Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 197: A Ngốc




Đi một lúc lâu thì Trần Quốc Hưng cũng dẫn đám người trở về chỗ Vu Như Huyền, thấy một hàng dài trai tráng thanh niên thì cũng hơi sững sờ, quả nhiên là chiếu chiêu binh của hắn có tác dụng.
“ Các người phụ giúp họ đi.”
Phân phó đám Hậu Cần Đoàn đi theo mình làm việc, rồi Trần Quốc Hưng tính trở về đòi Hoá Liêu một món tiền để làm việc, không có tiền cũng rất khó làm việc lớn.
“ Ta muốn giống như bọn họ.”
Một giọng nói non nớt vang lên làm Trần Quốc Hưng chú ý tới, một người có thiếu niên cơ thể to lớn, chiều cao ít nhất cũng phải hai mét đang đặt một tờ giấy xuống bàn của Vu Như Huyền, ở bên cạnh một bà lão già nua vội cúi đầu với Vu Như Huyền.
“ Ta xin lỗi, cháu của ta nó không được bình thường, các người đừng để ý tới.”
Rồi bà lão ra sức kéo người thanh niên to lớn, nhưng với sức lực của một phụ nữ lớn tuổi không thể làm dịch chuyển được người thiếu niên to lớn.
“ Bà bà ta muốn làm quân lính, ta muốn đánh giặc.”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm đánh giá thiếu niên to lớn, điệu bộ cử chỉ cùng vẻ mặt tám phần biểu thị là thiếu niên không hề bình thường, chắc hẳn là bị bệnh liên quan tới thần kinh.
“ Hazz, cháu ăn uống còn phải để bà bà phụ giúp thì cháu có thể làm nên chuyện gì chứ, về nhà với bà bà mau.”
Bà lão liên tục nói ngọt nhưng thiếu niên to lớn vẫn đứng im bất động, Vu Như Huyền thì không biết phải xử lý ra sao, đám người xếp hàng ở phía sau cũng cũng nói không ít lời khuyên nhủ nhưng thiêu niên to lớn vẻ mặt ngây ngô vẫn hiện lên vẻ không hề quan tâm tới.
Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi ai nói kẻ ngu ngơ không thể làm nên đại sự, những kẻ như này có thể làm một dũng tướng, bất quá cũng chỉ thể làm một dũng tướng tiên phong đánh thẳng vào kẻ địch, cũng dễ bị kẻ địch xỏ mũi ám hại.
“ Ngươi tên gì ?”
Người thiêu niên nhìn Trần Quốc Hưng đang đi lại, rồi nhìn bộ giáp phục trên người Trần Quốc Hưng, liền lộ ra một nụ cười ngây ngô nói.
“ Họ đều gọi ta là A Ngốc, ngươi là quân lính sao, ta cũng muốn giống với ngươi.”
Trần Quốc Hưng mỉm cười, không biết tại sao thiếu niên ngốc này lại muốn làm quân lính, nhưng người ta đã muốn hắn cũng phải thu nhận người ta chứ.
“ Bà bà ta thấy A Ngốc rất dễ xúc động với hai từ quân lính ?”
— QUẢNG CÁO —
Bà lão thở dài một hơi, Trần Quốc Hưng liền kéo A Ngốc qua một bên nói.
“ Qua đây tránh cho người khác nào, ta sẽ nhận ngươi làm quân lính, mau qua đây.”
A Ngốc cười ngây ngô đi theo Trần Quốc Hưng, bà lão cũng đi theo Trần Quốc Hưng cùng A Ngốc qua một bên.


“ Phụ thân của A Ngốc cũng từng là một quân lính, sau khi bị thương nặng liền trở về, từ nhỏ A Ngốc được phụ thân kể rất nhiều chuyện liên quan tới quân lính nên nó muốn giống phụ thân của mình trở thành một người lính, chỉ là năm A Ngốc lên mười sau một cơn bạo bệnh liền ngây ngây ngơ ngơ đến tận bây giờ, phụ mẫu nó vì kiếm tiền chữa bệnh cho nó cũng qua đời trong một lần ra ngoài, hazzz.”
Trần Quốc Hưng cũng thoáng thở dài, đời người đúng là đã túng còn thêm thiếu, hắn nhìn A Ngốc nói.
“ Ngươi trở về cùng bà bà đi.”
A Ngốc lắc đầu liên tục nói.
“ Không, ta muốn giống họ, muốn trở thành một vị anh hùng.”
A Ngốc vung vung tờ giấy trong tay nói, Trần Quốc Hưng hơi quái dị nhìn bà lão hỏi.
“ Bà bà, A Ngốc biết chữ sao ?”
Bà lão thở dài gật đầu.
“ Năm nó lên 8 đã thành thục tất cả chữ nghĩa rồi, tuy bây giờ có chút ngây ngốc nhưng nó vẫn có thể đọc viết.”
Trần Quốc Hưng cũng trợn mắt, vậy là hắn cho phát tờ rơi chiếu chiêu binh lại bị A Ngốc đọc được rồi tới đây, hắn dùng Thiên Nhãn quan sát lại A Ngốc một lần, vẻ mặt hơi biến đổi, huyệt vị ở đầu A Ngốc bị một vết thương tụ máu bầm bên trong , vậy vấn đề ngây ngốc chắc là liên quan tới cục máu huyết bầm, một lúc liền nói với bà lão.
“ Chắc hẳn A Ngốc sau một cú ngã mạnh nên mới thành ra như vậy ?”
Bà lão cũng khẽ ngạc nhiên gật đầu vội nói.
“ Đúng vậy, A Ngốc ngã xong thì phát bệnh mới trở nên như vậy.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Trần Quốc Hưng nhìn đôi mắt đen láy của A Ngốc hiện lên một vẻ kiên định thì hơi hơi mủi lòng liền nhìn bà lão nói.
“ Bà bà ở đầu A Ngốc có máu bầm, nếu có thể phá bỏ hẳn là A Ngốc sẽ bình thường trở lại, nhưng hiện tại cháu chưa thể giúp được.”
Bà lão nghe vậy liền quỳ xuống trước mặt Trần Quốc Hưng làm hắn cuống quýt vội vàng đỡ lấy bà bão.
“ Bà lão này cầu xin ngươi cứu lấy A Ngốc, ta cầu xin ngươi.”
Trần Quốc Hưng đỡ lấy bà lão liền nói.


“ Nếu bà tin tưởng ta sẽ mang theo A Ngốc đi theo, dần dần rồi chữa bệnh cho A Ngốc, bà bà thấy sao ?”
Bà lão nhìn Trần Quốc Hưng rồi lại nhìn đứa cháu ngốc nghếch của mình một hồi thì gật đầu.
“ Vậy A Ngốc sẽ làm phiền ngươi chăm sóc cho nó, nếu nó…”
“ Bà bà yên tâm, ta đảm bảo A Ngốc sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.”
Trần Quốc Hưng nghiêm túc nói, bà lão lắc đầu nói.
“ Không phải, nếu nó chẳng may sảy ra chuyện, bà lão này cũng chỉ trách ông trời bất công mà thôi, chỉ là bà lão này không thể đi theo cháu mình, phiền cậu hãy chăm sóc cho A Ngốc, nếu nó khỏi bệnh thì nói với nó quay về cho ta nhìn nó một lần cuối.”
Trần Quốc Hưng thở dài gật đầu, A Ngốc nhìn bà lão một hồi cất giọng ngây ngốc nói.
“ Bà bà trở về đi, cháu muốn làm quân lính để đánh giặc giống phụ thân.”
Bà lão thở dài rồi quay người rời đi, hắn lục lọi một ít bạc còn sót trên người chạy theo đưa cho bà lão.
“ Bà bà phải cố gắng, chờ cho A Ngốc một ngày khỏi bệnh trở về.”
Bà lão hai tay run run gật đầu cũng không từ chối nhận lấy rồi lưu luyến nhìn A Ngốc rồi mới rời đi. Trần Quốc Hưng nhìn theo bà lão rồi nhìn qua A Ngốc nói.
— QUẢNG CÁO —
“ Gọi ta là Trần ca ca biết chưa !”
“ Trần ca ca.”
A Ngốc cười ngây ngô nói, Trần Quốc Hưng sau đó liền mang A Ngốc trở về doanh trại, chọn cho A Ngốc giáp phục sau đó dẫn A Ngốc tới chỗ A Minh cười nói.
“ A Minh, đây là A Ngốc từ giờ hai người là huynh đệ cùng Họ.”
A Minh trợn mắt nhìn, Trần Quốc Hưng cười nhạt giao A Ngốc cho A Minh dạy dỗ, rồi chạy tới chỗ Lý Chiêu thủ thỉ, Lý Chiêu liền cười cười gật đầu xách mông đi tìm Hoá Liêu đòi tiền, Trần Quốc Hưng ngồi tranh thủ tu luyện, hắn cũng không lâu nữa sẽ đột phá Thái Dương Quyết tầng ba.
Lúc ở Địa Cầu hắn đã nghiên cứu Thái Dương Quyết tới tầng thứ sáu, với ba vầng mặt trời ở đây có thừa ánh nắng để tu luyện thì đột phá đến tầng sáu hẳn là hai năm thời gian, Trần Quốc Hưng quyết định dùng hai năm thời gian thống nhất Nam Quốc đạp tan Bắc Quốc rồi sẽ rời đi, muốn trong hai năm thông nhất Nam Quốc e là chuyện cũng không đơn giản một chút nào, hắn cần đẩy nhanh tiến độ hiện tại mới được.
Khi Lý Chiêu trở về khuôn mặt lộ ra vẻ khó coi đưa cho Trần Quốc Hưng một túi nhỏ nói.
“ Chỗ Liêu tướng quân cũng không có nhiều tiền, tạm thời chỉ có 50 lượng bạc trắng.”
Trần Quốc Hưng nhận lấy túi vải khẽ tung tung gật đầu, kim loại vàng bạc ở dị giới cũng vẫn là kim loại quý, cũng không có mấy khác biệt so với Địa Cầu, điều này càng đỡ được nhiều phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.