Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 4: Tiểu Tần chuyên nghiệp




Kỷ Nhiên là khách ruột của POP, em trai ở bãi đỗ xe đều nhìn quen mấy cái xe trong garage kia của cậu. Không phải trí nhớ của người ta tốt mà cái xe nào của Kỷ Nhiên trông cũng diêm dúa lòe loẹt, rất dễ nhận biết.
Em trai trông bãi vừa nhìn thấy cái xe này thì lập tức ra cửa đứng hóng.
“Anh Nhiên, anh tới rồi”. Em trai dùng hai tay bắt lấy chìa khóa, lưng khom một nửa, thái độ cung kính.
“Ờ”. Kỷ Nhiên mở ví, lấy mấy tờ tiền mệnh giá cao, ném vào tay đối phương cùng với chìa khóa. “Đến tối thì sắp xếp người lái thay, số còn lại cậu giữ”
Em trai trông bãi đã quá quen với việc này, ngay cả lời cảm ơn cũng nói vô cùng trơn tru. “Cảm ơn anh Nhiên! Anh Nhiên chơi vui nhé, mười giờ em sẽ gọi người đến đây đợi anh”
Tần Mãn liếc nhìn, trong đống tiền to kia cũng phải hơn mười tờ.
Kỷ đại thiếu gia đúng là phung phí y như lời đồn.
Tần Mãn nhớ đến tấm thẻ đen trên tay mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy suy tư.
Nụ cười này vừa đúng bị Kỷ Nhiên ngoảnh lại bắt được, cậu cau mày. “Anh cười cái gì?”
Tần Mãn nhướn mày. “Không có gì”
“… Lát nữa vào trong thì ăn nói cho cẩn thận”. Kỷ Nhiện dặn. “Có nhớ chuyện hồi trước tôi bảo anh không? Nếu anh lỡ lời, tôi sẽ làm cho họ Tần nhà anh phá sản thêm lần nữa”
Chỗ Nhạc Văn Văn đặt là bàn xịn nhất trong POP. Xuyên qua dòng người, Kỷ Nhiên chỉ liếc qua đã trông thấy Nhạc Văn Văn ăn mặc đẹp đẽ đứng múa may quay cuồng ở chỗ ngồi. Bình thường cậu ta đều mặc đồ nữ đến gay bar, hôm nay coi như cũng bớt phóng túng, chỉ mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen bình thường có dòng chữ “Tìm giai” sau lưng.
Nhạc Văn Văn ngoảnh lại liền trông thấy Kỷ Nhiên và Tần Mãn, không phải do cậu ta tinh mắt mà hai người này đứng trong đám đông quá nổi bật.
“Kỷ Nhiên ơi!”. Cậu không ngừng vẫy tay, sợ Kỷ Nhiên không nhìn thấy.
Kỷ Nhiên trợn trắng mắt. Mỗi lần bọn họ đến đây đều ngồi ở dãy ghế này, cậu còn quen đường hơn cả phục vụ.
Hôm nay dãy ghế chật ních người, có mấy kẻ không có chỗ ngồi còn đứng đầy xung quanh. Mọi người trông thấy dáng vẻ kia của Nhạc Văn Văn thì biết ngay là ai đến, vội vã dừng lại mọi hoạt động tiêu khiển, không hẹn mà cùng nhìn về phía sau.
Mặc dù trước đó đã nghe Nhạc Văn Văn nói qua, nhưng lúc thật sự nhìn thấy Tần Mãn, rất nhiều người vẫn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tần Mãn trạc tuổi họ, có điều trong suy nghĩ của mọi người, từ lâu anh đã là nhân vật đồng trang lứa với các bậc cha chú.
Khi họ còn mặc quần jean rách la cà ở quán trà sữa gần trường học, Tần Mãn đã mặc âu phục, đi giày da trò chuyện vui vẻ với các ông chủ lớn trong những nơi thương mại. Việc nào anh cũng đi trước người khác, lại còn điềm tĩnh chín chắn, lạnh lùng và biết cách kiềm chế bản thân, là “con nhà người ta” tiêu chuẩn.
Phần lớn những người ngồi đây đều là các cậu ấm ăn chơi trong thành phố, không ít người từng nghe bố mẹ mình nhắc đến tên của Tần Mãn. Bây giờ anh ngã từ trên mây xuống, ai nấy đều háo hức theo dõi kịch hay.
Tuy dãy ghế đã kín nguời nhưng vẫn giữ lại chỗ cho Kỷ Nhiên. Thấy cậu đến, mọi người đều biết điều nhường lại vị trí chính.
Kỷ Nhiên chẳng thèm để ý đến người phía sau, cậu bước thẳng đến chỗ ngồi của mình, cảm nhận được tầm mắt khắp bốn phía, bèn nói: “Nhìn cái lìn”
“Nhìn vẻ đẹp trai của đằng ấy chứ sao”. Người bạn ngồi cạnh bật cười, đưa cho cậu một điếu thuốc. “Hút không?”
Kỷ Nhiên ngậm thuốc, lập tức có người châm lửa cho cậu.
Cậu vừa rít một hơi thì đùi ngoài đã bị người ta đụng một cái.
Tần Mãn rất tự nhiên tới gần cậu.
Nhưng Kỷ Nhiên không mở miệng nên chẳng ai dám nhường chỗ cho anh.
Kỷ Nhiên phả thuốc về phía Tần Mãn. “Hết chỗ rồi, anh ra ngoài đứng”
Nét mặt của Tần Mãn vẫn bình thường, mọi người bèn nhanh chóng hiểu ra rằng… Kỷ Nhiên không giỡn chơi với họ, cậu thực sự đã bao Tần Mãn rồi.
Hai gã đàn ông ngồi ở góc khuất thấy vậy thì không nhịn được mà bàn tán.
“… Kỷ Nhiên làm thế với Tần Mãn sẽ không sao chứ?”
“Nhà họ Tần tanh bành rồi, có thể có chuyện đếch gì”
“Nhưng tôi nghe đâu quan hệ của Tần Mãn rộng lắm, cũng có tài năng, không khó để trở lại thời huy hoàng. Kỷ Nhiên đắc tội anh ta như vậy, nếu sau này Tần Mãn ngóc đầu dậy… Chẳng phải sẽ tàn đời hay sao?”
“Hứ”. Người kia hừ lạnh, nói nhỏ: “Có tàn đời thì cũng là Kỷ Nhiên tàn, liên quan gì đến chúng ta? Cứ xem kịch hay là được, đừng can dự vào”
Thấy Tần Mãn vẫn đứng im, Kỷ Nhiên khó chịu nói: “Anh có nghe được không đấy, đừng đứng ở đây, vướng tay vướng chân lắm…”
“Mau lên”. Nhạc Văn Văn đứng dậy, cắt ngang lời cậu, cũng phất tay về phía người ngồi bên trái Kỷ Nhiên. “Mau ngồi sang bên này để nhường chỗ cho Tần Mãn! Mau lên!”
Cậu biết Nhạc Văn Văn đang hòa giải nên chỉ khẩy khẩy điếu thuốc, không nói gì. Người kia thấy cậu không có ý kiến, lúc bấy giờ mới cẩn thận nhường chỗ.
“Trời ơi”. Tần Mãn vừa ngồi xuống đầu bên kia, Nhạc Văn Văn liền vồn vã túm lấy ống tay áo của Kỷ Nhiên, thì thầm đầy hưng phấn. “Là Tần Mãn thật kìa! Tiểu Nhiên Nhiên ơi bồ tuyệt quá! Đỉnh ghê! Ngày mai, ngày mai tụi mình đến “Bản Sắc” đi, bồ đưa Tần Mãn theo để mấy gái già kia mở rộng tầm mắt!
Bản Sắc là gay bar ruột của Nhạc Văn Văn.
“Cậu tự đi đi”. Kỷ Nhiên không có quan hệ gì với đám chị em bạn dì kia của Nhạc Văn Văn. Cậu đảo mắt một vòng, nói: “Con mẹ nó, sao yêu ma quỷ quái nào cậu cũng gọi đến thế?”
Bọn họ rất chăm đến hộp đêm, hầu hết đều là bạn bè quen biết ngốc nghếch lắm tiền tụ tập lại đú đởn với nhau, tuy nhiên họ cũng có giới hạn của mình. Hôm nay, vài người có tiếng xấu cũng đến, chuyện bại hoại gì cũng từng làm, trừ giết người phóng hỏa thì những cái khác gần như đã “sưu tập trọn bộ” rồi.
Vừa lên đại học, ngày nào họ cũng bám lấy Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên vì muốn có thêm vài đối tượng đua xe nên mới miễn cưỡng nói vài câu. Từ lúc tìm được tổ chức đua xe chính thức, cậu không qua lại với đám người này nữa.
Không phải sợ mà là ngại phiền, cậu không muốn gây chuyện để ông bố bận rộn kia mò đến.
“Không phải tui gọi đâu”. Nhạc Văn Văn rất biết suy nghĩ, cậu nói: “Ban nãy họ ở bàn bên cạnh, cứ muốn ghép bàn với tụi mình, có kẻ lắm miệng kể chuyện về Tần Mãn cho họ thế là đuổi mãi cũng không đi”
Kỷ Nhiên đáp: “Rỗi hơi”
Lời vừa dứt, yêu ma quỷ quái liền lên tiếng.
“Kỷ Nhiên, hôm nay cậu đến muộn nhé”. Gã đàn ông đặt tay lên người bạn gái, nom rất bỗ bã, tay còn lại nâng chén rượu lên. “Phải uống ba ly nhỉ? Nào, tôi uống với cậu”
Con yêu ma quỷ quái này tên là Cố Triết, là kẻ khó chơi nhất trong số đó. Một năm bố gã phải chi một khoản kếch xù để đưa gã ta ra khỏi sở cảnh sát mà không cần bảo lãnh hay thẩm vấn.
Kỷ Nhiên cười, đáy mắt ngầm hiện lên ý khinh thường, vì đèn quá mờ nên chẳng ai nhìn rõ. Cậu không nói gì, cầm lấy ly mới đầy ắp rượu trên bàn ở trước mặt rồi uống cạn một hơi.
Cố Triết lập tức vươn tay ra, cách khoảng không cụng ly cùng Kỷ Nhiên.
Sau khi uống xong, Cố Triết đưa cái ly về phía bạn gái, người phụ ăn mặc hớ hệnh vội vã nâng chai rượu, ngoan ngoãn rót rượu cho gã.
Kỷ Nhiên nhướn mày, quay lại gọi người ngồi cạnh mình. “Này”
Tần Mãn nhã nhặn vắt chân, như thể anh không ở hộp đêm mà đang đàm phán việc làm ăn trong một nhà hàng sang trọng. “Ừ?”
“Rót rượu cho tôi”. Kỷ Nhiên dùng đầu ngón tay chỉ vào miệng chai rượu.
Ánh mắt của mọi người bắn thẳng qua, Tần Mãn chỉ cụp mắt nhìn ly rượu, sau đó từ từ buông chân xuống, mở chai rượu ra rót đầy ly cho cậu.
Kĩ thuật rót rượu vô cùng có nghề, rượu không hề bị sủi bọt.
Kỷ Nhiên nhìn chiếc ly nhanh chóng đầy ắp chất lỏng kia, cậu ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Sao thế, sợ phí rượu à?”
Cố Triết lại uống hết một ly: “Kỷ Nhiên, uống đi”
Kỷ Nhiên liếc mắt nhìn Cố Triết, che giấu sự mất kiên nhẫn trong lòng rồi uống cạn.
Cố Triết thích làm đại ca, nhưng lúc nào đám người kia cũng chỉ thích đi theo Kỷ Nhiên. Vậy nên bắt đầu từ cấp ba, Cố Triết đã âm thầm ganh đua với cậu.
Trong lòng Kỷ Nhiên thấy gã rất phiền, nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện nào to tát đáng để choảng nhau. Chơi với nhau không thoải mái, thế là cậu dứt khoát tách ra, không qua lại với đám người này nữa.
Đợi bọn họ uống hết hai ly, Nhạc Văn Văn đưa tay ôm lấy Kỷ Nhiên. “Tiểu Nhiên Nhiên ơi, nào, tụi mình chen vào phía trước để nhảy đi!”
Nhạc Văn Văn là người cực kì phóng đãng, lần nào cũng trèo lên sân khấu của người khác rồi nhảy chung với vũ nữ trong hộp đêm. Kỷ Nhiên đáp không hề do dự: “Cậu tự chơi đi”
“Nhạc Văn Văn, cậu đi đi”. Cố Triết đứng dậy từ phía bên kia. “Nhường chỗ để tôi uống vài chén với Kỷ Nhiên nào”
Nhạc Văn Văn biết rõ Cố Triết không phải hạng người tốt lành. “Kỷ Nhiên nhảy cùng tôi, ngài đây cứ uống thong thả”
“Không nghe thấy cậu ta nói không đi à”. Cố Triết đã chen đến gần bọn họ. “Vừa lúc tôi cũng có việc quan trọng muốn nói với Kỷ Nhiên. Hơn nữa chẳng phải Kỷ Nhiên không bao giờ nhảy hay sao… À, chẳng lẽ hôm đó cậu ta say đến giờ vẫn chưa tỉnh, nên không thể uống rượu?”
POP đông người nhiều chuyện, bất cứ việc hư hỏng nào cũng có thể truyền đến tai người khác.
Kỷ Nhiên nghe mà thấy chối, cậu vẫy tay với Nhạc Văn Văn. “Cậu đi đi, nhường lại chỗ cho gã. Cố Triết, đêm nay cậu không cần tìm người lái thay nữa đâu”
Cố Triết hỏi: “Vì sao?”
“Tôi sẽ bảo 120 tiễn cậu về nhà”. Kỷ Nhiên giễu cợt.
Hôm nay Cố Triết không có ý tốt, nghe vậy cũng chỉ cười lạnh, vừa ngồi xuống bèn phất tay một cái, ra lệnh cho phục vụ cầm thêm vài cái ly lên.
Sau đó hòa hai loại rượu tây vào nhau, rót đầy mười ly.
“Uống từng ly một chán lắm”. Cố Triết nói: “Chúng ta chơi mười ly một lúc, sao nào?”
Nhạc Văn Văn thấy tình hình này thì nào còn tâm trạng nhảy disco nữa, nhanh chóng tìm chỗ rồi ngồi xuống hóng trò vui. Không biết hôm nay Cố Triết chán sống hay bị làm sao mà nhất định muốn chọc vào Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ném ống xúc xắc lên bàn. “Được thôi”
“Không, đợi một lát. Nếu chỉ có hay chúng ta chơi thì không thú vị. Thế này đi, tôi thua thì Lily uống”. Lily cô gái đi cùng Cố Triết.
Cố Triệt bật cười, nhìn về phía sau Kỷ Nhiên. “Cậu thua, sếp Tần uống”
Kỷ Nhiên sững sờ, vội nói: “Tôi với cậu uống rượu thì liên quan đếch gì đến người khác…”
“Được”. Tần Mãn nhanh hơn một bước, cướp lời cậu.
“Hay lắm”. Cố Triết đạt được mục đích, khẽ phất tay, Lily do dự đi tới bên cạnh gã.
Cô ta níu lấy cánh tay Cố Triết, miệng như dán lên mặt gã. “Anh xấu lắm… Vì sao cứ bắt em phải uống!”
“Cưng cứ yên tâm, anh sẽ không để cưng uống đâu”. Cố Triết hài lòng, bật cười thành tiếng. Gã đột nhiên cầm lấy mấy con xúc xắc kia rồi tung lên bàn, cầm lấy ống rồi tùy tiện lắc lư, xúc xắc rơi hết vào ống.
Gã cầm ống lắc hồi lâu trên không trung, sử dụng đủ trò bịp bợm. Sau đó mới đặt rầm xuống bàn, gương mặt gã hiện lên vẻ đắc ý.
Quả thật hôm nay Cố Triết không muốn uống rượu đơn thuần với Kỷ Nhiên.
Nhưng cũng không hoàn toàn nhắm vào cậu.
So với Kỷ Nhiên, gã càng căm ghét đóa hoa cao quý, khó gần của nhà họ Tần hơn. Không nói đến việc trước kia họ Tần đã cướp rất nhiều mối làm ăn của nhà họ, thậm chí Tần Mãn còn tố cáo gã với trường đại học, hại gã phải bỏ tiền ra mua bằng tốt nghiệp rồi bị bố đẻ dần một trận nhừ tử.
Gã đang lo không biết bao giờ có thể báo thù thì người đã tự mò đến.
Kỷ Nhiên nhíu mày, đang muốn cự tuyệt thì nghe thấy người sau lưng trầm giọng lên tiếng: “Chơi đi, tôi uống thay em”
Có phải anh ta bị hâm không? Còn vội vàng muốn chặn rượu cho người khác? Nên biết rằng nồng độ cồn trong rượu tây này không thấp, hai loại cùng hòa vào nhau càng dữ dội hơn.
“Câm mồm, ngồi xuống”” Kỷ Nhiên cầm ống, quơ bừa vài cái rồi đập lên bàn. “Ai cần anh uống thay tôi?”
“Chẳng phải tôi sợ lát nữa em say rồi lại vung tiền lung tung cho kẻ khác hay sao”. Tần Mãn nói: “Em là khách sộp của tôi, tôi không thể để người khác cướp mất được”
Kỷ Nhiên cạn lời. “Thế thì anh quá chuyên nghiệp rồi, lát nữa tôi tặng cờ thưởng khổ lớn cho anh nhé?”
“Tốn kém quá”. Tần Mãn đáp: “Cứ chiết khấu cho tôi là được”
“…”
“Kỷ Nhiên, cậu quyết xong chưa thế?”. Bốn phía ầm ĩ, Cố Triết không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, gã thấy Kỷ Nhiên vẫn ngồi im thì bèn giễu cợt. “Chẳng lẽ sợ rồi à?”
Kỷ Nhiên ngoảnh lại, nói: “Năm cái một”
Hai người có mười cái xúc xắc, nếu như trong mười cái có năm cái số 1 thì Kỷ Nhiên thắng.
Cố Triết không ngờ cậu lại lớn lối như thế, gã nhìn xúc xắc của mình, trong đó không có cái 1 nào, gã mở ống ra không chút do dự.
“Kỷ Nhiên, hóa ra cậu chơi xúc xắc gà như thế? Phải nói sớm chứ, nói sớm rồi chúng ta đổi cách khác, oẳn tù tì cũng được. Nếu không người ta lại bảo tôi bắt nạt cậu… Tôi đây chẳng có cái 1 nào cả”
Dứt lời, gã nhìn về người phía sau Kỷ Nhiên, nhạo báng trắng trợn. “Sếp Tần, uống đi”
Vở kịch này quá kích thích, không có bất cứ ai rời khỏi hiện trường, ngay cả phục vụ rót rượu ở cạnh đó cũng dỏng tai lên nghe ngóng.
Tần Mãn chẳng buồn liếc nhìn Cố Triết, anh hỏi người ngồi trước: “Tôi uống nhé?”
“Uống cái lìn”. Kỷ Nhiên vung ngón trỏ lên, cái ống trước mặt rơi sang bên cạnh.
Trên năm cái xúc xắc đều có một chấm nhỏ màu đỏ, năm cái một, con báo (1).
(1) Con báo: Chỉ điểm số giống hệt nhau. Ví dụ: 11111, 22222, 33333,…
“Cố Triết, lớn tướng mà còn tìm phụ nữ chắn rượu cho mình à? Tự uống hết mau lên”. Đuôi lông mày của Kỷ Nhiên hơi nhướn lên, giọng điệu ngang tàng. “Tao nói để 120 đưa mày về nhà, hôm nay mày phải ngoan ngoãn nằm trên xe cho tao, biết chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.