Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 98: Tựu trường




Ăn uống xong xuôi cả ba người đàn ông ra bàn uống nước ngồi uống trà, một lúc sau thì bố Hằng lên phòng nghỉ ngơi bởi vì uống nhiều nên đã say, chỉ còn lại hai người.
Thằng Cường cười nhạt nói.
“ Tao kết em Hằng rồi, khôn hồn thì cút xa ra cho tao.”
Trần Quốc Hưng trợn mắt, con mẹ thằng chó này nghĩ nó là ai, con ông trời chắc, hắn cười nhạt.
“ Đầu mày có cứt ở trong đó à, thằng cút là mày đó thằng chó.”
Thằng Cường tức giận tím mặt, định ra tay nhưng mẹ và Hằng đi lên, tên Cường liền nở một nụ cười nói chuyện với hắn.
“ Sau này em có gì khó khăn thì cứ gọi cho anh, em và Hằng là bạn, anh coi em như người trong nhà vậy, khó khăn cứ alo cho anh!”
Trần Quốc Hưng tặc lưỡi vì tốc độ diễn xuất của thằng Cường, miệng nở một nụ cười vui vẻ diễn theo thằng chó này.
“ Haha nhất định sẽ nhờ anh giúp đỡ.”
Trong lòng thì cười nhạt, đợi tí nữa mày ra cổng tao lại trả đấm cho mày răng rơi đầy đất. Mẹ Hằng hỏi han thằng Cường đang làm việc ở đâu, thằng Cường tự hào nói.
“ Dạ cháu làm một trưởng phòng nho nho ở tập đoàn SENGRUP.”
Mẹ Hằng ngạc nhiên nói.
“ Cháu giỏi thật, còn trẻ đã làm trưởng phòng ở tập đoàn nổi tiếng hàng đầu trong nước.”
Thằng Cường đắc ý vênh mặt lên nhìn liếc qua hắn, Trần Quốc Hưng nghe thằng Cường này ra oai thì gãi gãi mũi, trong tập đoàn nhà hắn có một thằng đầu đất như này hay sao, lại còn làm trưởng phòng, trái đất này quả thật là rất tròn.
Một hồi vui vẻ nói chuyện, sau đó thằng Cường xin phép ra về, Hằng đi theo ra mở cổng cho thằng Cường, hắn nheo mắt nhìn theo miệng nhếch lên.
Thằng Cường nói gì đó với Hằng, nhưng Hằng lắc đầu, thằng Cường mặt vẫn nở một nụ cười, sau đó lên một con BMW phóng đi. Hằng chạy vào nhà ngồi xuống bên cạnh hắn nói nhỏ vào tai hắn.
“ Anh Cường xin ních FB của em, nhưng em không cho.”
Hắn méo hai cái má của Hằng cười nói.
“ Người ta thích em cơ mà sao lại không cho người ta cơ hội.”
Hằng dơ tay lên dơ dơ doạ dẫm hắn.
“ Đá chết anh bây giờ, còn dám chọc em.”
Sau đó hắn chạy vào bếp chào mẹ Hằng rồi ra về, còn không quên hôn trộm lên má Hằng một cái rồi mới chạy đi. Ra đến bên ngoài hắn nheo mắt, thân thể lao nhanh đuổi theo hướng chiếc xe BMW của tên Cường, đến một đoạn đường vắng vẻ hắn vọt lên đứng chắn giữa đường.
“ Két.” Tiếng phanh xe vang lên, tên Cường ló đầu ra nói lớn.
“ Đm đứng giữa đường muốn chết à.”
Hắn nhếch miệng vì thằng Cường vẫn chưa nhận ra hắn.
“ Mới đó mà không nhận ra thằng em rồi hả?”
Trần Quốc Hưng đi lại chỗ xe thằng Cường, khi chỉ cách 2m thì đứng lại, thằng Cường nhìn rõ là Trần Quốc Hưng liền nheo mắt sau đó xách một cái gậy bóng chày ở ghế sau, rồi mở cửa đi xuống.
Thằng Cường chỉ cây gậy bóng chày vào mặt hắn lớn tiếng quát.
“ Cái Đ M mày gan nhỉ?”
Hắn ồ lên vì độ hổ báo của thằng cu tên Cường này, cười nhạt nói.
“ Ông anh nóng quá nhỉ?”
Thằng Cường cười gằn nói.
“ Thằng em gan dạ đấy, tao không nói nhiều nữa,tao muốn xx con Hằng, mày kút xa ra tao tha cho, nếu không cẩn thận cái chân của mày đấy.”
Trần Quốc Hưng nheo mắt thu lại nụ cười nhạt trên môi, mấy thằng não này nó có tí tiền nên coi thường thiên hạ đây mà, cứ nghĩ mình con trời thích làm gì thì làm.
“ Ồ mày làm hộ tao phát.”
Thằng Cường nhổ một bãi nước bọt, lao lên đập thẳng cây gậy bóng chày hướng về phía đầu hắn. Trần Quốc Hưng không thèm động đậy mặc kệ cây gậy bóng chày lao về phía đầu mình, thằng Cường thấy hắn không tránh né thì cười lạnh, nhưng sau đó vẻ mặt thằng Cường biến sắc, cây gậy bóng chày cách đầu hắn khoảng một gang tay thì dừng lại.
Hắn nhếch miệng nhìn thằng Cường đang cứng đờ đờ đứng im, trúng Định Thân Thuật của hắn thì người bình thường làm sao mà có chống nổi. Hắn đưa tay vả vả lên mặt tên Cường, nhếch mép nói.
“ Sâu kiến, khôn hồn thì biến khỏi tầm mắt của tao, nếu không mày sẽ thành một cái xác đấy.”
Tên Cường nghiến răng nghiến lợi cố gắng cử động thân thể nhưng vô ích.
“ Mày làm gì với cơ thể tao?”
Hắn không nói một lời, tay vung lên vả thẳng vào mặt thằng Cường một cái làm nó văng ra đập thẳng vào cái ô tô ngã lăn xuống đường.


Thằng Cường la lên thảm thiết, cả mồm máu me be bét, chắc cũng phải gãy cả chục con răng, một lúc sau lồm cồm bò dậy, ánh mắt đỏ ngầu những tia máu nhìn hắn.
“ Tao giết mày.”
Thằng Cường vứt luôn cây gậy bóng chày qua một bên mà rút từ hông ra một con dao bấm lao lên, hắn nhíu mày trong tay lập tức xuất hiện một khẩu súng lục dơ lên.
Tên Cường lao lên gần đến nơi thấy họng súng đen thì khựng lại, sau đó cười gằn nói.
“ Mày đánh gãy răng tao, tao xin mày ít máu, tính doạ tao chắc.”
“ Đoành “ một tiếng, hắn bóp cò súng. Tên Cường đứng bất động, mặt mũi tái mét, thân thể giun lẩy bẩy đưa một tay lên sờ sờ má, má tên Cường có một vết xước đang chảy máu.
Hắn đưa nòng súng lên thổi thổi, rồi quay qua nhìn thằng Cường nói.
“ Ây za bắn xịt rồi!”
Sau đó lại đưa súng lên nhằm nhằm, tên Cường sợ tới mức quỳ thụp xuống đất, run rẩy nói.
“ Đừng đừng mà, tôi xin cậu, tôi không…”
Trần Quốc Hưng đi lại chỗ tên Cường khẩu súng chĩa vào đầu tên Cường, miệng cười cười.
“ Đoành.” Tên Cường run lẩy bẩy, hắn thầm khinh bỉ chỉ là tiếng hắn hô lên như vậy mà tên Cường này đã sợ tới mức đái luôn ra quần, chỉ là một tên mõm, chứ chẳng có bản lĩnh.
Hắn đưa tay lên phẩy phẩy trước mũi nói.
“ Cho mày biết một bí mật.”
Tên Cường run rẩy nhìn hắn định nói gì nhưng không kịp mở miệng, trong tay Trần Quốc Hưng đã bùng lên một ngọn khí hoả cháy đỏ rực.
Tên Cường ánh mắt trợn lớn, mồm há hốc. Hắn nhếch miệng dí tay ấn khí hoả về phía bụng tên Cường.
“ Không…không…không…”
Tên Cường run rẩy lăn lộn trên mặt đường nhựa, qua 5 phút mới dừng, hắn thấy hoả chủng mà mình gieo vào người tên Cường đã phát huy tác dụng thì hài lòng.
Túm tóc thằng Cường nhấc lên hắn nói.
“ Bí mật đó là tao cấy vào người mày một loại hoả chủng, chỉ cần một ý niệm của tao thì mày sẽ bị đốt sạch lục phủ ngũ tạng, từ từ chịu thống khổ mà chết.”
Cầm lên con dao rơi ở dưới đất lên dí đầu thằng Cường nhìn về phía con dao mà nói.
“ Đừng nghi ngờ về sức mạnh của hoả chủng.”
Bàn tay khí hoả bùng lên, con dao sau hai giây liền biến thành một đống cho bụi, vẻ mặt tên Cường hiện lên vẻ kinh sợ, hắn mới hài lòng buông tay ra.
“ À mà tao nói này, từ bây giờ mày cứ cố gắng sống cho tốt, làm nhiều việc có ích cho đời, tao đảm bảo mày sẽ không sao, còn nếu vẫn có những suy nghĩ xấu thì kết quả sẽ là…”
Hắn dừng nói, tên Cường cả người run rẩy lăn lộn trên đất, trên mặt nổi đầy những gân xanh chạy nhằng nhịt khắp mặt, miệng khó khăn nói.
“ Xin…xin…tha…cho…tôi…aaaaaa…”
Hắn cười cười, không cho tên Cường này ăn một ít đau đớn thống khổ, thì bản tính của hắn sẽ không thể nào thay đổi được, hắn tặc lưỡi một cái, đem một người xấu hướng về con đường chính đạo cũng không phải việc dễ dàng.
Tên Cường thở hồng hộc nằm lăn trên đất, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi tột độ, một lúc sau mới khó khăn bò dậy, nhìn qua hắn nói.
“ Vâng…tôi…sẽ…làm…người…tốt.”
Hắn cười nhạt nhìn tên Cường nói.
“ Tốt cứ như vậy đi, à mà nên nhớ ngẩng đầu ba thước có thần minh, mọi chuyện ngươi làm từ hôm nay trở đi, tao đều biết rõ, nếu mày phạm lỗi,chết không phải là con đường duy nhất của mày đâu.”
Sau đó hắn loé lên biết mất, tên Cường sau một hồi bần thần liền từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh một lúc rồi cúi đầu sau đó mới trèo lên ô tô.
Hắn đứng ở trên một ngọn cây nhìn theo chiếc BMW từ từ chạy trên đường, trong lòng vui vẻ, hắn quả nhiên là một người giàu lòng thương người, vất vả liền hướng một người có suy nghĩ lệch lạc trở về con đường lương thiện quả nhiên là công đức vô lượng.
Sáng hôm sau là 1/8 là buổi tập chung hàng năm sau kì nghỉ hè, nói chung là buổi lao động vệ sinh lại trường lớp sau 3 tháng hè vắng bóng hơi người.
Trần Quốc Hưng xách con chiến mã đã phủ bụi ra sân, lại nhìn qua chỗ để ô tô, chiếc lamborghini Eveno đã được Naccy làm thủ tục sang tên, vận chuyển về nhà hắn từ mấy hôm trước, mẹ hắn thì cũng chẳng quan tâm đến chiếc siêu xe cho lắm nên bà cũng không hỏi gì.
Tính bảo chị Lan lái siêu xe đưa hắn đi tập chung, nhưng sau đó lại lắc đầu áp chế cái suy nghĩ ra oai đó ra khỏi đầu, miệng lẩm bẩm.
“ Mình là người khiêm tốn, là chủ tịch giả nghèo và cái kết…”
Cong mông đạp xe đi trên đường, ánh mắt láo liên nhìn những thân ảnh của mấy bé mặc đồng phục áo sơ mi trắng in các hình dáng lô gô trường khác nhau đang vui vẻ đến trường.
Trong lòng hắn cảm thán không thôi, mới chớp mắt mấy nghìn cái mà hắn đã trở thành học sinh lớp 11 rồi, thời gian quả thật là chạy nhanh hơn chó.
“ Hello đại ca.”


Một tiếng nói vang lên bên tai, hắn giật mình quay lại nhìn khuôn mặt đang cười nhăn nhở thì gật gù nói.
“ Tao cứ tưởng mày lưu luyến trường cấp 2 nên học lại, sao lại lên cấp 3?”
Thằng Minh là tiểu đệ kém hắn một tuổi, ngày xưa theo hắn đánh nam dẹp bắc cũng khá cứng cỏi nhưng mỗi tội học hơi ngu, hắn còn tưởng thằng Minh phải học thêm một năm lớp 9 cho đủ kinh nghiệm thi cử cấp 3, ai ngời thằng này lại thi đỗ.
“ Hì hì, em thi cố lên cấp 3 còn đi theo đại ca lăn lộn chứ!”
Hắn gật gù sau đó bấu vào vai thằng Minh bắt nó kéo mình đi, đến trường thì vứt xe vào trong bãi, sau đó hắn cùng thằng Minh ra cổng trường kiếm một quán bánh mì ngồi xuống.
“ Cho hai cái bánh mì trứng siêu to khổng lồ, cùng hai thùng sữa trâu đi chị Linh ơi.”
Trần Quốc Hưng cho mồm vào quán mà gọi lớn, từ trong vọng ra tiếng êm ái của bà chủ quán.
“ Ok thằng em.”
Hai thằng ngồi chờ ánh mắt láo liên đảo liên tục qua những gương mặt non nớt, thằng Minh mắt đảo như ngan con một lúc thì chỉ chỉ.
“ Đại ca con bé kia là hot girl khối 10 năm nay đấy!”
Thằng Minh chỉ vào một em gái, hắn nhìn qua khẽ tặc lưỡi một cái, dáng người thì khúc nào ra khúc đấy, cao cũng phải 1m 68 70 gì đấy, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh, cùng một nụ cười toả nắng làm lộ ra hàm răng con ra con vào ( răng khểnh).
“ Xinh đấy, mày ra xin ních Facebook cho tao.”
Hắn cười nói, thằng Minh mặt mũi tái mét lắc đầu nói.
“ Thôi em xin, chị Hằng mà biết chị vặt đầu em xuống.”
Hắn bĩu bĩu môi, nói cho vui vậy thôi chứ hắn không ham hố.
“ Đồ của hai đứa đây, thằng Hưng em mày đây hả?”
Chị Linh chủ quán mang hai cái bánh mì cùng hai hộp sữa fami đặt lên bàn rồi hỏi hắn. Hắn cầm lấy bánh mì cười nói.
“ Dẫn khách qua cho chị, nhớ trích hoa hồng cho em đấy nhá.”
Chị Linh cười khanh khách rồi chợt vỗ lên đầu nhìn hắn nói.
“ Mày còn nợ chị mấy bữa rồi đó, tính bao giờ chả?”
Hắn cười xấu hổ gãi đầu, mấy lần quên mang theo tiền, hắn đành ăn chịu. Nếu chị Linh mà không nhắc hắn quên béng đi mất, hắn hất mặt nhìn qua thằng Minh nói.
“ Lát tính cả cho nó nha chị!”
Thằng Minh còn tính phản bác, hắn liền trừng mắt hăm doạ thằng bé Minh liền ỉu dìu ăn bánh mì.
Xong xuôi thằng Minh trả tiền, sau đó hai người bọn hắn nghênh ngang mà đi vào trường, có mấy em trai lớp mười nhìn hắn với ánh mắt mang theo ý tứ ngứa mắt, hắn tặc lưỡi một cái thầm nhủ “ a mấy thằng này cứng, tao nhớ mặt rồi.”
Vừa đi vào đến cửa lớp, lập tức hắn bị bọn trong lớp quây chặt lấy.
“ Ôi đệt, đại gia ngầm, không ngờ lớp mình lại ẩn dấu một tỉ phú…”
“ Hưng ơi, mày đi qua mẽo ăn cướp hả? Sao không rủ anh em với…”

Hắn lắc lắc đầu với lũ bạn, đi du lịch lòng vòng vài chỗ, chụp ảnh khoe khoang một hồi, bây giờ thì phiền phức rồi. Vào chỗ ngồi cả đám con gái cũng túm lại hỏi thăm.
Con Hương hỏi đểu hắn.
“ Hưng tao nhớ không nhầm là nhà mày hộ cận nghèo thì phải?”
Trần Quốc Hưng ngu ngơ gật gật đầu, bọn xung quanh liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, thằng Quang sụt sịt nói.
“ Nhà tao hộ giàu mà đến tiền ăn sáng còn phải tiết kiệm, mà nhà thằng này nghèo nó đi du lịch vòng quanh thế giới, với lái xe sang Đệt tao cũng muốn nghèo như mày quá.”
“ Cả lớp hôm nay đi chơi nhà thằng Hưng nhá, xem xét hoàn cảnh khó khăn của nhà bạn Hưng ra làm sao mà lại đi lang thang như thế….”
Thế là cả lớp nhất chí đi lên nhà hắn chơi, hắn gãi gãi mũi, xem ra là phải mổ trâu để đãi đám bạn rồi.
Cả trường tập trung ở sân trường nghe phân công lao động, mấy đứa con trai làm gì để ý đến lời thầy giáo nói đâu, mắt nhìn qua khối lớp 10 miệng nhỏ nước dãi tong tỏng nhìn mấy em gái, bàn tán chỉ chỏ không ngừng.
Lớp hắn được phân công sới cỏ ở một góc sân thể dục, bọn con trai hùng hục vác cuốc ra chỗ sân được phân công, xong đặt quốc gác lên nhau thành một hình vuông ngồi túm tụm lại bốc phét, chỉ để tụi con gái õng ẹo sới cỏ.
Trần Quốc Hưng nhìn vậy thì tặc lưỡi, đám con trai lớp hắn quả thật là lũ ham ăn lười làm, nhìn qua chỗ đám con gái đang làm, hắn quyết định đi theo số đông, đi vào chỗ bọn con trai đang ngồi chém gió xin gia nhập một chân.
Cả đám hơn 30 thằng con trai bốc phét rồi cười khùng khục cả một góc sân.
“ Mấy anh kia làm không làm ngồi đó mà bốc phét hả?”
Tiếng cô chủ nhiệm vang lên, hơn 30 thằng con trai vội vàng vùng dậy, hùng hục lao ra bắt đầu sới cỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.