Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 20:




Editor: Kẹo Mặn Chát
Thời tiết mưa ẩm, những ô cửa kính trong nhà được phủ kín một lớp sương mù.
Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay quệt quệt lên mặt kính vẽ một cái đầu mèo lớn.
Diệp Thiệu Bân đưa cho tôi một cốc kem từ phía sau.
Kem! Tôi cảm động suýt rơi nước mắt, cầm kem bằng cả hai tay, làm vậy để tránh cho bản thân dưới tầm mắt áp lực của Diệp Thiệu Bân, giống như một kẻ trộm lục lọi tủ lạnh cả ngày.
Tôi vui vẻ liếm môi, vừa định ăn thì đã nghe thấy anh ấy khẽ nói sau lưng tôi, "Chỉ có thể ăn một phần ba, đến chỗ tôi vạch ký hiệu, thêm một thìa cũng không được."
Tôi lập tức ném ra vẻ mặt khó chịu, trả kem cho anh, giận dỗi nói, "Không ăn nữa."
Anh ấy bị tôi chọc cười, "Thế tôi mang nó đi vậy?"
Làm người không thể không có chí khí, tôi kiên quyết không quay đầu nhìn lại.
"Cậu không ăn sao? Cơ hội cuối cùng, nếu không ăn thì tôi sẽ vứt đi."
Tôi do dự một hồi, quyết định cúi đầu trước thế lực tà ác.
"Ăn."
"Xin tôi."
Tôi kìm nén một bụng đầy oán giận, sử dụng một trăm phần trăm kỹ năng diễn xuất, chân thành nhìn anh ấy nói: "Muốn ăn, van cầu anh."
"Tôi là ai?" Diệp Thiệu Bân lại tiếp tục gây khó dễ cho tôi.
Tôi nghĩ lại lần trước gọi anh ấy là ba, anh ấy cũng không quá vui vẻ, bèn nhẹ nhàng mềm giọng nói: "Anh Thiệu ơi, cho em có được không."
Anh ấy chợt ngưng lại, sau đấy tự mình hồi tưởng dư vị khó hiểu vừa nãy một chút, như thể cảm thấy cũng không tệ lắm, thế rồi anh ấy vui vẻ đưa kem cho tôi.
Tôi lặng im không biết nói gì.
Lúc 2 giờ sáng, tôi nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Tôi đứng dậy lén lút đi vào phòng ngủ của Diệp Thiệu Bân, ôm gối ngồi xổm ở cuối giường, lắc lắc chân dài của anh.
Diệp Thiệu Bân chậm rãi mở mắt, ánh mắt di chuyển dần xuống, lúc vừa nhìn thấy tôi thì hít một ngụm khí lạnh, sau đó thầm mắng một tiếng, bật đèn đầu giường lên, "La Thu Mân! Hơn nửa đêm cậu ngủ không ngon giấc nên chạy tới đây giả quỷ hả?"
Tôi mỉm cười với anh, quỳ trên mặt đất nhích từng chút về phía trước.
"Thật không có biện pháp với cậu, đi lên." Anh ấy thở dài, xốc chăn lên cho tôi chui vào, tôi cẩn thận co hai chân, nằm nghiêng đối mặt với anh.
Nằm trên giường, tôi cứ dán mắt vào người anh, nhìn chăm chú đến mức khiến anh hoảng hốt.
Anh ấy dùng giọng điệu đe dọa nói với tôi: "Tôi đếm tới ba, nhắm mắt lại ngủ ngay."
Sau khi đếm xong, tôi vẫn chậm chạp không nhắm mắt. Anh ấy trực tiếp ôm kẻ không nghe lời là tôi vào trong ngực, để cho mặt tôi cũng không thể lộ ra ngoài.
Tôi dứt khoát nằm sấp trên người anh ấy, tựa đầu vào lồng ngực của anh, vừa lắng nghe nhịp tim anh, vừa gõ gõ ngón tay, cơn buồn ngủ dần kéo tới.
Đột nhiên có một cái gì đó chen vào lỗ tai tôi.
"Cậu muốn thôi miên thì dùng cái này, nghe càng rõ hơn."
Thình thịch, thình thịch.
Tiếng tim đập vờn quanh bên tai khiến tôi mơ màng buồn ngủ, đôi mắt khép hờ, ở dưới ánh đèn mờ nhìn thấy một chữ thanh tú trên bảng tên:
Lê.
Tôi đột nhiên cả kinh, nhớ tới một cái tên, tháo ống nghe ra.
"Tạ Lê... là ai vậy?" Tôi mở miệng hỏi.
Không khí bỗng lặng đi trong giây lát.
"Tạ Lê là mẹ của Doanh Doanh." Anh ấy cất ống nghe về lại tủ, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Cô ấy có phải rất đẹp không?" Tôi muốn biết rốt cuộc Diệp Thiệu Bân thích người như thế nào.
"Ừm, năm đó trong đơn vị có rất nhiều người nói cô ấy xinh đẹp," Anh dừng lại một chút, "Nhìn Doanh Doanh thì cậu có thể biết đại khái, đôi mắt của Doanh Doanh trông giống cô ấy."
Tôi lại hỏi tiếp: "Anh theo đuổi cô ấy sao?"
Anh ấy tắt đèn đầu giường rồi trả lời: "Không phải ai theo đuổi ai, ban đầu chúng tôi là đồng nghiệp, thường xuyên ăm cơm cùng nhau, không nhớ rõ từ khi nào đã bắt đầu yêu đương. Sau đó, tôi hỏi cô ấy có muốn kết hôn không, và cô ấy đồng ý."
Tôi chăm chú lắng nghe, "Về sau thì sao?"
"Sau ba năm kết hôn, cô ấy nói rằng muốn có một đứa con. Sau khi sinh Doanh Doanh, cô ấy rời bỏ tôi và từ chức để đến một bệnh viện tư nhân khác. Cô ấy không muốn công bố tin tức ly hôn, tôi cũng không có ý định tái hôn, liền thuận theo cô ấy." Anh ấy thản nhiên nói như vậy.
Sau một lúc im lặng, tôi ngước lên nhìn anh, gần như nghĩ rằng anh ấy đã ngủ rồi.
"Cuối năm ngoái cô ấy còn trở về tìm tôi thương lượng chuyện tái hôn, cân nhắc tới Doanh Doanh nên tôi vốn định đồng ý, nhưng..." Giọng nói của anh khàn khàn, "Cô ấy không chịu sống cùng Doanh Doanh, con gái ruột của cô ấy. Tôi thực sự không thể chấp nhận điều đó."
Tôi nhắm mắt lại và khẽ nói, "Đừng buồn, sau này anh sẽ gặp một người tốt hơn."
"Sẽ không còn ai đâu."
Hô hấp của anh dịu xuống, sau khi chúc ngủ ngon với tôi thì không nói gì thêm nữa.
Một lúc lâu sau tôi không thể ngủ yên, có một loại cảm xúc nào đó cuồn cuộn trong lòng tôi, nỗi chua xót không ngừng dâng trào.
"Diệp Thiệu Bân."
Anh ấy không đáp lại.
Tôi chống khủy tay lên bên gối của anh, thất thần nhìn khuôn mặt anh, đầu ngón tay vuốt ve lông mày và sống mũi cao ngất của anh, còn có đường nét do ánh trăng phác họa ra.
Ban ngày không có cách nào tới gần, hiện giờ thừa dịp anh ấy đang ngủ say, tôi từ từ kề sát mặt anh, lông mi gần như chạm lên gò má anh ấy.
Không sao đâu, chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi.
Màn đêm trầm lắng, ngoại trừ ánh trăng xuyên qua rèm cửa, không ai nhìn thấy hành vi mạo phạm của tôi.
Tôi cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, ngước mắt nhìn anh ấy, anh vẫn không tỉnh lại, còn ngủ rất sâu.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi thoáng chốc bừng tỉnh, cắn chặt môi, trong lòng nổi lên cảm giác áy náy cùng xấu hổ khó có thể gọi tên.
Tôi cọ cọ chóp mũi lên mặt anh rồi quay về gác đầu lên cánh tay anh ấy.
"Em thích anh, anh thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra chứ." Tôi lẩm bẩm nói ra những lời này trong đêm tối vắng lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.