Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 390: Hôn Lễ





Trần Quốc Hưng bế Tuyết Nhi một lúc rồi đưa cho Cơ Như Uyên, hắn tiếp tục quan sát buổi đấu giá hội, tiếp theo là những đồ vật được đem lên đấu giá, Trần Quốc Hưng cũng chẳng có gia tay thêm, đến một món đồ vật được mang ra.
“ Đây là một khối Huyền Diễm Thạch, nguyên liệu có thể luyện chế ra một kiện pháp bảo nếu rơi vào tay Luyện Khí Sư, đáng tiếc thời đại thiên địa biến chuyển không thể luyện chế ra được pháp bảo, nhưng khối Huyền Diễm Thạch vẫn là một khối nguyên liệu hiếm có, giá khởi điểm là mười vạn linh thạch.”
Trần Quốc Hưng khóe miệng co giật, khối Huyền Diễm Thạch này là của hắn đăng kí bán, mà qua lời giới thiệu của con mụ Diễm Cơ kia khối Huyền Diễm Thạch còn chẳng bằng một cục phân, Trần Quốc Hưng mới đầu còn thấy Diễm Cơ này nhìn vừa mắt nhưng hiện tại thì còn không cả bằng cô bán cá ngoài chợ.
“ Mười vạn lẻ một linh thạch.”
“ Còn có ai ra giá hay không?”
“ Mười hai vạn.”
Cuối cùng khối Huyền Diễm Thạch của Trần Quốc Hưng bán được mười hai vạn linh thạch, Trần Quốc Hưng xoa chán đầy bi ai, sau đó mấy món đồ khác cũng bán được với cái giá không tệ mới khiến hắn nhẹ lòng đi một chút, cả buổi đấu giá Trần Quốc Hưng cũng chẳng mua thêm thứ gì khác ngoài Tuyết Cơ, bởi những thứ khác cũng chẳng có tác dụng gì với hắn, kết thúc buổi đấu giá Trần Quốc Hưng nhận linh linh thạch bán đồ rồi lại thanh toán tiền mua Tuyết Cơ, rồi rời đi.
Bên ngoài Toa Đồ Thành một hắc y nhân đang cấp tốc độn quang phi hành, bởi hắc y cảm nhận được khí tức cường đại đang đuổi theo.
“ Hự.”
Đột nhiên hắc y nhân hoa mắt, đâm đầu vào một thứ gì đó đen đen, loạng choạng dừng lại, lừa đen trên lưng cõng Tuyết Cơ, đang mang cái mông vừa bị hắc y nhân đâm vào xoa xoa, nụ cười ti tiện treo trên miệng.
“ Tên đại ngốc này, dám ăn hiếp trên đầu muội muội của bổn lừa, ngươi chết chắc rồi.”
Hắc y nhân cả người run lên, bởi khí tức của cái thứ cản đường trước mặt, từ bao giờ Yêu Hoàng lại trông có chút bẩn bẩn như vậy, hắc y nhân chỉ là một Hóa Thần Sơ Kỳ đối đầu với Yêu Hoàng chẳng có chút hi vọng nào.
“ Hello.”
Trần Quốc Hưng đứng ở sau lưng hắc y nhân khẽ ho một tiếng chào hỏi, khiến cho hắc y nhân hồn vía bay lên mây khó khăn quay đầu lại, là ba người đang nhìn hắc y nhân cười tươi làm da đầu hắc y nhân tê dại.
“ Tiền bốiiii...”
“ Không phải sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi bắt được Tuyết Cơ ở đâu mà thôi?”
“ Tiền bối, là ở Đông Hải Đảo.”
“ Ừ tốt, à đưa cái nhẫn trữ vật đây coi, một ngàn vạn linh thạch ta để quên ở chỗ ngươi.”
“ Tiềnnnnn....bối....”

“ Ơ cái tên này.”
Mã Hải vẻ mặt già nua đen còn hơn đít nồi, nhẫn trữ vật bị người ta cướp lấy, mà chẳng dám nói gì, Trần Quốc Hưng cười không ngậm được mồm vỗ vai hắc y nhân nói.
“ Làm người tốt một chút, cũng may Tuyết Nhi chưa tổn thương nếu không ta thịt ngươi rồi, thôi thì tha cho ngươi một mạng vậy.”
Trần Quốc Hưng chắp đít rời đi, lừa đen cõng Tuyết Nhi trên lưng mặt lừa ti tiện hỏi.
“ Tuyết nha đầu có muốn đá nát d ái hắn không?”
Tuyết Nhi vẻ mặt mơ màng, không biết đại ca lừa ngốc hỏi nó đá vào đâu những cũng gật đầu bừa.
“ Được lừa ca ca.”
“ Được, hắc hắc...”
Mã Hải thấy cặp mắt đen nhìn tới, cộng thêm nụ cười trên cái miệng kia bất giác toàn thân run bần bật, còn chưa kịp mở miệng đã không thể mở nổi, chỉ há miệng rên hừ hừ, rụng từ trên trời xuống đất, hai tay ôm háng mắt trợn trắng sùi cả bọt mép...
“ Tuyết Nhi nhà con ở trên biển sao?”
Trần Quốc Hưng hỏi Tuyết Nhi, cái đầu nhỏ khẽ lắc lắc.
“ Con cũng không biết, chỉ nhớ tới có một cơn gió lớn quấn con đi, tỉnh lại đã bị bắt nhốt.”
Trần Quốc Hưng cũng không có hỏi thêm, cả năm cùng nhau du ngoạn khắp nơi, Trần Quốc Hưng cũng muốn đi khắp Nam Châu nhìn một chút cảnh sắc ra sao...
Ở một vùng núi rừng dài liên miên, những ngọn núi cao chập chùng ẩn dấu trong mây, nơi này có một cổ tông môn cường đại ẩn dấu, tu chân giới Nam Châu chỉ biết tới Tam Tông, Cửu Giáo, Cửu Gia, những chỉ có cao tầng biết còn có thêm hai cổ tông môn ẩn thế khác, sáng ngang với Thánh Địa, một là Thiên Minh Tông của chính đạo, một Hỗn Ma Tông của ma đạo, hôm nay là ngày đại lễ thành hôn của thánh nữ Hỗn Ma Tông với con trai tông chủ Hỗn Ma Tông, có rất nhiều người được gửi thiệp mời, rộn ràng rồng rắn tới Cửu Sơn Lĩnh Mạch tham gia Hỗn Ma Tông hôn lễ.
Trần Quốc Hưng cũng là vì thấy nhiều cường giả đi về hướng này tò mò mà cũng đi theo, chủ yếu là các Hóa Thần Kỳ, còn Luyện Hư cũng chẳng thấy, mặt mũi Hóa Thần là to lắm rồi, còn để Luyện Hư xuất hiện không khéo là phiền phức chứ, cũng chẳng phải Luyện Hư nào cũng dám tồng ngồng xuất hiện như đám người Trần Quốc Hưng cả, hắn cũng lầm lũi đi theo.
Ở cổng tông môn Hỗn Ma Tông có hai tu sĩ đang thu thiệp mời, Trần Quốc Hưng cùng đám Cơ Như Uyên thì ở bên ngoài, Trần Quốc Hưng đi theo đám đông vào bên trong được sắp xếp chỗ ngồi, trên bàn bày đủ linh quả linh tửu, các loại, Trần Quốc Hưng cũng chào hỏi như đúng rồi mặc dù chẳng quen biết bố con thằng nào, xong sau đó thì rượu thịt nhét vào mồm ăn thong thả.
Cũng có những câu chuyện linh tinh được bàn tán, Trần Quốc Hưng đánh giá sơ bộ một chút, nơi này tông môn là Hỗn Ma Tông, không nằm trong Tam Tông Lục Giáo Cửu Gia, tông môn này sánh ngang với Thánh Địa chỉ là không có lộ mặt như những tông môn nhất lưu kia, chuyện này cũng làm Trần Quốc Hưng khó hiểu, chuyện quái gì mà phải núp nấp làm gì.
Đến tham gia hôn lễ, rất nhiều người mang theo lễ vật tới đều hướng tông chủ Phạm Hà Hỗn Ma Tông tặng lễ.

Cũng có rất nhiều tông môn nhất lưu thế lực, Trần Quốc Hưng còn nhận ra người của Thiên Long Tự cũng tới nơi này, Trần Quốc Hưng cảm thán, quả nhiên chuyện hắn còn chưa biết có rất nhiều.
“ Đa tạ các vị đã tới Hỗn Ma Tông tham dự hôn lễ.”
“ Phạm Hà tông chủ khách sáo, được mời là phúc phần của chúng ta.”
“...”
Phạm Hà tướng mạo uy nghiêm, bộ dạng tươi cười cũng không làm mất đi dáng vẻ vốn có, lúc này cũng có hai đoàn người đi vào, đi đầu là một nam tử anh tuấn tiêu sái khoac trên người bộ hồng bào màu đỏ rực rỡ, hẳn là con trai tông chủ, còn người còn lại là một nữ tử trùm khăn lụa đỏ mỏng trên đầu.
“ Tới rồi.”
Những người khác liên tục chúc mừng, Trần Quốc Hưng cũng không tính để ý, nhưng chợt ngẩng phắt đầu dậy nhìn chằm chằm vào nữ tử mặc y phục tân nương, cảm giác quen thuộc làm hắn như sét đánh vậy, Thiên Nhãn khai mở, đôi mặt tím quen thuộc, cùng gương mặt xinh đẹp không lời diễn tả, chính hắn đã đeo lên gương mặt đó khăn che mặt, mà lúc này cũng không có tháo xuống, đôi mắt tím lúc này lạnh nhạt không có chút cảm xúc giống như hạnh phúc chỉ một bộ dạng vô hồn lạnh nhạt, hắn sờ lên trước ngực nơi trước kia bị chém một kiếm.
“ Dao Như Huyên, là nàng.”
Trần Quốc Hưng không ngờ tới, lớ ngớ thế nào gặp lại chính là trong hôn lễ của người ta, hắn nhớ tới khoảng thời gian ở Chu Tước Đảo Đại Việt, một thiếu nữ đục đẽo tảng đá lớn hằng ngày, rồi cùng nhau đánh đàn ca hát.
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, xem ra cái này là số mệnh rồi, liền đứng dậy chắp tay nói.
“ Hôm nay ngày vui của Hỗn Ma Tông, ta xin đàn một khúc.”
Nói xong cũng không có đợi mọi người đồng ý liền lấy ra một cây đàn tranh bắt đầu gảy đàn.
“ Người khuất xa, đường về sao thênh thang quá
Người gần bước chân vẫn như còn xa
Dù lòng nhớ thương người luôn vẫn âm thầm
Mà nói không nên lời
Ngày tháng qua, tình trong em chôn giấu
Người biết chăng trái tim này khổ đau
Lòng hoài ngóng trông được nghe bước chân ai về
Mà cứ như vô tình
Người ơi anh có biết em đang chờ
Lời yêu anh giấu kín
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm
Mình anh với cô đơn
Giờ ta đây đã đến bên nhau rồi
Mà sao anh chẳng nói
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ
Mình sẽ mãi bên nhau
Ngày tháng qua, tình trong em chôn giấu
Người biết chăng trái tim này khổ đau
Lòng hoài ngóng trông được nghe bước chân ai về
Mà cứ như vô tình
Người ơi anh có biết em đang chờ
Lời yêu anh giấu kín
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm
Mình anh với cô đơn
Giờ đây ta đã đến bên nhau rồi
Mà sao anh chẳng nói
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ
Mình sẽ mãi bên nhau
Người ơi anh có biết em đang chờ

Lời yêu anh giấu kín
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm
Mình anh với cô đơn
Giờ ta đây đã đến bên nhau rồi
Mà sao anh chẳng nói
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ
Mình sẽ mãi bên nhau
Nơi đây em vẫn luôn mong chờ
Mình sẽ mãi bên nhau.”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.