Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 28: CÁI CHẾT BI THẢM




Sáng sớm hôm sau hắn bị một tiếng hét kinh thiên làm cho giật mình tỉnh dậy.
" Hưng...mày mày...ôi cái áo của tôi."
Hắn bất giác giật mình bén lẽn mà chạy ra ngoài vừa ra tới cửa phòng cậu Út mặt đã hằm hằm mà nhìn hắn, hắn cười ngây thơ mà nói.
" Chúc cậu buổi sáng vui vẻ."
Ông cậu liền gõ cho hắn một cái đau điếng, hắn chỉ biết cười hắc hắc mà không giám nói gì thêm.
" Mày đem cái áo mồi của cậu, đi làm ổ cho mấy con chó hả?"
Hắn liền lắc đầu phủ nhận ngay.
" Đâu có đâu cậu."
Cậu Út nhìn hắn đang cố nén cười liền gõ thêm một cái nữa lên đầu hắn mà nói.
" Mày còn cãi, cái áo mồi của cậu bây giờ đã thành cái ổ chó của mày, cậu đi tán gái kiểu gì đây."
Nhìn ông cậu Út bây giờ mới hơn 20 tuổi hắn mỉm cười thần bí mà nói.
" 30 tuổi cậu mới lấy được vợ. "
Cậu Út của hắn gầm lên mà nói.
" Á à thằng ranh con mày đang trù ẻo cậu mày ế à."
Rồi tính túm lấy hắn đánh cho một trận, thì ông ngoại không biết từ đâu đi ra mà quát.
" Thằng kia mày định làm gì cháu tao!!!"
Cậu Út lập tức thay đổi bộ mặt mà cười nói.
" Bố con chỉ chơi vui với cháu một tí thôi mà."
Hắn làm bộ mặt đau khổ mà chạy qua chỗ ông tố cáo cậu Út.
" Ông...cậu Út cốc vào đầu cháu."
Ông liền đưa tay mà xoa xoa vào chỗ hắn chỉ, khẽ nói.
" Để ông đánh cho nó một trận cho chừa."
Sau đó quay qua cậu Út đang mang vẻ mặt đâu khổ mà nói.
" Lâu rồi chưa bị ăn đập nên ngứa người à, dám chêu trọc cháu tao."
Cậu Út mặt đau khổ mà nói.
" Đâu có đâu bố!!!".
Ông ngoại liếc mắt nhìn qua sắc lạnh mà nói.
" Giỏi..."
Cậu Út thấy vẻ mặt đó của ông liền tái mặt miệng lắp bắp mà nói.
" Ấy bố đừng đánh con mà, con chưa làm gì mà bố."
Sau đó vội vàng bỏ chạy, ông ngoại cùng hắn liền cười vang một trận, sau đó ông quay qua mà nói với hắn.
" Cái áo mồi của nó chăm chút từng chút một, mà cháu lại mang đi làm ổ cho mấy con chó nhỏ...ây za."
Hắn chỉ biết cười hắc hắc, qua đến trưa khi trời đã tạnh mưa thì hai mẹ con hắn cùng ông ngoại, còn cả cậu Út nữa đi về phía nhà hắn để xem xét, bùn còn đọng trên những tán lá của mấy cây cao khắp nơi là cây cối nghiêng nhả, còn căn nhà của hắn cũng toàn bùn là bùn thấy vậy hắn liền giật tay mẹ mà nói.
" Mẹ mình xây luôn nhà đi ạ."
Mẹ hắn liền gật gật đầu rồi quay qua cậu Út mà nói.
" Cậu xem bảo người đến làm nhà luôn cho chị."


Cậu út liền gật đầu hí hửng mà nói.
" Dạ chị, em cũng muốn công trình đầu tiên trong tay mình là xây cho người trong nhà, nhân đợt này mình xây luôn."
Ông ngoại không hề biết mẹ con hắn có bao nhiêu tiền liền lo lắng mà nói.
" Nếu không đủ tiền để bố bán mấy đồi cây, lấy tiền làm."
Mẹ hắn nghe vậy liền mỉm cười mà nói.
" Bố cứ yên tâm trong tay con cũng có mấy tỉ."
Mẹ hắn nói một cách nhẹ nhàng nhưng đối với ông ngoại và cậu út lại như một quả bom nổ vậy mà thất thanh hét lên.
" Mấy tỉ..."
Cậu út liên tục hít hà một lúc rồi mới nói.
" Chị ăn cướp đâu ra nhiều tiền vậy."
Ông ngoại liền trừng mắt mà táng cho cậu út một cái vào đầu giọng trách mắng. Truyện Xuyên Nhanh
" Mày ăn nói kiểu gì đấy hả!!! Tao dạy mày ăn nói thế hả?”
Cậu út lỡ miệng nên vội vàng quay qua xin lỗi mẹ hắn.
" Chị Hai, em xin lỗi em lỡ miệng tại em hơi bị sốc."
Mẹ hắn mỉm cười lắc đầu mà nói.
" Không có gì đâu, đều là người nhà cả, chị được người ta chỉ nên kiếm được một số."
Sau đó mọi người đi ra bờ sông nhìn dòng nước đục ngầu đang chảy điên cuồng, tuy nước đã rút nhưng vẫn còn dâng cao lên gần bờ, hắn đưa mắt mà quét nhìn dòng nước đục ngầu, bất giác hắn nhìn thấy một thứ gì đen sì to lớn khẽ giật mình rồi đưa mắt nhìn lại lại không thấy đâu nữa, vội vàng mở lên thiên nhãn mà quan sát chỗ vừa rồi cũng không thấy gì, thiên nhãn cũng bị hạn chế bởi ánh mắt hắn còn chưa đạt tới cảnh giới cao, nếu vận dụng quá sức hắn sẽ bị phản phệ, nhẹ thì hạn chế tầm nhìn xuống còn nặng thì sẽ bị mù vĩnh viễn...
Cậu út đứng ở bên cạnh nhìn dòng nước mà nói.
" Lũ chắc có nhiều cá trôi về lắm đây, chiều lấy chài ra quăng vài mẻ xem sao..."
Hắn nghe vậy lo lắng liền nói.
" Nước lũ còn to nguy hiểm lắm cậu ạ."
Ông ngoại cũng nhìn dòng nước mà nói.
" Không đi đâu hết ở nhà cho tao."
Cậu út nghe vậy thì ỉu xìu, hắn lo lắng cho cậu út nên mới nói như vậy thứ hắn vừa thấy vụt qua nhưng hắn cũng lờ mờ đoán ra thứ gì đó.
Buổi chiều hôm đó cũng có rất nhiều người ra sông mà đánh cá, nhiều người còn đánh được con cá to bằng bắp đùi. Buổi chiều tối hôm đó làng hắn ở lại vang lên những tiếng hô hoán đầy bi thương lo lắng.
" Thằng Đức nó bị chết đuối rồi."
Dân làng liền kéo nhau cầm đèn pin mà chạy ra ngoài bờ sông mà tìm kiếm, hắn cũng chạy theo cậu út mà đi xem, loáng thoáng nghe dân làng nói chiều anh Đức cùng mấy người nữa đi đánh cá, anh Đức bơi sang bờ bên kia để đánh ở một hủm nước sâu, bơi tới giữa dòng thì đột nhiên hét lên một tiếng sau đó chìm ngỉm, mấy người trên bờ liền hô hoán tìm thuyền mà bơi ra, nhưng đã không kịp anh Đức đã bị dòng nước nhấn chìm mất dạng.
Đúng như quỹ đạo kiếp trước diễn ra, hắn âm thầm suy đoán việc hắn trọng sinh sống lại cũng không thay đổi nhiều tới số mệnh của người khác, bi kịch vẫn diễn ra theo đúng kịch bản, hắn nhìn lên trời cao mà khẽ thở dài..
Mọi người đi dọc bờ sông mà tìm kiếm tung tích của anh Đức, nhưng không hề tìm thấy mẹ của anh Đức khóc lên khóc xuống mà gào ầm lên.
" Đức ơi mà Đức, sao con lại bỏ mẹ mà đi, ông trời ơi sao số tôi khổ thế này...."
3 ngày sau.
Một thi thể không hoàn chỉnh được với lên, cái xác được tìm thấy ở một bãi đá, hắn cũng theo chân câu út mà đi xem.
" Ở nhà đi Hưng, nhìn người chết có gì hay ho mà đi làm gì."
Hắn bĩu môi cứ đòi đi bằng được với cậu út.
" Cho cháu đi đi mà....đi mà cậu."


Bị hắn cứ quẫn lấy cậu út cũng lắc đầu mà nói.
" Được rồi, lúc đó mà sợ khóc nhè ra, cậu khác ném luôn xuống sông."
Hắn gật gật cái đầu thầm nghĩ trong đầu " Còn phải xem cậu có bản lĩnh không đã." chạy tới bờ sông chỗ mà người ta vớt được cái xác, người hiếu kì cũng vây kín lấy mà chỉ trỏ.
" Xem kìa gê không!!! "
" Không biết bị cái gì ăn, mất hết bên dưới rồi...."
" Oẹ...oẹ.."
Nhiều người còn chạy ra mà nôn mửa, có những người còn xanh lè mặt mà vội vàng chạy về,hắn cùng cậu út chen lẫn mãi mới vào được bên trong, vừa nhìn thấy cái xác hắn đã nhăn mặt lại, cái xác trắng bệch trương phồng đã không còn nguyên vẹn, một nửa thân dưới từ bụng không biết đã bị vật gì cắn mất chỉ còn từ phần bụng trở lên nội tạng cũng lòi hết ra bên ngoài...
Hắn chỉ biết thở dài nắm chặt tay, đưa mắt nhìn về dòng nước đã êm ả xanh thẳm của con sông, kiếp trước sau này còn thêm mấy người chết, có người bị ăn mất chỉ còn cái đầu, có người ngay cả xác cũng không tìm thấy, lại nhìn qua cái xác lúc này trong mắt hắn, cái xác đang toả ra những luồng khí đen bên cạnh còn vài tia khí màu xanh nhạt miệng hắn lẩm bẩm.
" Yêu khí...xem ra có yêu quái theo nước lũ mà trôi về khúc sông này rồi."
Tuổi thơ thả trâu tắm sông sẽ không còn nữa khi còn thứ kia tồn tại dưới sông, nếu không cẩn thận ngay cả xác cũng không còn, nhưng hắn lúc này chỉ là một đứa trẻ thì có thể làm gì được đây, thứ ở trên cạn hắn còn có sức mà diệt nhưng lại ở dưới nước hắn có lòng mà không có sức...
Chỉ biết thở dài, bản thân hắn vẫn còn quá yếu không thể giúp đỡ dân làng được, nắm chặt tay hắn thầm nhủ phải tìm ra cách mới được.
Buổi tối hôm đó hắn lén lút lúc mẹ không để ý mà chạy ra ngoài bờ sông, đứng trên bờ quan sát dòng nước trong đã tĩnh lặng êm ả,hắn thật sự cũng không biết trên thế giới này tồn tại bao nhiêu kẻ tu luyện nữa, từ lúc hắn trọng sinh sống lại đã gặp con đại xà, lần này còn gặp được cả một con thủy quái, hắn lắc đầu thở dài miệng lầm bầm.
" Mẹ nó...đến thời đại mạt pháp chúng mày từ đâu chui ra nhiều vậy."
Cầm một hòn đá mà ném xuống sông giải toả tâm trạng khó chịu trong người, ấy thế nào hắn ném viên đá lại chúng chỗ con thủy quái đang bơi, làm một vùng nước nổi đầy bọt khí rồi từ dưới nước hai con mắt đỏ rực hiện ra...
Hắn há hốc cả mồm mà thầm nghĩ trong đầu " Mình ném bậy cũng chúng con thủy quái, vậy mình mà ị ra không phải..."
Lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ bậy bạ mà mở Thiên Nhãn ra nhìn xuống chỗ hai cái mắt đỏ rực ở bên dưới mặt nước.
Vừa nhìn xuống hắn tí rớt mất hai con mắt ra bên ngoài miệng há hốc, thứ hắn nhìn thấy là một con cá chép đen to lớn, cái miệng của con cá có vài chiếc răng sắc nhọn thò ra cả bên ngoài, hắn nghi hoặc không biết có phải con cá chép nhỏ kia được tiêm thuốc biến dị như trong phim viễn tưởng khoa học của mĩ không nữa, mà thân hình của nó đã to như một con voi vậy, hắn nuốt một ngụm khí lạnh rồi vắt chân lên cổ mà chạy mất dạng, đừng có đùa giỡn với tính mạng của mình, con cá đó ít nhất tu vi cũng đạt tới đỉnh phong yêu tinh, nó mà liếm nhẹ một cái là cái mạng nhỏ của hắn cũng đi tong, hắn phải chuẩn bị một vài thứ mới được, hắn sẽ chơi chết con cá nhỏ dưới sông...
Sáng sớm hôm sau hắn vẫn xách con lợn hồng đeo lên vai mà tung tăng đi học, từ lần trước hắn đã tự mình đi bộ đến trường học, không cần mẹ hắn đưa đón nữa, hắn là một đứa trẻ ngoan mà, đang tự khen bản thân thì một tiếng động gầm gừ làm hắn giật bắn mình, quay đầu qua nhìn hắn sợ hết hồn đứng ngay gần hắn 2m là một con chó béc rê to béo đang nhe hàm răng trắng tinh ra mà cười với hắn, nuốt một ngụm nước bọt hắn thầm nghĩ " tối nay có món chó nướng cả con rồi...hắc hắc."
Mỉm cười thật tươi hắn quay qua chỗ con chó mà cất giọng nói.
" Mày ăn tao đê...mày nhảy ra ăn tao đê."
Con chó béc rê giường như bị nụ cười toả nắng của hắn cảm hoá mà im lặng quay đầu bỏ vào trong nhà, hắn nhếch miệng tiêu sái đúc tay vài túi quần mà bước đi tiếp miệng nói.
" Con chó nhỏ láo toét lần sau tao thịt mày, lần này tao tha."
Nhưng chưa bước được mấy bước, từ đằng sau chuyền tới tiếng động, hắn liền quay lại nhìn mặt liền tái mét miệng gào lên.
" Mẹ kiếp con chó chết tiệt chơi trò gọi đội."
Hắn cứ tưởng đứng trước dâm uy của hắn con chó nhỏ sẽ biết điều ai ngờ nó lại đi gọi đội, chó cũng chơi bẩn chứ…
Nhìn 3 con chó đang đuổi tới hắn vội vàng xách cái quần thật chắc sau đó chạy thục mạng trên con đường đất, số hắn gặp đen đủi cả đoạn đường không hề gặp một bóng người, hắn tặc lưỡi rồi quay lại nhìn 3 con chó vẫn hăng say đuổi theo, hắn nhếch miệng rồi chạy vào một bãi cây vắng vẻ rậm rạp, rồi đứng lại 3 con chó kia không biết thèm muốn ăn thịt kiểu gì mà lao lên mà cắn thẳng tới, hắn chỉ đứng im mà cười tà tà, sau đó dơ chân ra sút một cái thật mạnh về phía con chó đang cắn tới, làm con chó văng ra một xó không kịp ngáp mà chết tốt, hai con chó kia cũng lao lên mà cắn tới hắn, mỗi con một đá đều không kịp kêu thì đã chết, nhìn xác 3 con chó hắn cười nhạt, vung tay phóng một luồng khí hoả tới thiêu sạch sẽ, thứ muốn tìm chết mà đụng tới hắn vì bất cứ lí do gì đều sẽ phải chết...
Vào tới lớp hắn liền nằm ườn ra cái bàn nhỏ của mình, mắt đảo đảo xung quanh tìm kiếm, ở một góc con bé Hằng đang ngồi lủi thủi chọc ngoáy gì đó dưới đất, mặt thì buồn thiu hắn liền chạy lại mà móc ra một cây kẹo mút đưa tới miệng nói.
" Ăn kẹo đi này..."
Con bé ngước mắt lên nhìn hắn rồi lại gục đầu xuống, hắn có chút lo lắng ngồi xuống bên cạnh mà hỏi.
" Em bị sao thế???"
Con bé lần này mắt đã lăn ra vài giọt nước mắt miệng thều thào nói.
" Cái váy của em bị rách...thằng Cường nó xô em ngã làm rách cái váy."
Hắn nghe vậy sát khí liền nổi lên, thằng ngu kia mới tí tuổi ranh mà đã quá láo toét, lần này hắn sẽ không tha thứ cho việc nó làm.
" Nín đi...anh mua cho em cái mới được không nào??"
Dỗ dành một lúc con bé mới nín khóc, hắn kéo con bé đi vào lớp cùng lúc là tiếng trống báo vang lên...
Tụi thằng Cường lần trước bị ong đốt đã nghỉ học một tuần mới khỏi, vừa đi học lại dám chêu chọc con bé Hằng hay đi theo hắn, đây khác gì là tát vào mặt hắn một cái vang dội chứ, nhìn mấy thằng ngu đang dùng đôi mắt thách thức nhìn hắn, hắn cũng không thể hiểu nổi đầu mấy thằng này có vẫn đề không nữa mà hết lần này tới lần khác cứ thích gợi đòn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.