số khác để gọi,
Tôi không nhịn được nữa: “Anh có phiền hay không...”
Tôi muốn nói, anh có phiền hay không, không chịu kết thúc đúng không, mới ngừng nghỉ được mấy ngày lại bắt đầu.
Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.
Đầu dây bên kia là một giọng nói xa lạ.
“Xin chào, xin hỏi cô là cô Khúc, vợ của anh Phương Tri Tuân đúng không?
“Anh Phương đã nhảy lẩu t ự s á t vào lúc một giờ chiều nay, mời cô đến đồn cảnh sát để nhận lại thi thể và xác nhận danh tính của người ch ế t.”
“...”
Điện thoại rơi xuống đất, đầu tôi nổ tung.
Phương Tri Tuân... thật sự ch ế t rồi sao?
Bời vì câu nói “Có lẽ chỉ khi anh ch ế t đi, tôi mới có thể thật sự buông bỏ thù hận” kia của tôi.
Hắn dùng nửa tháng để lo liệu xong hậu sự, một giờ chiều đứng trên sân thượng, ung dung ch ế t đi.
Cảnh sát nói trước khi nhảy xuống, hắn đã soạn một đoạn tin nhắn trong ghi chú trên điện thoại của mình, là dành cho tôi.
Cuộc họp tạm dừng, tôi nhìn chằm chằm vào máy tính, ngây người một lúc lâu.
Tôi không hỏi cảnh sát nội dung ghi chú mà hắn viết, cũng không đi nhận thi thể.
Đã quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn rồi.
Đây có phải là trả thù thành công rồi không?
Tôi không nói rõ trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.
Rõ ràng cách đây không lâu tôi còn nép vào trong lòng hắn, bàn bạc chi tiết về hôn lễ. Tôi nói rằng sau khi kết hôn muốn sinh một đứa con gái, sẽ tạo cho con bé một kiểu tóc xinh đẹp, mặc cho con bé những chiếc váy nhỏ xinh.
Phương Tri Tuân vùi đầu vào cổ tôi, giọng rầu rĩ, “...Không cần, anh không muốn đứa trẻ làm phân tán sự chú ý của em.”
Tôi chọc vào trán hắn, “Này, anh ghen với cả con gái sao.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, em yêu anh nhất, cho dù có con cũng sẽ không thay đổi.”
Cái đầu lông xù cọ vào cổ tôi, giống như một chú chó nhỏ dính người.
Hắn vừa nghiêm túc vừa nũng nịu nói: “Miên Miên yêu Phương Tri Tuân nhất, nhưng Phương Tri Tuân chỉ yêu một mình Miên Miên.”
“..”
Từ người yêu quay lưng thành kẻ thù, chỉ còn lại một cỗ thi thể lạnh như băng.
Nằm trong đồn cảnh sát, không người hỏi han.
Trong lúc ngẩn ngơ, tôi nhớ đến câu nói của Phương Tri Tuân: “Trong từ điển của anh không có từ ly hôn, chỉ có góa bụa.”
Mời lời thành sấm.
Có cơn gió thổi qua cửa sổ, tôi chậm rãi thở ra một hơi.
Cứ như vậy đi.
Phương Tri Tuân, kiếp sau đừng gặp lại.
Chúng ta đã thanh toán xong.
10.
Chồng chưa cưới của Hà Băng Vũ phải đi định cư ở nước ngoài, tôi đưa bọn họ đến sân bay.
Trước khi rời đi, tôi ôm cô ấy thật chặt.
“Lời cảm ơn tôi không muốn nói nhiều nữa, đợi hai người kết hôn, tôi sẽ tặng một bao lì xì thật lớn.”
Hà Băng Vũ cười nhẹ vén tóc của tôi ra sau tai.
“7 năm trước trong một lần tụ tập bàn bè, tôi đã vô tình ghi lại đoạn ghi âm kia, đồng thời nhìn rõ bộ mặt thật của Phương Tri Tuân.”
“Bởi vì không chấp nhận được người mình thích từ nhỏ đến lớn lại là một tên khốn như vậy, tôi đã lựa chọn đi du học, một đi chính là mấy năm.”
“Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ đến chuyện không biết cô gái bị Phương Tri Tuân trêu đùa sẽ ra sao... Tôi che giấu như vậy, cũng không khác gì đồng lõa của đám người b ắ t n ạ t cô.”
“Vậy nên cô mới trở về cứu tôi.”
Tôi ngước mắt lên đối diện với cô ấy: “Cảm ơn cô, Hà Băng Vũ, thế giới này không tính quá tồi tệ, chính là nhờ có những người như cô.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô và tôi rất giống nhau, Khúc Miên Miên, sự đồng cảm và ý thức về công lý của cô vượt xa người thường, nếu như không có những biến cố kia, lẽ ra cô đã có thể trở thành một luật sư xuất sắc.”
“Hiện tại cũng có thể.”
Tôi nháy mắt với cô ấy: “Gần đâu tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp, thời gian rảnh rỗi, tôi vẫn đến các trường cao đẳng và đại học trong thành phố để phổ cập kiến thức pháp luật về phòng chống b ạ o l ự c học đường.”
Hà Băng Vũ giơ ngón tay cái lên.
“Nói về việc này, cô thực sự không tò mò về những gì Phương Tri Tuân muốn nói với cô trước khi ch ế t sao?”
Tôi lắc đầu: “Từ giây phút cô nói cho tôi chân tướng vào đêm trước hôn lễ, chúng tôi đã không còn có quan hệ gì nữa rồi.”
“Đúng vậy.” Hà Băng Vũ gật đầu, “Cô vẫn luôn dứt khoát rõ ràng như vậy.”
“Đúng rồi, nhắc mới nhớ, bạn của tôi ở đồn cảnh sát nói lúc anh ta nhảy xuống, trong tay siết chặt một vật gì đó, ch ế t cũng không buông tay.”
Tôi dường như đoán được: “...Cái gì?”
“Mở ra phát hiện là một viên kẹo, là loại kẹo cứng có vị quýt rất phổ biến...”
“Thật là kỳ quái, t ự s á t mà còn ăn kẹo sao?”
- --
(Hoàn chính văn – còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.