Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 169: Ngân Lang Kiếm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào một hồi lâu cũng thành một không gian khoảng 3 mét vuông, Trần Quốc Hưng gật gù rồi khoé một lỗ ở dưới sàn thành một hình tròn khoảng 30 cm, khi nhấc khối đá ra thì một ngọn lửa nham thạch bùng lên, bố trí thêm một vài cấm chế sau đó hắn mới lấy ra các nguyên liệu bắt đầu đưa vào lửa dung nham, đầu tiên là khối Thiên Âm Thạch mất hơn 3 tiếng đồng hồ khối Thiên Âm Thạch mới biến thành một đoàn chất lỏng màu trắng bạc, hàn khí vẫn toả ra nhè nhẹ, mặc kệ cho lửa dung nham tinh luyện kĩ Thiên Âm Thạch hắn mới cho mấy khối nguyên liệu khác vào tinh luyện.
Chỉ mất 1 tiếng đồng hồ lơ lửng bên trong lửa dung nham đã có năm đoàn chất lỏng, Trần Quốc Hưng tay kết ấn tinh thần lực tràn ra bao phủ lấy năm đoàn chất lỏng khống chế bắt đầu từ từ dung hợp chúng vào nhau, quá trình dung hợp mất đến 8 tiếng đồng hồ, bây giờ khuôn mặt Trần Quốc Hưng đã tái nhợt đổ đầy mồ hôi trên chán, linh nguyên trong đan điền cũng chỉ còn lại hai thành.
- Ngưng.
Hắn quát lớn một tiếng tinh thần lực thúc đẩy hai luồng chất lỏng dung hợp vào nhau tạo thành một hỗn hợp ba màu sắc chất lỏng bằng một quả bóng đá, lại chờ cho khối chất lỏng tinh luyện 1 tiếng đồng hồ rồi hắn mới lấy phôi kiếm làm từ Băng Thiết đã chuẩn bị sẵn đổ khối chất lỏng ba màu vào bên trong.
Phun thêm một ngụm tinh huyết lên nhằm nâng cao khả năng người kiếm tương thông lên, cũng như đánh dấu một phần phi kiếm. Chờ thêm 30 phút rồi mở phôi kiếm ra, một thanh phi kiếm đã thành hình, chiều dài hơn 1 mét, rộng bằng 3 ngón tay người lớn, cả cây kiếm màu trắng xanh toả ra hàn khí nhè nhẹ mang đặc trưng của Thiên Âm Thạch sau khi tinh luyện còn sót lại, nắm lấy cây kiếm vung vung vài cái rồi lại ném vào lửa dung nham, lấy ra mấy chục cái búa tạ cùng một cục sắt to và mấy thứ linh tinh, khi thân kiếm đỏ lên hắn lấy ra bắt đầu vung búa đập “ cong cong “, không phải cứ bỏ kiếm ra khỏi phôi là thành một thanh kiếm mà cần phải rèn lại đập cho đến khi nó đẹp thì thôi, mài dũa đục khoét các kiểu hơn 10 tiếng sau mới ra lò một thanh kiếm hoàn hảo, Trần Quốc Hưng thở phì phò như chó mùa hè nằm lăn ra nền đất đá.
“ Mợ nó mệt còn hơn đi cày!”
Tính toán một hồi cũng phải gần một ngày vật lộn hắn mới luyện chế ra một thanh Linh Khí Hạ Phẩm, Trần Quốc Hưng ngao ngán thở dài, nếu mà đem khối Thiên Âm Thạch cho một Luyện Khí Sư chí ít cũng luyện ra một thanh Linh Khí Trung Phẩm, đáng tiếc hắn lại không phải Luyện Khí Sư nên chỉ luyện ra một thanh Linh Khí Hạ Phẩm, chỉ thiếu một chút nữa là thành một thanh Phàm Khí Cực Phẩm, hắn thở dài thu lại cây kiếm, sau đó phá huỷ không gian rồi độn thổ ra bên ngoài, trở xuống núi thuê một khách sạn hắn ngủ một mạch hai ngày nếu không phải nhân viên khách sạn lo lắng hắn sảy ra chuyện mà lên gõ cửa phòng hắn còn phải ngủ thêm nữa.
Ăn uống một hồi lấp đầy cái bụng, Trần Quốc Hưng mới trở về phòng nhảy lên giường lôi thanh kiếm Linh Khí Hạ Phẩm ra bắt đầu khen ngợi tài năng của bản thân.
“ Ây, kiếm của ai luyện mà lại đẹp như thế này cơ chứ!!!”
Thanh kiếm hàn quang màu xanh lam lập loè, chuôi kiếm được khắc một con sói trong miệng ngậm một viên ngọc màu đỏ, vung vung cây kiếm áng khoảng cũng phải đến hơn 10 kg, Trần Quốc Hưng gật gù nói.
— QUẢNG CÁO —
“ Đặt tên mày là Ngân Lang.”
Sau đó hắn khắc ấn kí thần niệm hình một con mắt lên thân kiếm, thần niệm lập loè rồi ẩn vào trong kiếm, Trần Quốc Hưng cảm giác có một mối liên hệ thần kì giữa hắn và Ngân Lang Kiếm, cái này khác hẳn với khi hắn sử dụng hai thanh đao nanh rắn, mà cũng đúng thôi hai thanh đao nanh rắn hắn vẫn chưa luyện chế thành vũ khí, thu tay lại thanh Ngân Lang Kiếm vẫn lơ lửng ở trước mặt Trần Quốc Hưng.


“ Lấy đầu địch ngoài ngàn dặm là cái cảm giác này à.”
Trần Quốc Hưng cảm giác chính là một sợi tinh thần lực của hắn như một sợi chỉ nối liền giữa ý thức của hắn và Ngân Lang Kiếm, độ dài của sợi chỉ thần niệm này cũng phải đến ngàn mét khoảng cách.
- Đi
Trần Quốc Hưng tay phải dơ kiếm chỉ về phía trước, Ngân Lang Kiếm liền bay vèo một cái về trước.
“ Ầm.”
“ Vãi nồi!!!”
Trần Quốc Hưng nhìn Ngân Lang Kiếm cắm thẳng vào giữa cái Ti Vi nhãn hiệu Samsung to tổ bố ở góc phòng thì thở dài, cao hứng quá liền đâm một kiếm bục mẹ cái Ti Vi, tiền đâu ra mà đền đây. Nghịch Ngân Lang Kiếm một hồi rồi hắn tạm thời cất đi chạy xuống trả phòng và đền thêm tiền để khách sạn mua cái Ti Vi mới.
Chạy ra bên ngoài cũng trời cũng đã tối mịt, hắn sau vài lần chạy nhảy cũng đã tìm được một bờ biển không có bóng người, lấy Ngân Lang Kiếm ra hắn liếm liếm môi.
— QUẢNG CÁO —
ke-thu-ho-vu-tru-169-0
“ Bay lên nào các em, haha…”
Tay kết ấn thi triển Phi Kiếm Thuật, Ngân Lang Kiếm nằm ở dưới đất phóng to ra kích cỡ khoảng 30 cm, chiều dài cũng tăng thêm lên gần 2 mét. Nhảy lên mặt Ngân Lang Kiếm Trần Quốc Hưng tay làm động tác vào số đạp ga tay chỉ về phía trước, Ngân Lang Kiếm liền bay lên hắn đã có chuẩn bị nhưng tốc độ của Ngân Lang Kiếm quá nhanh liền rơi xuống cày mặt trên bờ cát dài, lao đi một đoạn khá xa.
Mang cái đầu ra khỏi mặt cát miệng phun phè phè cát trong mồm ra, lẩm bẩm.
“ Con mẹ nó.”


Trần Quốc Hưng hắn là một thiên tài cơ mà, lần đầu cưỡi phi kiếm lại ăn một đống cát biển chuyện này mà truyền ra ngoài giang hồ đồng đạo nó cười cho thối mặt.
Mang theo ngạo khí của một thiên tài hắn tiếp tục tập luyện phi kiếm, quyết tâm lần hai sẽ thành công nhưng chỉ bay được một đoạn hắn ngã từ trên không trung xuống cắm ngập đầu vào trong cái.
“ Mợ mày.”
Nhổ cái đầu ra khỏi cái Trần Quốc Hưng hai mắt hiện lên những tia máu cay cú, rồi hùng hổ tiếp tục tập bay, sau bảy lần ngã chín lần rơi xuống biển hắn cũng đã gượng gạo ổn định phi kiếm bay vèo vèo trên không trung.
“ Có khác gì trượt ván đâu nhỉ, hazz mình quả nhiên đúng là thiên tài tuyệt thế.”
Bay lượn một lúc khi đã thành thục bảy mươi hai tuyệt kĩ quẩy trên không thì hắn cũng hạ cánh an toàn ở bờ biển, ngoác mồm cười điên cuồng một lúc làm không ít người nghe được tiếng cười đã báo cảnh sát.
— QUẢNG CÁO —
“Hay là bay ra ngoài vũ trụ xem thử một tí.”
Nhìn mấy ngôi sao trên bầu trời Trần Quốc Hưng tự nhiên lại muốn bay thử ra ngoài vũ trụ, sau đó liền tế Ngân Lang Kiếm ra đảo vài vòng 360 độ rồi hắn bay vọt lên bầu trời đêm, để lại sau lưng mấy cảnh sát đi đến bãi cát chỉ thấy một bãi cát te tua những cái hố cát.
Vừa bay Trần Quốc Hưng vừa trầm tư, đột phá Trúc Cơ khả năng nín thở tích cốc đã tăng lên vùn vụt, hắn tính sương sương mình cũng phải nín thở được 2 tiếng đồng hồ chứ chẳng chơi, để mà đi thi môn nín thở thế vận hội thì huy chương vàng chắc luôn, còn về phần tích cốc thì cũng sương sương một tháng thời gian.
“ Chơi ngoài vũ trụ một lát rồi ra biển tìm cái chỗ được đánh dấu trong bản đồ mới được.”
Bay càng lên cao Trần Quốc Hưng cảm thấy không khí càng ngày càng loãng hơn, cho đến khi hắn giường như bay vọt qua một tấm màng thì liền không có không khí, Trần Quốc Hưng lập tức bế khí, đứng ở phi kiếm nhìn về Địa Cầu hắn ngoác cái mồm ra cười, móc điện thoại ra tự sướng vài tấm với điểm nhấn là Địa Cầu màu xanh xanh cùng phông nền màu đen đặc, lúc trở về đem post lên facebook với dùng stt “ Vũ Trụ Quả Thật Là Nhỏ Bé” thì phải gọi là bao ngầu không thằng nào dám đụng hàng với hắn.
Bay vào môi trường chân không Trần Quốc Hưng chắc chắn là tốc độ của Ngân Lang Kiếm tăng lên gấp đôi so với ở Địa Cầu, không để các nước phương Tây quan ngại hắn liền ẩn thân cả người liền trong suốt, đột phá Trúc Cơ muốn tàng hình hắn không cần phải dùng phù chú nữa, hắn vừa mới nghiên cứu công pháp Ẩn Thân Thuật cách đây không lâu, áp dụng vào thực tiễn coi như vừa đủ dùng. Nhìn nhìn mặt trăng lố chỗ vết lõm hắn còn định bay lên đó chơi nhưng mà còn không chuẩn bị ôxi tiếp tế nên đành thôi, lần sau thì mang cả Naccy và Hằng lên đó chơi cho vui, bay lượn vài vòng rồi cắm đầu vào bầu khí quyển rơi tự do, hắn tiếc dùng linh nguyên để bay nên cứ rơi tự do cho đỡ mệt, áp suất khi sơi nó cũng không si nhê gì với hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.