Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 103: anh vẫn luôn đi về phía em, em muốn anh quay về đâu?




Cùng ngày câu lạc bộ thành lập, Kỷ Nhiên bao nguyên một quán bar để chúc mừng.
Xung quanh cậu rất nhộn nhịp, người lên chúc rượu hết đợt này tới đợt khác, họ muốn chuốc rượu cậu. Hôm nay tâm trạng của Kỷ Nhiên rất tốt, cậu không từ chối ai, uống xong nhất quyết muốn chuốc lại. Bữa tiệc diễn ra lưng chừng, hiện trường đã say quá nửa.
“Anh, chúc mừng, sau này em sẽ chăm chỉ làm việc cho anh”
Người đến chúc rượu Kỷ Nhiên lần này là em trai tiếp tân Kỷ Nhiên mới tuyển, bình thường giúp việc trong câu lạc bộ, nhận điện thoại các thứ.
Năm nay em trai vừa tròn mười chín, bỏ học nhiều năm, rất thiếu tiền, bà chủ quán trà sữa giới thiệu đối phương cho cậu. Kỷ Nhiên thấy chàng trai này nói năng, làm việc nhanh nhẹn, là một đứa bé khá thành thật nên nhận luôn.
Gò má Kỷ Nhiên đỏ ửng vì cồn, cậu “ừm” một tiếng, cụng ly với chàng trai. “Chú uống ít thôi, ngày mai còn phải trông quán”
Em trai tiếp tân vội vã gật đầu như giã tỏi. “Vâng… Em chỉ uống với anh một ly. Anh, anh cũng uống ít một chút”
“Hay là em chặn giúp anh mấy ly? Thực ra em uống khá lắm”
Kỷ Nhiên không nhìn ra ánh mắt sáng ngời của đối phương, cậu cười khẩy. “Anh cần một đứa nhóc như chú chắn rượu gì chứ?”
“Anh, em không còn nhỏ nữa…”
Kỷ Nhiên chưa lên tiếng, cần cổ đột nhiên bị người ta dùng cánh tay quấn lấy từ phía sau.
Tần Mãn vừa đi công tác về, xuống máy bay liền vội vã chạy tới đây. Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, trên người còn mang theo hơi lạnh bên ngoài.
Tần Mãn nhẹ nhàng nắm chiếc cằm thanh tú, làm cậu ngẩng mặt lên. Anh cúi đầu hít hà, toàn là mùi rượu. “Em uống nhiều như vậy à?”
Kỷ Nhiên mặc cho anh nắm, cậu còn há miệng phả hơi về phía anh, cười nói: “Bốc mùi không?”
“Có”
“Bốc mùi thì anh mau buông ra”
Tần Mãn cười. “Anh không buông”
Em trai kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, hồi lâu sau mới gọi: “Anh ơi…”
Tần Mãn liếc cậu ta một cái. “Ai đây?”
“Cậu nhóc em mới tuyển tuần trước, sau này sẽ giúp việc trong câu lạc bộ”. Giới thiệu xong, Kỷ Nhiên cười với đối phương, nói: “Đây là bà chủ của chú, chào hỏi đi”
“… Bà, bà chủ?”. Em trai lại ngạc nhiên đến đờ đẫn.
Dù người đàn ông xa lạ kia đang mỉm cười nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu lại có sự thù địch khó hiểu, cậu không dám gọi như vậy.
Không ngờ, sau khi người đàn ông nghe thấy xưng hô này, nụ cười của anh càng thêm sâu. “Ừ, sau này làm việc cho tốt”
Sau khi tìm cớ đuổi khéo cậu tiếp tân, Tần Mãn siết eo của Kỷ Nhiên. “Không được uống nữa”
Kỷ Nhiên nheo mắt, hỏi: “Anh về từ bao giờ thế? Anh bảo mai mới lên máy bay cơ mà?”
“Ký xong hợp đồng trước thời hạn, anh đổi vé. Anh gửi tin nhắn cho em, em chẳng trả lời”. Giọng điệu tủi thân đến lạ.
“Ồn ào quá, em không nghe thấy”
Kỷ Nhiên là nhân vật chính trong tiệc chúc mừng, rất khó bỏ về sớm, hai người bèn lui vào góc khuất trong quán bar.
Tần Mãn lấy một cốc nước lọc cho cậu, Kỷ Nhiên uống một ngụm, đang miên man nghĩ thì người bên cạnh đã nghiêng người tới, đè cậu lên tường rồi hôn xuống.
Đầu tiên Kỷ Nhiên sững ra, sau đó đáp lại anh bằng một nụ hôn nồng nàn.
Đã sáu ngày họ không gặp nhau, Tần Mãn bận, cậu cũng bận, ngay cả thời gian gọi video cũng rất ít.
Không khí trong quán bar tăng vọt, qua mười hai giờ là lúc high nhất. Âm nhạc đinh tai nhức óc và ánh đèn mờ tỏ khiến người ta lắc lư đến mức không nhìn rõ mặt, tất cả mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí này. Chẳng một ai phát hiện trong góc khuất hẻo lánh, có hai người đàn ông đang điên cuồng hôn môi, trông sắp lăn lên giường đến nơi.
Cuối cùng Tần Mãn bảo dừng lại.
Đêm nay em khóa dưới nhiệt tình ngoài ý muốn, anh tốn rất nhiều công sức mới nhịn được.
“Đợi đến lúc về nhà nhé”. Anh nói bằng giọng khàn khàn.
Thật ra Kỷ Nhiên không muốn làm gì, cậu say quắc cần câu, hôn và ôm đều là bản năng sau khi nhìn thấy Tần Mãn.
Hai người ngồi trong góc chờ đến phần cắt bánh gato, Kỷ Nhiên ra mặt cắt bánh, tiệc chúc mừng coi như kết thúc.
Kỷ Nhiên vừa ra khỏi quán bar thì bị Nhạc Văn Văn kéo lại.
Hôm nay Nhạc Văn Văn mặc váy xẻ tà, dâm đãng vô biên. Cậu ta cười, hỏi: “Tiểu Nhiên Nhiên, nhân viên nhỏ của bồ làm sao thế? Lần nào nhìn thấy tui cũng đỏ mặt, đáng yêu ghê”
Kỷ Nhiên nói: “Chắc là lần đầu trông thấy trùm giả gái như cậu” (1)
(1) Nữ trang đại lão: từ này chắc mọi người đều quen thuộc rồi, vì không thích để nguyên Hán Việt hoặc dịch sang tiếng Anh nên mình dịch theo ý hiểu.
Nhạc Văn Văn liếc mắt đưa tình với cậu. “Bồ khen người ta đấy à?”
Kỷ Nhiên dựa lên người Tần Mãn. “Cậu đừng dọa nhân viên của tôi chạy mất đấy”
“Yên tâm đi, tui chỉ hỏi thôi mà”. Nhạc Văn Văn nói: “Bồ biết đấy, tui không có hứng thú với nít ranh, mấy thằng nhóc tuổi teen thì làm ăn được gì…”
Tần Mãn dìu Kỷ Nhiên lên xe trước, sau đó xuống xe trao đổi vài câu về chuyện làm ăn với Trình Bằng, đến khi anh quay lại xe, Kỷ Nhiên đã dựa vào cửa kính ngủ thiếp đi.
Tần Mãn điều chỉnh ghế cho cậu, lái xe về nhà.
Đến nhà, Tần Mãn thay quần áo giúp cậu, dùng khăn nóng lau qua người cậu.
Sau khi làm lành, đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu như vậy. Trên đường ngồi máy bay quay về, Tần Mãn nghĩ nhất định đêm nay phải làm đến mức bé khóa dưới không bắn ra được ra cái gì  mới dừng, nếu không được cũng phải âu yếm một lúc.
Ai ngờ chẳng xơ múi được gì thì thôi, còn phải hầu hạ nhóc ma men này.
Trong cơn mơ màng, Kỷ Nhiên cảm thấy có thứ gì đó lau tay mình rất nhiều lần, cậu mở mắt ra, trông thấy Tần Mãn ngồi bên gối, lau lòng bàn tay cho cậu.
Kỷ Nhiên nói: “Em tắm rồi mà”
“Ừ, lau lại”
“Có gì mà lau?”. Kỷ Nhiên cau mày. “Anh chê em à?”
Nghe vậy, Tần Mãn bật cười, nghiêm túc nói. “Anh không chê”
“Thế thì cấm lau nữa”. Kỷ Nhiên rụt tay về, vén chăn bên cạnh ra. “Đi ngủ”
Tần Mãn định bảo anh chưa tắm, nhưng ngẫm nghĩ, người say nói gì là cái đấy, cứ nằm xuống trước đã.
Kỷ Nhiên dựa gần vào anh. “Sao anh vẫn mặc áo khoác? Cấn vào em rồi”
Tần Mãn cởi áo khoác, Kỷ Nhiên lập tức vùi mặt lên sườn mặt của anh, nhắm mắt lại không nói chuyện.
Tần Mãn nắm một nhúm tóc của cậu, lên tiếng: “Em yêu, anh nói với em một việc”
“Nói”
“Ngày mai em có rảnh không?”
Kỷ Nhiên rất mệt. “Không, phải đi làm, phải kí hợp đồng”
Tần Mãn cười. “Anh nói buổi tối mà”
Bình thường hai người sống không biết xấu hổ, vừa nhắc đến buổi tối, Kỷ Nhiên tức thì nhớ đến gì đó.
Cậu tơ tưởng lung tung. “Buổi tối… Có chứ. Em có thể tan ca trước năm giờ”
“Theo anh đến chỗ này nhé?”
“Đi đâu cơ?”. Nhớ đến lớp học play trước kia Tần Mãn nhắc tới, trái tim Kỷ Nhiên đập nhanh mất khống chế. “… Mai không phải cuối tuần, học sinh vẫn đến trường”
Tần Mãn cho rằng cậu say đến lẩn thẩn, bèn bật cười. “Không phải, về nhà anh”
“Về nhà anh?”. Kỷ Nhiên ngỡ ngàng lặp lại.
“Ừ”. Tần Mãn nói: “Chuyện của chúng mình, bố mẹ anh biết rồi, họ muốn gặp lại em”
“Gặp em?”. Kỷ Nhiên cảm thấy có một số chỗ mình nghe không hiểu. “Vì sao lại muốn gặp em… Biết chuyện gì của chúng mình cơ?”
Nửa phút sau, Kỷ Nhiên ngẩng phắt đầu, đập lên cằm của Tần Mãn.
Tần Mãn hít ngược một hơi.
Kỷ Nhiên duỗi tay xoa cho anh, tỉnh rượu một nửa. “… Biết bằng cách nào?”
“Bà ấy nhìn thấy ảnh đằng sau áp-phích”
“?”
“Dạo này anh bận quá… Quên về nhà xé”. Tần Mãn ho nhẹ một tiếng.
Tay của Kỷ Nhiên khựng lại, lặng im.
Tần Mãn ghé mặt vào lòng bàn tay của cậu. “Yên tâm.. Bọn họ không nói gì. Anh bảo anh mặt dày theo đuổi em rất nhiều năm, em mới đồng ý. Họ sẽ không trách em đâu”
Kỷ Nhiên lại chẳng hề nghĩ đến điều này, cậu cau mày, qua hồi lâu mới hỏi: “… Anh có biết anh đang làm gì không?”
“Anh biết”. Tần Mãn nói: “Anh đang giới thiệu nửa còn lại trong sinh mệnh của mình với bố mẹ”
Kỷ Nhiên: “…”
Tần Mãn ngắm cậu một lát, chợt hoảng hốt. “Sao em lại khóc?”
“Em không khóc, cồn nóng lên đấy”. Viền mắt của Kỷ Nhiên đỏ ửng. “Anh nói rồi thì không thể quay đầu nữa, anh từng nghĩ đến chưa?”
Tần Mãn giận quá hóa cười, anh cúi xuống cắn lên vành tai của cậu. “Quay đầu? Anh vẫn luôn đi về phía em, em muốn anh quay về đâu?”
Kỷ Nhiên im lặng hồi lâu, khịt mũi, ngồi thẳng dậy.
“Em đi đâu?”. Tần Mãn ôm eo của cậu.
“Mua quà”. Kỷ Nhiên không ngoảnh lại.
Tần Mãn lôi cậu về giường, Kỷ Nhiên uống say, căn bản không thể thắng anh.
“Anh mua đồ giúp em rồi, mua theo sở thích của họ”. Tần Mãn hôn chụt một cái lên môi cậu. “Chỉ cần em bằng lòng theo anh về là được, không cần lo lắng nhiều, anh sẽ làm hết”
Hầu kết của Kỷ Nhiên khẽ nhúc nhích, cậu lặng lẽ nhìn anh, rất lâu sau mới thốt lên: “… Vâng”
Thuở ban đầu mới ở bên Tần Mãn, Kỷ Nhiên giữ lại cho mình rất nhiều đường lui.
Nhưng bây giờ, tất cả những đường lui kia đã bị Tần Mãn tự  tay chặn kín, ngoài đâm đầu về phía trước, cậu không còn bất cứ cách nào khác.
Đâm thì đâm, Kỷ Nhiên nghĩ.
Cậu cam tâm tình nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.