Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 410: Ăn Cháo Đá Bát





Huyền Ma hóa thần thành bản thể một con rùa lớn khổng lồ, quanh người có những hoa văn huyền ảo hiện lên, nước biển xung quanh bị hút lên bay lên không chung, vô số hư ảnh huyền vũ được ngưng tụ.
Ở đối diện Nhậm Thiên Nam cũng không có đứng nhìn, bản thân súc tích pháp lực của bản thân vào Bạch Long Hóa Linh dưới chân.
“ Huyền Vũ Trấn Thiên.”
“ Nhất Long Kiếm Trảm.”
Hai đại chiêu thức của cả hai lao lên xé toạc không gian xung quanh, va chạm cắn xé lẫn nhau, kình khí va chạm làm cho mặt biển sâu cũng lộ ra cả đáy biển, nước biển bị đánh thành những đạo sóng thần cao lớn cả mấy nghìn mét.
Trần Quốc Hưng cùng Nguyên Long cũng trụ không nổi, cả hải thuyền cùng đám người đều bị sóng biển đánh văng đi, bị thương không nhẹ.
Hai đạo ánh sáng một trắng một xanh cứ quấn lấy nhau rồi tỏa ra, Huyền Ma cười lạnh, cái đầu rùa há ra, một thanh tiểu đao bay ra, rồi đại đao hóa lớn bổ thẳng tới Nhậm Thiên Nam.
“ Hử, Huyền Ma ngươi vậy mà lại có cả bán tiên khí.”
“ Cũng chỉ là một kiện bán tiên khí giống thanh kiếm rách của ngươi mà thôi, bất quá ngươi chỉ là một phân thân, thực lực của bán tiên khí ngươi đánh ra không nổi.”
Đạo đao bổ xuống, Nhậm Thiên Nam vẻ mặt lại nở ra một nụ cười nhìn Huyền Ma.
“ Hi vọng sẽ gặp lại ngươi ở tiên giới, đừng để ta chờ quá lâu.”
Đạo đao chém tới thân thể Nhậm Thiên Nam bị cắt thành vô vàn mảnh nhỏ, nguyên thần cũng bị chém nát vụn, Huyền Ma cười lớn.

“ Nhậm tiểu tử nhất định bổn lão quy sẽ đá nát mông ngươi cứ chờ đó.”
Ở một nơi nào đó của tiên giới, một nam tử anh tuấn y phục màu trắng đã nhuộm đỏ vì máu, xung quanh bao vây là ba cường giả, nam tử vẻ mặt đang nghiêm túc chợt cảm thấy có điều gì khóe miệng không ngờ lại mở miệng cười lớn.
“ Ha ha...Huyền Ma bảy mươi vạn năm cuối cùng ngươi cũng đã thoát được, ta cũng không thể chết ở đây được, nhất định phải chờ tới một ngày có thể chém con rùa già nhà ngươi.”
“ Nhậm Thiên Nam chết đến nơi rồi ngươi vẫn còn cười được, tâm tình này không hổ là thiên kiêu nhân tộc, bất quá ngươi cũng nên chết ở đây rồi.”
Nhậm Thiên Nam nhìn kẻ vừa nói, vẻ mặt tươi cười đưa tay vuốt v3 thanh kiếm trong tay, rồi hờ hững nói.
“ Thần tộc các ngươi vậy mà lại vì một chút lợi ích lại đồ sát toàn bộ Đông Thắng Thành của ta, thù này ta nhất định sẽ trả lại các ngươi gấp trăm ngàn lần, trước tiên là chém ba Tiên Vương U Minh Thần Tộc các ngươi rửa hận, sau này ta nhất định sẽ diệt sạch U Minh Thần Tộc.”
...
Huyền Ma hóa thân thành nhân ảnh, rồi dơ tay hút lấy một thanh kiếm màu trắng, ánh mắt trầm tư nhìn vào thanh kiếm, vẻ mặt hơi đổi tự lẩm bẩm.
“ Tiểu tử Nhậm Thiên Nam, Đông Thắng Thần Châu may mắn có ngươi, lão quy ta tha cho các ngươi một lần vậy, hazzzz.”
Rồi ánh mắt Huyền Ma sắc lạnh nhìn xung quanh, sau đó cười lạnh.
“ Muốn chạy, tên nhân tộc khốn kiếp, ta nhai đầu ngươi.”
Trần Quốc Hưng cùng đám Nguyên Long bỏ chạy, thấy sức mạnh thực sự của hai kẻ bi3n thái kia, Trần Quốc Hưng cũng không có nắm chắc nhai nổi, quyết định bỏ chạy.
Chợt đằng trước không gian bị xé toạc ra, từ trong đó đi ra môt nam tử, bộ dáng cười cợt nhìn chằm chằm Trần Quốc Hưng
“ Lần này thì chết thật rồi.”
Lừa đen la lên oai oái, Trần Quốc Hưng mặt cũng ngu lại, cái phân thân của Nhậm Thiên Nam gì gì kia yếu thế, mới được một lúc đã bị chém chết rồi, Nguyên Long cùng Tiểu Yêu vẻ mặt cũng như nuốt phải bọ vậy.
“ Muốn chạy, muộn rồi.”
Huyền Ma tay cầm kiếm vung vung như một vị tử thần đang nhìn mấy con mồi nhỏ của mình vậy, Trần Quốc Hưng mắt đảo đảo nháy nháy với Nguyên Long, rồi cả hai nhảy ra sau lưng lừa đen trốn.
“ Lão rùa già đừng vọng động, ngươi có biết đây là ai không? Nếu ngươi đụng vào bọn ta đảm bảo ngươi sẽ hối hận.”
Trần Quốc Hưng đủn mông lừa đen lên phía trước, mặt lừa đen lúc này ngốc chệ, thầm mắng Trần Quốc Hưng làm đại ca mà lúc nguy hiểm lại đẩy tiểu đệ ra mặt, quả thật là vô sỉ.
“ Ồ, huyết mạch Kỳ Lân, lại còn có hai con tạp long, các ngươi cũng thú vị, bất quá ta muốn giết liền giết không cần biết các ngươi là kẻ nào.”
Huyền Ma cười khằng khặc, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ lên mông lừa đen than thở.
“ Hazzz dù ngươi là con ruột của đại thần thú Kỳ Lân cũng không thoát khỏi số mệnh bị người ta ăn thịt rồi, lúc đó đại thần thú phụ thân ngươi chắc là khóc hết nước mắt.”
Huyền Ma nghe xong đang cười tự nhiên cứng đờ miệng, mắt đảo đảo nhìn lại lừa đen, vẻ mặt hơi đổi, con trai của đại lão ở tiên giới, cái này nếu là thật đụng tới chắc chắc Huyền Ma cũng không xong, tuy sống đã lâu những Huyền Ma cũng vẫn còn muốn sống càng lâu hơn cũng chưa muốn chết.
Suy nghĩ một lúc Huyền Ma cũng cười lạnh nói.
“ Đừng hù dọa ta, hừ.
Bất quá nể tình cùng là tông tộc yêu thú với nhau, ta tha cho mấy con yêu thú các ngươi, tránh qua một bên ta nhai đầu hai nhân tộc.”
Lập tức Nguyên Long, Lừa Ngốc, Tiểu Yêu tránh qua một bên để lộ ra Trần Quốc Hưng cùng Cơ Như Uyên.
“ Các ngươi?”
Trần Quốc Hưng mặt tái nhợt, tay đưa lên ôm lấy ngực.
“ Đại ca tình nghĩa của chúng ta xem như chấm dứt tại đây, ta sẽ xây mộ cho đại ca, hằng năm nhất định sẽ hương lễ đại ca đầy đủ.”
Huyền Ma nhìn một màn này cười vui vẻ, Trần Quốc Hưng nhìn Huyền Ma hừ lạnh nói.
“ Không phải ngươi đã thề không làm hại ta sao, tại sao lại nuốt lời không sợ thiên đạo đánh xuống thiên phạt sao?”
“ Ồ có sao, nhưng ta đâu có nói là lão Ma ta không giết các ngươi.”

Trần Quốc Hưng cũng cười lạnh, thân thể lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt Huyền Ma một đấm tung ra nhanh đến mức khiến cho Huyền Ma đang đắc ý cười không cả kịp tránh né.
“ BÙM.”
Huyền Ma thân ảnh văng đi cắm đầu xuống biển tạo thành một cột nước bắn lên cao, Trần Quốc Hưng cũng không có ngừng tay đánh ra thần thông Vạn Tự Trấn Yêu Tà, Nguyên Long, Lừa Ngốc, Tiểu Yêu cùng Cơ Như Uyên đều đánh ra thần thông chiêu thức mạnh nhất tới chỗ Huyền Ma.
“ Ầm...ầm...ầm...”
Những thanh âm nổ vang liên tiếp, sau đó cả đám lui về phía nhau quan sát, một lúc sau từ dưới mặt biển hư ảnh một con Huyền Vũ lớn rẽ nước xuất hiện, Huyền Ma đứng ở đầu hư ảnh Huyền Vũ nhìn đám người Trần Quốc Hưng cười lạnh nhạt.
“ Mấy con sâu nhỏ quả nhiên vô sỉ, định ám toán lão quy ta, đáng tiếc các ngươi chẳng đủ sức lực, một nhân tộc Luyện Hư Đỉnh Phong, một Yêu Hoàng Đỉnh Cấp, hai con Yêu Hoàng Sơ Giai, cùng một nữ tử nhân tộc Luyện Hư Sơ Kỳ, các ngươi vậy mà lại đòi hợp sức đánh một Yêu Đế như ta, nực cười.”
Trần Quốc Hưng nuốt nước bọt một cái, con rùa già này không ngờ lại là một con Yêu Đế, tương đương với nhân tộc cường giả Độ Kiếp Kỳ, quả nhiên con rùa già này sống giai thật, không hiểu tại sao con rùa già này lại không chịu ảnh hưởng của việc thiên địa biến chuyển, chuyện này thì vui rồi, lớ ngớ bị nướng hết cả đám.
“ Tiền bối, ta trả lại thần huyết, tiền bối nể tình chúng ta cứu ngươi thoát khỏi bia trấn thiên mà tha mạng cho bọn ta có được hay không?”
Huyền Ma cười tinh quái, ánh mặt lộ rõ vẻ cười cơt nói.
“ Vậy các ngươi nghĩ có được hay không?”
Và câu trả lời dĩ nhiên từ vẻ mặt cười đùa của Huyền Ma cả đám Trần Quốc Hưng đều đã nhận ra, dĩ nhiên là không rồi, con rùa già này quả nhiên bẩn tính, ăn cháo đá bát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.